Giọng điệu của một người làm thêm như sắp lên tận trời, vậy ông chủ chắc phải lên tới vũ trụ.
Tɧẩʍ ɖυệ nói qua điện thoại: "Tôi là Tɧẩʍ ɖυệ, đội trưởng đội hình sự Thanh Châu, xem ra cấp dưới của tôi rất không hiểu chuyện, cảnh sát làm việc theo pháp luật lại khiến các anh quay mòng mòng... Trong mười phút nữa tôi sẽ tới tận nơi hỏi thăm, đến lúc đó hi vọng ông chủ sẽ xuất hiện, tôi sẽ trao đổi trực tiếp với sếp của anh. Nếu không, tôi sẽ yêu cầu cục trưởng của tôi đưa đoàn thanh tra đến gặp trực tiếp cũng được."
Sau khi Tɧẩʍ ɖυệ nói xong câu này với vẻ mặt vô cảm, điện thoại đã im bặt hồi lâu, ngay khi mọi người còn tưởng rằng không có ai ở đó, thì người vừa rồi nói chuyện rất to lúc nãy trả lời, hạ giọng nói với vẻ xấu hổ nói: "Haizz, cảnh sát đừng tức giận như vậy, tôi chỉ là một người làm thêm..."
Người đàn ông chưa kịp nói xong, đã bị Tɧẩʍ ɖυệ cúp điện thoại.
Anh vội vàng sải bước về phía chiếc xe bên ngoài biệt thự, Hứa Tiểu Ca vội vàng đóng cửa biệt thự rồi lên xe.
Chu Nguyên nhìn Hứa Tiểu Ca cứng đờ qua kính chiếu hậu, ân cần nhắc nhở: "Thắt dây an toàn đi, giữ tính mạng."
Ngay khi Hứa Tiểu Ca còn đãng lý giải những lời này, xe cảnh sát gầm lên một tiếng tức giận, xe lao ra ngay lập tức, Hứa Tiểu Ca nắm chặt dây an toàn run rẩy, lão đại chỉ cần thể hiện uy lực, đua xe trở thành tiêu chuẩn.
Bất động sản của khu biệt thự cách cổng chưa đến mười mét, xe dừng ở ngoài cổng, Tɧẩʍ ɖυệ xuống xe với vẻ mặt nghiêm nghị.
Cửa của khu nhà là hai cửa kính lớn, từ bên ngoài nhìn ra có thể thấy một người đàn ông thô lỗ ngó đầu ra nhìn, khi thấy đám người Tɧẩʍ ɖυệ xuống xe, dường như họ đang chạy vào trong, bộ dạng như có tật giật mình.
Khi Tɧẩʍ ɖυệ đẩy cửa kính ra, người đàn ông thô lỗ lén lén lút lút đột nhiên từ bên trong ra, còn dẫn theo hai người đàn ông cao lớn, trông giống như một nhân vật thích đánh nhau.
Tɧẩʍ ɖυệ đang định lấy thẻ cảnh sát, nhưng chưa kịp lấy giấy chứng nhận ra, hai người đàn ông thô kệch đột nhiên cúi chào, cung kính hét lên: "Xin chào, cảnh sát."
Tɧẩʍ ɖυệ bị tiếng hét làm cho có chút sững sờ, tưởng rằng sẽ gặp một con sói, nhưng không ngờ rằng đó chỉ là một con chó trong da sói: "Camera giám sát đâu? Có cần tôi gọi tất cả những người trong cục tới, mời các người giao nộp không?"
Hứa Tiểu Ca và Chu Nguyên bước vào, hai người đứng sau lưng Tɧẩʍ ɖυệ, ba chọi ba, số người không thua, dù sao Tɧẩʍ ɖυệ cũng đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng lớn, chỉ cần chiều cao của anh, khí thế áp đảo mọi người, Hứa Tiểu Ca nghĩ thầm, có lẽ lão đại có thể một đánh ba không chừng.
Phía sau ba người bọn họ lại có thêm một người hơi lùn hơn chạy ra, một người béo mặc vest, khi người đàn ông mập mạp nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυệ, anh ta đẩy người phía mình sang một bên, nắm hai tay Tɧẩʍ ɖυệ, lắc lắc vài cái rồi cười nói: "Nhân viên của tôi không hiểu chuyện, chỉ cần cảnh sát cần, công dân chúng tôi nhất định sẽ gọi là tới. Chuyện phía trước cho tôi xin lỗi, lát nữa sẽ nói chuyện với họ hẳn hoi sau."
