Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cấm Phạm Quy

Chương 34: Chờ em

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên truyện: Cấm phạm quy

Tác giả: Lữ Thiên Dật

Editor: Sặc Fructose
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Chương 34: Chờ em

Đêm nay, Diệp Từ trôi qua trong hoảng loạn.

Nửa đêm đầu, chịu đủ tra tấn, từ cổ trở lên bị hôn chẳng sót chỗ nào.

Cậu vừa xấu hổ vừa khẩn trương, lại có phần phấn khởi, ngay cả xương quai xanh cũng chảy mồ hôi ròng ròng.

Vất vả lắm mới lăn lộn xong, Diệp Từ ngại mình đầy mồ hôi mà ngủ giường người khác, nên mượn phòng tắm ở phòng ngủ chính tắm rửa một cái. Tắm xong, thân thể mang mùi gỗ bách và muối biển y như Hoắc Thính Lan, ước chừng lại chọc trúng dây thần kinh chiếm hữu nào đó của người này, lại bị ôm chặt vào lòng cách hai lớp chăn.

Gương mặt ép sát vào cơ ngực rắn chắc đầy đặn, Diệp Từ sợ hãi đến không dám chớp mắt. Sợ lông mi của mình cọ vào đâu đó lại bị nói là chơi lưu manh. Đầu óc cũng nghĩ đông nghĩ tây —— thật sự yêu đương với chú Hoắc rồi, thật đến không thể thật hơn! Cậu khi thì e lệ, khi thì rung động, khi lại cảm thấy không dám tin, những suy nghĩ như ngựa hoang lao nhanh không dừng lại được.

Cứ như thế, đến tận hai giờ sáng cậu mới có chút buồn ngủ, dựa sát vào Hoắc Thính Lan ngủ say.

6 giờ sáng, tiếng chuông báo thức từ di động vang lên.

Nhưng Diệp Từ buồn ngủ đến không mở mắt ra nổi.

Buồn ngủ như một cuộn len đen, cuồn cuộn quấn lấy cơ thể, như bức màn che lại ánh sáng của đồng hồ sinh học. không khí tối tăm yên tĩnh, nệm thủ công bỏ thêm lông đuôi ngựa và len cashmere vào ruột nệm tạo nên sự êm ái và cảm giác bao bọc thoải mái, còn có mùi tequila khiến Diệp Từ mỗi khi ngửi sẽ cảm thấy kiên định yên tâm đang quanh quẩn bên chóp mũi... Mí mắt nặng tựa ngàn cân, Diệp Từ ngủ đến chẳng biết trời trăng.

"Đã đến giờ đi học rồi, dậy nào... Tiểu Từ?" Chuông báo thức quá ồn, không đủ xoa dịu tinh thần, Hoắc Thính Lan tắt đi, rồi nhẹ nhàng vân vê vành tai, quét quét chóp mũi, nhìn Diệp Từ theo bản năng gạt tay anh ra, lại gãi gãi chỗ bị anh làm nhột, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê trình diễn một màn "mèo con rửa mặt".

"Chú Hoắc..." Để tránh bị quấy rầy, Diệp Từ chôn khuôn mặt hồng hào bóng loáng của mình vào gối đầu, thì thầm cầu xin: "Chỉ, năm phút... xin, xin đó..."

Cậu làm nũng, ngọt như mật, nhưng bản thân lại không cảm thấy.

Được ngủ nướng, cậu hạnh phúc đến dường như chẳng còn là mình nữa.

Trong giai đoạn vùng vẫy giữa khó khăn đã qua kia, cậu đã được bao lần nhân lúc ham ngủ mà chơi xấu không chịu thức dậy?

Chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Sau khi mẹ cậu bị bệnh thì càng không thể, không làm việc vất vả sẽ lập tức gặp cảnh khốn cùng, thậm chí là chịu đói.

