Lý Hùng vội vàng lắc đầu, vì sợ đám người Tɧẩʍ ɖυệ dùng chức quyền làm khó mình.
Nhưng cũng không có cách nào khác, giống như việc ngân hàng Thụy Sĩ không thể làm rò rỉ thông tin khách hàng, phía anh ta cũng như thế.
Yêu cầu bảo mật này không vi phạm pháp luật, nên họ cũng có quyền không cung cấp cho người ngoài.
Nếu thật sự phải cung cấp, sao các chủ hộ trong khu biệt thự có thể tin tưởng vào khả năng làm việc của anh ta trong tương lai?
Anh ta vội vàng xua tay nói: "Chuyện này thật sự không ổn, chuyện khác có thể thương lượng. Chuyện này vượt quá phạm vi chúng tôi có thể cung cấp. Quản lý tài sản của khu biệt thự Thiên Tinh chúng tôi đã ký thỏa thuận với chủ nhân căn nhà, trừ khi họ tự tiết lộ, nếu không tiết lộ thông tin từ phía chúng tôi, sẽ phải đối mặt với trách nhiệm giải trình trước pháp luật.”
Tɧẩʍ ɖυệ đứng lên, khí thế của người đàn ông cao lớn khiến tất cả mọi người đều cứng đờ, anh đang định trấn áp Lý Hùng ra, nhưng Chu Nguyên đã kéo tay áo của anh, lắc đầu: "Đều có chỗ khó xử."
“Vẫn là anh cảnh sát này nhạy bén.” Lý Hùng kích động nắm tay Chu Nguyên, nhưng Chu Nguyên đã kịp thời tránh ra.
Anh ta không còn cách nào khác, ôm Hứa Tiểu Ca đang đứng bên cạnh Chu Nguyên: "Người anh em không tồi, người tài, người tài, người tài phục vụ nhân dân."
Hứa Tiểu Ca sững sờ để mặc Lý Hùng kéo, lôi đi kéo lại vài lần vẫn bị giữ lấy, chỉ đành bày ra bộ dạng không còn gì luyến tiếc để mặc cho Lý Hùng tiếp tục nắm tay.
Tiếp tục nhìn chằm chằm vào đoạn video phát đi phát lại hai lần, nhưng vẫn không phát hiện ra ra thêm gì, Chu Nguyên cảm thấy tiếp tục xem cũng không có ích lợi gì.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, Tɧẩʍ ɖυệ đã dựa vào vai của Lý Hùng thấp hơn mình một chút, nhấn mạnh rằng anh ta sao chép thêm một phần để quay về còn xem lại.
Lý Hùng vừa khóc vừa nhăn nhó, cuối cùng thấy Tɧẩʍ ɖυệ không có kiên nhẫn đôi co với mình, liền thở dài kêu bọn họ sao chép đoạn video ngày hôm qua để mang đi.
Lý Hùng tiễn bọn họ ra khỏi tòa nhà, trong khoảng thời gian này điện thoại không ngừng kêu, anh ta đi tới một bên nghe điện thoại, giọng điệu có chút không hài lòng: "Đường dây bị cháy rồi, vẫn chưa kết nối lại hoàn toàn đương nhiên không có mạng, cậu không biết đường giải thích với nghiệp chủ à? Lương tôi trả nuôi cậu làm gì? Chuyện nhỏ như thế cũng gọi điện mãi, không biết tôi rất bận à?"
Cúp điện thoại, Lý Hùng lại mang vẻ mặt tươi cười: "Đội trưởng Thẩm, các anh đi nhé. Còn có chuyện gì cần giúp đỡ thì gọi cho tôi."
Nhìn đám người Tɧẩʍ ɖυệ lái xe rời đi, nụ cười trên mặt Lý Hùng lập tức biến mất, anh ta xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, nhổ nước bọt xuống đất, lẩm bẩm nói: "Đang nghỉ lễ trong khu biệt thự chết mất một người, giờ lại phải giải xử lý đám cảnh sát này, thật là xui xẻo, về nhà phải giải xui bằng lá bưởi mới được.”
Bước vào phòng, điện thoại lại kêu lên, Lý Hùng nghe mà không thèm nhìn.