Tɧẩʍ ɖυệ mở to mắt, nhìn thấy bảng tên treo trên ngực người béo, chính là quản lý tài sản Lý Hùng ở đây.
Anh rụt tay lại, không cho anh ta mặt mũi lmà lau vào túi quần, lạnh lùng nói: "Là nên giáo dục, nếu không lần sau người khác có chuyện nhờ quản lý tài sản giúp đỡ, e là vẫn còn loại đức hạnh này."
Mấy người đám quản lý tài sản cúi gằm mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυệ.
Sao lại có chuyện để người khác được lợi, Tɧẩʍ ɖυệ lập tức trừng mắt nhìn họ: "Quản lý Lý, anh đừng nói nhảm nhiều thế nữa, video giám sát ở đâu, hay là không được xem?"
“Xem được xem được, anh đã đích thân đến, nhất định xem được.” Quản lý Lý nháy mắt với ba người đàn ông thô lỗ, ba người tản ra xung quanh.
Anh ta dẫn Tɧẩʍ ɖυệ ba người họ lên tầng năm bằng thang máy.
Vừa ra khỏi thang máy, tới một cánh cửa sắt nặng nề, đây là khóa cửa sử dụng công nghệ nhận diện khuôn mặt, so với hệ thống an ninh của ngân hàng, thì còn kém hơn.
Nhưng Tɧẩʍ ɖυệ và những người khác đã lầm, sau khi bước vào cánh cửa sắt lớp ngoài, đi hai bên hành lang, thì có một cánh cửa, cánh cửa đó chỉ có thể vào bằng hệ thống nhận dạng vân tay và mắt người.
Dù chỉ là phòng giám sát quản lý tài sản ở khu biệt thự vậy mà lại chặt chẽ như vậy, đúng là hiếm gặp.
Lý Hùng dường như cũng nhìn ra được sự bối rối của Tɧẩʍ ɖυệ vnhững người khác, chủ động lên tiếng để xoa dịu sự căng thẳng trong mối quan hệ vốn đã đổ bể trước đó.
Anh ta cười, không có thái độ cao cao tại thượng, nhưng dù Tɧẩʍ ɖυệ nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười của anh ta giống như nụ cười của Trư Bát Giới nhìn thấy người đẹp khiến cả người nổi da gà.
Lý Hùng nói: "Đội trưởng Thẩm, ban quản lý tài sản của chúng tôi chỉ quản lý khu biệt thự Thiên Tinh, những người sống trong đó đều giàu có, người có tiền có thế không thích mình bị lộ ra ngoài, cho nên dự án biệt thự này ngay từ đầu không phải là dự án dựa vào phong thuỷ ,môi trường tốt xấu làm chủ, mà chủ đề dốc toàn tâm chính là, toàn bộ khu vực núi sau được trang bị tường ngoài và lưới sắt, lối vào ra chỉ có một cổng duy nhất có, chỉ có camera này. Cụ thể là chủ hộ bên trong lắp camera ở nhà riêng hay không, là việc riêng của họ, dù sao thì biệt thự Thiên Tinh chúng tôi trừ bên ngoài cổng khu biệt thự và một vài ngõ ngách có thể bị bỏ qua, thì trên làn đường và đường đi bộ đều có camera, đây cũng là một phần của thỏa thuận."
Chu Nguyên đi phía sau nhẹ nhàng gọi Hứa Tiểu Ca đang đi theo Tɧẩʍ ɖυệ, nhẹ giọng hỏi: "Hứa Tiểu Ca, nghe nói cậu giỏi máy vi tính, có đúng không?"
Trong mắt Hứa Tiểu Ca các loại biểu tượng khác nhau là bạn tốt hơn cả con người.
Cậu không hiểu tại sao đội trưởng Chu lại đột nhiên hỏi cậu về điều này, gật đầu một cách hoang mang.
“Nếu được phép xâm nhập hệ thống an ninh này, cậu có thể làm được không?” Chu Nguyên nhẹ giọng hỏi, ánh mắt không nhìn Hứa Tiểu Ca bên cạnh, cho nên không thấy vẻ bất ngờ xen lẫn căng thẳng của cậu.
Cậu lắp bắp: "Chắc... Chắc là có thể. Nhưng điều này là phạm pháp, không có lệnh của lão đại, tôi, tôi không thể làm được."