Thiếu niên gầy gò, tròng lên bộ đồng phục rộng thùng thình của cửa hàng tiện lợi, lắc lắc đầu, làn da trắng làm lộ rõ quầng thâm mắt nhàn nhạt. Cúi đầu khiêng mười mấy lượt thùng hàng. Đặt đồ lên giá xong, nhân lúc cửa hàng vắng khách nghỉ ngơi ở sau quầy thu ngân một chút. Ngủ thì không dám ngủ, phải đề phòng trộm cắp, nhiều lắm cũng chỉ có thể khoanh tay gục đầu xuống một lát. Bởi vì quá gầy, khi gục đầu xuống, xương cổ và xương bả vai nổi lên, vừa nhọn vừa cứng.

Xương cứng, vừa nhìn cũng biết là người có tình tình cứng cỏi.

Khi đó đánh chết cậu cũng không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này của mình sẽ trở nên thế này.

Càng không tưởng tượng nổi mình sẽ gỡ sạch lớp ngụy trang, mềm nhũn trước mặt người khác như vậy.

Tinh thần Diệp Từ hoảng hốt, không biết qua bao lâu, có lẽ không chỉ năm phút, kế bên bay đến mùi hương nóng hổi và tiếng bánh xe, nghe kỹ hình như là tiếng xe đẩy, sau đó là tiếng gốm sứ chạm vào nhau, mùi thơm của thức ăn càng thêm nồng đậm.

Cơn đói dâng lên, dạ dày trống rỗng thức dậy trước, mang theo sức sống cho cả thân thể. Cổ chân bị một bàn tay nóng ấm nắm chặt, Diệp Từ theo bản năng giãy ra, nhưng bàn tay kia không buông, ngược lại còn siết chặt hơn, ngay cả mũi chân cũng nắm lấy.

"Đừng nhúc nhích," Hoắc Thính Lan nhéo nhéo đầu ngón chân trắng nõn, tròng chiếc vớ vào bàn chân cậu, sau đó vuốt lên dọc theo cổ chân, mang vớ vào cho cậu. Rõ ràng là đang hầu hạ người ta, lại như sàm sỡ mà khàn giọng nói: "Mang vớ cho em."

Tay anh to, Diệp Từ không rút chân về được, quay đầu nhìn qua, một cái chân khác đã mang xong rồi, quần dài đồng phục với áo sơ mi gấp phẳng đặt trong tầm tay, cách đó không xa là một xe đẩy thức ăn nhỏ màu lam tinh xảo, mép giường còn đặt một cái bàn nhỏ, cậu không cần xuống đất vẫn có thể ăn sáng.

"Khó có khi làm nũng với anh một lần, cho em tranh thủ thời gian ngủ nướng một chút đó." Hoắc Thính Lan liếc về phía chân cậu, cười hiền lành: "Còn quần... em tự thay?

Đương nhiên là phải tự thay quần!

Diệp Từ co rụt lại như một con mèo hoang, sợ hãi nói: "Em, tự làm." Cậu quay đầu nhìn bữa sáng bên cạnh giường, tâm trạng phức tạp, tự giác cảm thấy không nhận nổi, lúng túng nói: "Ngài đừng, đừng chiều em như vậy,cứ, trực tiếp gọi em là được."

"Đây thì có gì là chiều chứ..." Hoắc Thính Lan nắm chặt bàn chân sạch sẽ khô ráo trong lòng bàn tay, lòng như lửa đốt, ánh mắt nóng rực, nhẹ giọng nói: "Sau này để anh thương em."

Cái này mà chưa gọi là chiều? Chiều nữa chắc lên trời luôn quá!

Diệp Từ ngại chết được, cậu chưa từng hưởng thụ cảm giác này. Tình cảm của Diệp Hồng Quân cho cậu là tình thương của mẹ, như dòng suối dịu dàng tinh tế, hoàn toàn trái ngược với loại tình yêu mãnh liệt dày đặc thế này. Cậu không biết làm sao để đáp lời anh, chỉ thử rút chân về lần nữa.

Nhưng lần này cậu không chỉ không rút ra được, còn bị Hoắc Thính Lan túm cẳng chân kéo về phía anh, mông cũng nhấc lên không, suýt nữa trực tiếp ngồi lên đùi Hoắc Thính Lan.

.

[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và Watt:pad: SacFructose

Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]

.

"Bé cưng." Hoắc Thính Lan siết chặt hai chân cậu, một đôi mắt đen nhánh nhiệt tình, yêu thương nhìn cậu: "Để anh thương em đi."