Anh ta còn tưởng rằng là cấp dưới vừa gọi lại cho mình, giọng điệu rất tệ: "Lại chuyện gì nữa ..."
Lời nói đột ngột dừng lại, ngay cả người nghe điện thoại cũng không nhìn thấy, cũng cúi đầu gật đầu nói: "Haizz, tôi xin lỗi, anh Dương, ừm ừm, ngại quá, hôm qua chủ hộ hàng chữ “Thiên” dùng quá nhiều điện, khiến đường dây bị cháy, đã liên lạc thợ điện đến sửa chữa rồi, khoảng một thời gian nữa mạng sẽ khôi phục lại bình thường..."
Sau khi rời khỏi nhà bất động sản, xe lái một đoạn ngược lại khu biệt thự Thiên Tinh, Chu Nguyên luôn cảm thấy có điều gì đó không để ý, vì vậy kêu Tɧẩʍ ɖυệ lái xe trở về biệt thự của Lý Thế Mậu.
Cả ba lại vào biệt thự của Lý Thế Mậu, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng xì xào, Hứa Tiểu Ca nấp sau lưng Tɧẩʍ ɖυệ theo phản xạ, căng thẳng nhìn căn phòng tối om vì rèm cửa không được kéo ra, cậu run rẩy hỏi: "Lão đại, tôi, tôi nghe thấy có giọng nói ..."
“Không phải cậu nghe thấy, mọi người đều nghe thấy.” Tɧẩʍ ɖυệ cau mày, tiện tay cầm cái ghế đẩu bên cạnh, chuẩn bị tùy tình huống sử dụng, đẩy Chu Nguyên ra đằng sau theo thói quen, hạ thấp giọng nói: “A Nguyên, hai người lùi ra đằng sau một chút, tôi vào trước."
Căn phòng phát ra âm thanh là nơi Lý Thế Mậu treo cổ tự tử, trong phòng có ánh sáng yếu ớt, trong bóng tối đặc biệt rõ ràng.
Quan Xuân nhút nhát, khi Lý Thế Mậu bị tai nạn, chỉ muốn tránh xa căn phòng này, không thể âm thầm quay lại khi vụ án vẫn còn chưa có kết quả.
Nhưng nếu đó không phải là Quan Xuân, thì đó sẽ là ai? Nghi phạm?
Nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm chặt ghế gỗ của Tɧẩʍ ɖυệ càng thêm dùn sức, khom lưng cố gắng nhón chân đi nhanh vào phòng, bật đèn trong phòng một cái "tách" một cái, nhanh chóng nhìn lướt qua cả căn phòng, không có ai ở đó, đừng nói người, thậm chí không một con ruồi nào có dấu hiệu hoạt động trong mùa đông như này.
Tɧẩʍ ɖυệ nhìn vào một chiếc máy tính bảng đang phát ra âm thanh trong góc phòng, sải bước về phía nó.
Anh nói với Hứa Chiều Ca bọn họ vẫn đang đứng ngoài cửa: "Không có ai cả. Cậu nhóc, lại đây."
Nghe thấy không có ai ở đó, Hứa Tiểu Ca thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy lon ton đến sau lưng Tɧẩʍ ɖυệ.
Chu Nguyên bước vào phòng, nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυệ đang cầm trên tay một chiếc máy tính bảng, lúc này máy tính bảng đang bật, đang phát video, giọng nói vừa rồi họ nghe được phát ra từ chiếc máy tính bảng.
Cậu nhìn Tɧẩʍ ɖυệ nhẹ giọng hỏi: "Tại sao thứ này lại đang mở?"
Đừng nói tối hôm qua, mới một tiếng trước, bọn họ vào phòng, màn hình còn đen, cho nên không ai để ý.
Nhưng vậy mà nó lại tự mở ra trong lúc không có ai, điều này thực sự kỳ lạ.
“Cậu nhóc, đến xem một chút.” Có chuyên môn trong ngành kỹ thuật, người giỏi cái gì thì làm chuyện đó, Tɧẩʍ ɖυệ đưa máy tính bảng cho ca sĩ Hứa Tiểu Ca: “Cậu xem thứ này có a chức năng phát theo giờ hẹn trước không? Tại sao lại đột ngột phát như này?"