“Ồ, không tệ.” khóe miệng Chu Nguyên nhếch lên, lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Nụ cười này khiến toàn thân Hứa Tiểu Ca nổi da gà, bản năng bảo cậu tránh xa Chu Nguyên, nhưng cơ thể lại bất giác tiến đến gần cậu, vậy mà lại còn hạ giọng nói với vẻ hưng phấn và chờ đợi: “Đội, đội trưởng Chu, anh đột nhiên hỏi như thế, không lẽ muốn tôi làm chuyện phạm pháp này sao? Tôi có lẽ không đồng ý với anh đâu..."
Chu Nguyên quay đầu nhìn Hứa Tiểu Ca, đánh giá toàn bộ biểu cảm từ khóe miệng khẽ nhếch lên và đôi mắt hơi nhìn lên, cùng sự hưng phấn khi nói chuyện, loại hưng phấn này bắt nguồn từ sự tự thách thức và tò mò của cậu.
Chu Nguyên mím môi cười tủm tỉm đáp lại Hứa Tiểu Ca: "Tôi không bảo cậu, cậu kích động cái gì thế?"
Như bị hất nước nước đá, sự hưng phấn của cậu bị lời nói của Chu Nguyên làm cho lạnh lẽo con tim, khuôn mặt Hứa Tiểu Ca lộ ra một chút thất vọng, cậu khẽ kêu lên một tiếng "Ồ".
Trong quá trình nói chuyện, Lý Hùng đã dẫn họ vào phòng giám sát, nơi có hơn ba mươi camera giám sát từ các góc độ khác nhau được treo dày đặc khắp phòng.
Mà phía trước có năm sáu nhân viên phụ trách nhìn chằm chằm camera, Khi họ nhìn thấy Lý Hùng bước vào, tất cả đều đứng dậy cúi chào Lý Hùng.
Lý Hùng xua tay để họ tiếp tục làm việc, rồi nói với Tɧẩʍ ɖυệ những người khác: "Đội trưởng Thẩm, chúng tôi đã thiết lập giám sát rất nghiêm ngặt trên bức tường bên ngoài và hàng rào thép gai, những camera giám sát này được theo dõi hàng ngày, nếu họ thấy bất kỳ tình huống nào, họ sẽ lập tức gọi bảo vệ tới xem có chuyện gì đã xảy ra, ở những khu vực không được giám sát, chúng tôi đều có nhân viên an ninh cực kỳ chặt chẽ để đảm nhận việc thay nhau tuần tra."
Anh ta dừng lại, đi đến trước một trong những nhân viên, vỗ vai anh ta bảo anh ta tránh sang một bên.
Đoạn video lộ ra sau khi không còn ai chắn, Tɧẩʍ ɖυệ những người khác phát hiện ra rằng màn hình giám sát trước mặt họ vừa hay quay ra phía cửa ra vào.
“Mở đoạn video giám sát của ngày hôm qua cho tôi.” Tɧẩʍ ɖυệ nói, kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống trước video giám sát.
Hiện tại, video giám sát vẫn đang giám sát cổng biệt thự Thiên Tinh theo thời gian thực, có thể thấy rất nhiều xe thuộc hãng nổi tiếng lần lượt chạy vào, một số xe đang lái ra ngoài.
Nhân viên nhìn lãnh đạo Lý Hùng, sau khi thấy Lý Hùng gật đầu, anh ta đã đi tìm đĩa video giám sát của ngày hôm qua, đưa nó vào trình phát video.
Đám người ngồi xem video chung, bắt đầu nhìn từ nửa đêm qua, xem những người ra vào có gì bất thường không, chỉ là lưu lượng xe quá nhiều, từ lúc ban ngày tới lúc sáu bảy giờ tối không ngừng có xe ra vào biệt thự.
“Khu biệt thự có bao nhiêu hộ gia đình?” Chu Nguyên đang đứng sau lưng Tɧẩʍ ɖυệ, nhìn Lý Hùng hỏi.
Lý Hùng cho biết: "Có tổng cộng một trăm bốn mươi hộ gia đình trong toàn bộ khu Hoàn Sơn."
Chu Nguyên lại nhìn Hứa Tiểu Ca: "Nghe nói cậu rất nhạy cảm với dữ liệu, từ sáu giờ đến giờ, tổng cộng có bao nhiêu xe ra vào rồi?"
“… Tổng cộng có tổng cộng một trăm hai mươi xe ra vào hồ sơ, bao gồm xe tải, xe kiệu, xe hơi.” Khi Chu Nguyên đột nhiên hỏi, Hứa Tiểu Ca vội vàng đáp.