Hứa Tiểu Ca lấy máy tính bảng, bắt đầu nghiên cứu nó ngay tại chỗ.
Sau một lúc, cậu ngẩng đầu lên nói với Tɧẩʍ ɖυệ những người khác: "Đại lão, video trên máy tính bảng là video phim truyền hình, hình như do không có mạng, cho nên nó vẫn trong bộ nhớ đệm, có mạng mới bắt đầu phát."
Hứa Tiểu Ca quay video trước mặt đám Tɧẩʍ ɖυệ, chỉ vào cài đặt đồng hồ báo thức trên máy tính bảng: "Có lẽ cái máy tính bảng do không có mạng nên vẫn luôn ở trong trạng thái chuẩn bị, màn hình tối lại. Nhưng vẻ như máy tính bảng đã đặt đồng hồ báo thức hẹn giờ, chính vào lúc bốn giờ năm phút lúc nãy, đồng hồ báo thức kêu lên, đánh thức máy tính bảng, mà ở trong trạng thái này, mạng đã được khôi phục, cho nên video tiếp tục phát."
Tɧẩʍ ɖυệ nhìn tên đồng hồ báo thức được viết trên máy tính bảng: "Uống trà chiều", báo thức mỗi ngày. Anh dường như đã nghĩ ra điều gì đó, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Quan Xuân.
Đầu bên kia trong điện thoại hồi lâu không có trả lời, vừa lúc sắc mặt Tɧẩʍ ɖυệ sắp cứng đờ, đầu bên kia rốt cuộc cũng trả lời.
Tɧẩʍ ɖυệ đi thẳng vào chủ đề: "Cô Quan, tôi là Tɧẩʍ ɖυệ, bây giờ tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô, máy tính bảng trong phòng của Lý Thế Mậu có phải là của cô không? Hôm qua trước khi Lý Thế Mậu xảy ra chuyện, có phải cô đang xem phim truyền hình hay không, hay là ông ấy đang xem? Cô nói thật và rõ ràng cho tôi, hiện giờ tôi đang ghi âm cuộc điện thoại, nếu tôi phát hiện ra cô nói dối, thì nghĩa là cô đang cản trở việc xử lý vụ án, chúng tôi có quyền bắt cô."
Hàng loạt câu hỏi dồn thẳng vào não Quan Xuân như một viên đạn đại bác, cô ấy sững sờ, không hiểu tại sao Tɧẩʍ ɖυệ lại hỏi câu này, hỏi vừa ngập ngừng vừa có vẻ thận trọng: "Cảnh sát sao vậy? Tôi, tôi có máy tính bảng ở nhà, tôi thường dùng nó để xem phim truyền hình. Hôm qua Thế Mậu không thông báo cho tôi, khi anh ấy đột ngột đến biệt thự, tôi đang xem một bộ phim truyền hình, bộ phim đó hình như là “Đại địa hồi xuân”, anh ấy ngồi xem với tôi một lúc, sau đó tôi cảm thấy nữ chính bên trong là gánh nặng, còn Lý Thế Mậu không là bị tôi chạm trúng dây thần kinh nào, tự dưng bùng nổ mắng tôi là phiền phức, tôi tức giận bèn cãi nhau rồi chạy ra ngoài, khi chạy ra ngoài, hình như anh ấy vẫn đang xem..."
Hứa Tiểu Ca lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Tɧẩʍ ɖυệ ngày càng nghiêm túc.
Cuộc điện thoại của Tɧẩʍ ɖυệ bật loa ngoài, Chu Nguyên nghe rất rõ, cậu không hiểu vì sao Tɧẩʍ ɖυệ lại gọi cho Quan Xuân, nhưng nghe xong lời của Quan Xuân, đầu cậu thoáng chốc trở nên rõ ràng.
Đôi khi cậu cho rằng Tɧẩʍ ɖυệ chỉ đóng vai trò là trụ cột đỉnh thiên lập đại, nhưng cậu bỏ qua, anh cũng là một cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, phương pháp phá án của họ có thể khác nhau, nhưng đều vì theo đuổi một kết quả giống nhau.
Tɧẩʍ ɖυệ nhìn Chu Nguyên, Chu Nguyên cũng gật đầu với anh.
Tɧẩʍ ɖυệ dùng một bàn tay to nắm lấy, sau đó kéo quần áo của Hứa Tiểu Ca: "Cậu nhóc, máy tính bảng này có thể phát usb được không?"
“Có thể.” Hứa Tiểu Ca ngơ ngác gật đầu, nhận lấy đoạn video giám sát mà Tɧẩʍ ɖυệ đã sao chép từ Lý Hùng quản lý tài sản của Thiên Tinh, ba người ngồi vào vị trí Lý Thế Mậu bị treo cổ, nghiêm túc nhìn lại.
Ô tô, xe đua, xe tải, xe moto... Còn có xe kỹ thuật, xem bản tăng tốc từ ban ngày tới lúc cảnh sát nhận được cuộc gọi, trong khi xe cảnh sát đến, không thấy trên màn hình xuất hiện chiếc xe mình mong muốn, Tɧẩʍ ɖυệ thậm chí còn tự hỏi mình có phải đang nghĩ sai không.
Đoạn video tiếp tục phát, Tɧẩʍ ɖυệ nhìn thấy trong video xuất hiện trong biệt thự cùng Chu Nguyên, thời gian tiếp tục trôi, chính là lúc bọn họ rời khỏi biệt thự, một chiếc xe tải nhỏ có dòng chữ “Sửa chữa điện lực” đang đi về phía Thiên Tinh.
"Thi thể của Lý Thế Mậu đã được vận chuyển đi, chiếc xe mà chúng ta đang đợi mới xuất hiện trong video?" Tɧẩʍ ɖυệ nhìn chằm chằm một chút khó hiểu, Hứa Tiểu ca nghe theo dặn dò của Chu Nguyên, tiếp tục phát video với tốc độ nhanh, lúc mười một giờ đêm, chiếc xe kỹ thuật “Sửa chữa điện lực” mới lái ra ngoài.
Chu Nguyên lập tức nói: "Tạm dừng. Hứa Tiểu Ca, trang thiết bị ở đây hơi thô sơ, cậu có thể nhìn thấy biển số của chiếc xe bảo sửa chữa điện đang lái ra ngoài không?"
“Tôi sẽ thử." Hứa Tiểu Ca có các loại phần mềm trên người, bản thân cậu chính là phần mềm biết đi, cậu lấy ra một cái usb màu xanh lam cắm vào trong máy tính bằng cáp dữ liệu, dùng phần mềm phóng to thu nhỏ, phóng to biển số xe.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào biển số xe, sau đó dặn dò Hứa Tiểu Ca: "Tua lại video, nhìn lúc chúng ta rời đi, nhìn biển cái xe lúc tiến vào."
“Cậu nghi ngờ trước ngày hôm nay cón sẵn một cái xe kỹ thuật sửa chữa điên ở bên trong?” Thần Duệ nhướng mày hỏi.
Vừa mới hỏi chuyện này, Hứa Tiểu Ca đã tạm dừng video, phóng to biển số chiếc xe mà Chu Nguyên muốn xem, trợn mắt há hốc mồm: "Đội trưởng Chu, biển số xe đúng là khác nhau."
Chu Nguyên gật đầu, suy nghĩ về những gì Lý Hùng và cấp dưới nói, cậu nói với Tɧẩʍ ɖυệ: "Anh gọi cho Lý Hùng, hỏi tại sao trong khu biệt thự lại có xe kỹ thuật sửa chữa điện, có phải có dự án nào đang được bảo trì không?"
Tɧẩʍ ɖυệ lấy điện thoại ra gọi cho Lý Hùng, sau một hồi hỏi thăm mới biết hộ cuối cùng cùng dãy với Lý Thế Mậu hững người khác, chủ hộ họ Hứa hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật, muốn mời rất nhiều ca sĩ đến hát.
Hôm qua tổ chức buổi tổng duyệt, không ngờ rằng do đèn flash sử dụng quá sáng, cháy một đoạn day, còn làm cháy cả tháp tín hiệu, tối qua tạm thời gọi người sửa chữa mạch điện tới.