Cậu có độ nhạy cảm thiên bẩm với dữ liệu, nên khi phát video, vì không có nhiệm vụ gì khác, cậu sẽ đầu óc trống rỗng, quan sát lượng người ra vào cổng và lượng xe ra vào.
Ngập ngừng một chút, cậu nói tiếp: "Có ba mươi tư xe đi vào, tám mươi sáu xe đi ra.”
“Ngoài chủ hộ Thiên Tinh, muốn vào khu biệt thự Thiên Tinh, có nghiêm lắm không?” Chu Nguyên tiếp tục hỏi.
Lý Hùng không nghĩ câu hỏi của Chu Nguyên cso gì không thoả đáng, giải thích nó một cách thành thật: "Chủ hộ thông thường sẽ chào chúng tôi trước, chúng tôi sẽ nói với họ một bộ số, sau đó khi bạn của họ đến, sẽ báo bộ số và tên chủ hộ, sau đó có thể vào, hơn nữa bộ số này sẽ được thay đổi mỗi giờ một lần, tương đương người bạn mà chủ hộ báo cho chúng tôi phải tới trong vòng một giờ, nếu vượt quá một giờ, thì người bạn đó cần liên hệ lại với chủ hộ, mà chủ hộ cần liên hệ với chúng tôi, chúng tôi cung cấp cho họ mã số mới, có hơi phiền phức, nhưng không còn cách nào khác, vì sự an toàn của các chủ hộ trong khu vực, chúng tôi làm như thế."
Anh ta luôn tự hào về mô hình này, có thể loại trừ phần lớn người lạ xâm nhập: “Nếu không có thông báo về một chuyến viếng thăm đột ngột, chúng tôi cũng sẽ gọi điện cho chủ hộ xác nhận xem có gặp hay không.”
“Tỷ lệ vào ở hằng ngày bình thường có cao không?” Chu Nguyên hỏi.
Lý Hùng suy nghĩ tại sao Chu Nguyên lại hỏi những câu này, suy nghĩ trong đầu chậm lại một chút.
Hiện vẫn đang là kỳ nghỉ Tết, dù là ngày làm việc, những khu biệt thự này không nhất định đều kín chỗ, ngay cả khi các khu vực lân cận đã kín chỗ đều sẽ lái xe về rất sớm.
Sau khi nhận ra, anh ta cười nói: "Mấy anh cảnh sát này, anh muốn hỏi tại sao buổi sáng lại có nhiều xe ô tô chạy như vậy đúng không? Có một chủ hộ ở khu biệt thự hôm nay tổ chức tiệc lớn, nghe nói còn mời cả ca sĩ tới. Xe tới buổi sáng, đại đa số là từ tỉnh khác đến, trực tiếp tới biệt thự, chờ tiệc tối. ”
Tɧẩʍ ɖυệ đang ngồi nghe Chu Nguyên hỏi han, lúc này đột nhiên nhớ đến gia đình cuối cùng trong dãy biệt thự của Lý Thế Mậu, những chiếc xe chạy nối đuôi nhau, tiếng nhạc vang lên, chỉ khi nghe những lời của Lý Hùng, anh mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh hỏi: "Có phải là hộ gia đình cuối cùng cùng hàng với Lý Thế Mậu không?"
“Đúng đúng đúng, chính là hộ đó.” Lý Hùng gật đầu: “Chủ hộ ông hứa, hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật mời rất nhiều bạn bè đến.”
Nghe vậy, Chu Nguyên cũng không có vấn đề gì khác, Tɧẩʍ ɖυệ hững người khác tiếp tục cúi đầu xem tiếp, trong video thấy chưa đầy mười lăm phút sau khi xe của Lý Thế Mậu đi vào, Quan Xuân đã lái chiếc Porsche màu xanh mà cô ấy đã báo cảnh sát ra ngoài.
Dòng thời gian tiếp tục trôi, khoảng nửa tiếng sau Quan Xuân lại lái xe vào khu biệt thự, mười lăm phút sau khi bước vào, cảnh sát nhận được một cuộc gọi, đúng như lời cô ấy nói.
Cho đến khi xe cảnh sát ập vào vẫn không thấy chiếc xe khả nghi nào ra ngoài.
Hung thủ là người ở khu biệt thự?
“Quản lý Lý, nếu chúng tôi muốn thông tin của tất cả các chủ hộ sống trong khu biệt thự này, anh có thể cung cấp không?” Chu Nguyên hỏi sau khi tạm dừng phát video giám sát.