Mà camera trong khoảng thời gian này, Lý Thế Mậu không cắt cho họ, cho nên họ đã bỏ qua manh mối này.
“Đi thôi, chúng ta trở về tổng cục, chuẩn bị bắt phạm nhân đi.” Tɧẩʍ ɖυệ phất tay nói với đám người Chu Nguyên, dẫn đầu bước ra cửa, cuộc gọi của anh và Lý Hùng chưa kết thúc, anh nói với Lý Hùng: “Quản lý Lý tối qua ai phụ trách liên hệ với người sửa chữa điện, làm phiền đi cùng chúng tôi tới đồn cảnh sát một chuyến.”
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Lý Hùng kể lại việc anh ta lập tức gọi nhân viên sửa chữa điện đến sau khi nhận được cuộc gọi từ chủ nhà là ông Hứa vào tối hôm qua một lượt, anh ta nói: “Bây giờ không phải vẫn là kỳ nghỉ lễ à? Cục cấp điện vẫn đang nghỉ ngơi, khi gọi tới, cho nên tôi để cho một người từng làm kỹ sư sửa điện, đơn độc gọi điện cho bạn bè, rồi hai chiếc xe tới, lúc đó chỉ là con đường ngắn phạm vi nhỏ, vốn còn nghĩ rằng rất nhanh sẽ làm xong, nhưng vì là đường dây gia dụng, ông Hứa muốn làm thành sân khấu loại nhỏ, nên để cho họ trông coi đầu mối. Không ngờ đường dây sửa xong lúc sáng, bởi vì phải lắp thêm đèn nhảy các trang thiết bị khác nên tới gần tối lại bị cháy mất một đoạn, vừa hay làm cháy cả tháp tín hiệu, khiến tín hiệu hàng đó không tốt lắm, ngày hôm sau ông Hứa mở tiệc, người bên đó hào phóng đưa ra thêm một khoản tiền lớn gọi kỹ sư tới xem, năm mới còn kiếm thêm khoản ngoài, thức đem thì thức thôi, mọi người đều vui."
Lý Hùng nhìn Tɧẩʍ ɖυệ và Chu Nguyên đang ngồi đối diện với vẻ mặt nghiêm túc, xấu hổ nói: "Đội trưởng Thẩm, sao anh lại hỏi thế này, tôi gọi người đến sửa đường dây, không phạm pháp mà?"
“Lập tức cho tôi danh sách kỹ sư mà anh gọi điện tối hôm qua cho tôi.” Tɧẩʍ ɖυệ trầm giọng nói.
Lý Hùng nói rằng anh ta không biết cụ thể kỹ sư nào được cử đến, vì vậy anh ta ngồi trong phòng thẩm vấn, gọi cho bạn bè của mình, sau khi cúp điện thoại nói với Tɧẩʍ ɖυệ: "Tối qua có ba kỹ sư đến tối qua, Tiền Đông, Trần Lưu Tuấn và Từ Địch. Ký sư tới thay ca ở chiếc xe phía sau là Dương Đào và Dư Hùng Phi."
Sau khi có được danh sách, Tɧẩʍ ɖυệ đưa tư liệu của họ cho Chu Nguyên xem.
Sau khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh của họ một lúc, Chu Nguyên chỉ vào bức ảnh của Tiền Đông nói: "Anh ấy cao một mét bảy, thấp hơn Lý Thế Mậu, cơ thể hơi vâm, trông khoẻ mạnh. Phù hợp với một trong những viết siết lệch xuống dưới ở cổ của Lý Thế Mậu, sức khỏe.”
Còn hai kỹ sư ở phía trước trong danh sách, hoặc quá lùn, hoặc quá lùn quá già, có thể bài trừ trước.
Xác định được mục tiêu, Tɧẩʍ ɖυệ đưa hai anh em đến khu chung cư kiểu cũ Tiền Đông g ở ngoại ô phía đông.
Tɧẩʍ ɖυệ gõ cửa trước, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Anh lại gọi: "Xin chào, tôi là chủ hộ trên tầng, tôi làm rơi một thứ trên ban công của anh."
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, nhưng bên trong vẫn không có tiếng động, yên tĩnh quá mức.
Chu Nguyên đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, hoặc là cậu không có linh cảm, hoặc là linh cảm rất chính xác.
Điều đáng sợ nhất là mỗi lần linh cảm như vậy, sẽ có người sắp chết. Cậu lập tức nói với Tɧẩʍ ɖυệ: "Phá cửa đi."
Tɧẩʍ ɖυệ liếc cậu một cái, gật đầu, ra hiệu cho họ chia thành hai bên, bởi vì tòa nhà kiểu chung cư cũ này, cửa đều là cửa gỗ, Tɧẩʍ ɖυệ đạp mạnh một cái, cửa mở tung ra, anh cầm súng bước vào, Ngụy Nhung đi theo sau yểm hộ cho anh.
Nhưng ngay khi phá cửa xong, một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.
Khi Chu Nguyên bước vào, Tɧẩʍ ɖυệ đã bật đèn trong nhà, căn phòng nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách, vừa vào đã thấy một người đàn ông gục trên vũng máu, trên tay có một vết cứa cổ tanh rất ghê rợn, nằm yên bình bên bức tường, trên môi vậy mà lại nở một nụ cười.
Trong căn phòng này chỗ nào cũng có tờ giấy màu vàng, bởi vì cánh cửa được mở ra, gió lạnh thổi ngang qua căn phòng, khiến cho những tờ giấy màu vàng đang nằm yên trên mặt đất bị gió thổi bay, cảnh tượng khiến sắc mặt tất cả mọi người đều không tốt lắm, bầu không khí như thế này giống như không khí lạnh, khiến tất cả mọi người ai nấy đều không khỏi nổi da gà.
Tɧẩʍ ɖυệ ngồi xổm xuống để kiểm tra tình trạng của Tiền Đông, mạch đã ngừng, cảm giác lạnh lẽo, còn có huyết tương đông đặc, cùng vết thương chí mạng duy nhất trên cổ tay.
Khuôn mặt anh không chút thay đổi nói: "Từ hiện trường cho thấy do dùng vũ khí sắc bén cắt đứt động mạch, khiến nạn nhân mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Tình hình cụ thể cần phải có bác sĩ pháp y xác minh."
Chu Nguyên cúi xuống nhặt một tờ giấy màu vàng trên người Tiền Đông, tờ giấy màu vàng này có chút khác biệt so với tờ giấy màu vàng xung quanh, nhưng giống với tờ giấy của nhà Lý Thế Mậu, bên ngoài vẽ một loạt các loại đầu quạ, dở ra mặt sau là một loạt các chữ được viết dày đặc.
Đây là đồng tử thϊếp, đồng tử thϊếp của Tiền Đông.
Không giống như tấm của Lý Thế Mậu viết rất nhiều thứ bên trên, tấm của Tiền Đông chỉ viết một câu:
“Lý Thế Mậu đáng bị trừng phạt. Nhưng gϊếŧ người cũng là phạm lỗi, chết chưa hết tội."
Ngụy Nhung nghiêng người nhìn một cái, như không còn kì lạ vì chuyện thế này, nhún vai tiếc nuối nói: "Đại lão có vẻ như anh ta nên tự sát vì sợ tội."
“Không phải tự sát, anh ta bị gϊếŧ.” Chu Nguyên cầm đồng tử thϊếp, đi thẳng vào gian phòng đang mở, chỉ thấy một chiếc giường trong phòng, chiếc chăn bông trên giường bị cuộn một nửa, như trong lúc đang ngủ, có người gọi gọi dậy, nhưng vẫn muốn tiếp tục nằm trong chăn sưởi ấm nghỉ ngơi rồi ngủ tiếp.
Mọi người nhìn Chu Nguyên bước vào phòng, tưởng cậu định làm gì đó, nhưng họ nhìn thấy cậu đột nhiên cởi giày, chui vào cái chăn dày trên giường.
Hành động đột ngột này luôn khiến trái tim của Tɧẩʍ ɖυệ như ngừng đập, anh vội vàng bước vào phòng lo lắng nói: "A Nguyên, cậu làm gì vậy!"