Muốn thương ai, chiều ai, cưng ai, vốn dĩ không cần sự đồng ý của người khác, cứ làm là được, dù sao quyền chủ động cũng ở trong tay chính mình, nhưng anh lại ép cậu đồng ý, muốn nghe cậu nói ra một tiếng "Dạ".

Độ ấm của ánh mắt anh truyền đến, muốn xuyên qua l*иg ngực cậu, không chấp nhận người ta lảng tránh chối từ. Diệp Từ rũ đôi mắt ửng đỏ của mình xuống, dùng trán tựa vào vai Hoắc Thính Lan, mang theo giọng mũi nghèn nghẹn "Dạ" một tiếng, yên lặng vài giây, lại trịnh trọng bổ sung: "Chúng ta, yêu thương lẫn nhau, chú Hoắc... Bây giờ em còn, còn nhỏ, không có bản lĩnh gì, ngài... chờ em lớn lên, em sẽ đối xử tốt với ngài, tuyệt đối y như, ngài đốt tốt với em."

"Được." Lòng Hoắc Thính Lan mềm nhũn, dùng sức xoa mái tóc rối sau gáy Diệp Từ, dịu dàng nói: "Anh sẽ chờ em lớn lên."

Như sợ anh sẽ cảm thấy cậu mạnh miệng nói bừa, muốn đưa ra chút bằng chứng để chứng minh, Diệp Từ ngẩng đầu, dùng đôi mắt long lanh ướt nước nhìn thẳng Hoắc Thính Lan, cũng không biết đang cân nhắc cái gì.

Hoắc Thính Lan cười cười: "Sao thế..."

Lời còn chưa dứt, Diệp Từ đột nhiên sấn lên, đầu nghiêng qua, mổ một cái lên gò má anh, như cánh én nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ mùa xuân.

Hôn xong, nhân lúc Hoắc Thính Lan ngây người, cậu lập tức rút chân lại, sợ sáng tinh mơ đã phải mang cái miệng bị hôn đến tàn nhẫn đi học, nửa người trên nhỏm lên lấy cái bánh bao nhỏ trên bàn ăn nhét vào miệng, khóe môi thấm ra một vết dầu cua màu vàng, mang mong muốn cầu sinh nói: "Lát nữa em còn, còn phải đi học đó, chú Hoắc."

Việc học quan trọng, dù Hoắc Thính Lan có dục cầu bất mãn thì cũng chỉ có thể ở bên cạnh vừa bực mình vừa buồn cười mà nhìn chằm chằm cậu.

Nói chuyện chậm trễ thời gian, Diệp Từ chỉ phải dùng khí thế như gió cuốn mây tan để ăn cơm. Mấy ngày nay được Hoắc Thính Lan dốc lòng chăm sóc, không chỉ khuôn mặt cậu được nuôi ra chút thịt, mà chỗ khác cũng không gầy như trước đây, cằm, cổ tay, xương cổ đã bớt đi mấy phần sắc bén, lúc nãy Hoắc Thính Lan cầm cẳng chân và cổ chân của cậu, cũng cảm thấy da thịt đàn hồi hơn trước đây nhiều.

Trên cơ thể... có lẽ cũng mập thêm một chút.

Đáng tiếc nhìn không thấy.

Lúc nãy, Diệp Từ đã cho anh một nụ hôn hồn nhiên như trẻ nhỏ.

Nhưng nụ hôn trong sáng như vậy làm sao gột rửa được những suy nghĩ "dơ bẩn" trong lòng anh?

Diệp Từ bên kia như nai con chạy loạn, làm sao ngờ được chú Hoắc đạo mạo của cậu đang có suy nghĩ muốn nhìn cơ thể cậu.

... Nếu không bé nai này có lẽ sẽ xấu hổ đến đâm tường.

Ăn cơm xong, Diệp Từ thay quần áo.

Hoắc Thính Lan tính chuẩn thời cơ, không đợi người ta đuổi mình ra, ung dung bình tĩnh đi vào phòng để quần áo trong phòng ngủ chính chọn áo sơ mi, tỏ vẻ như anh cũng đang chuẩn bị để ra ngoài.

Diệp Từ thấy thế nào dám hé răng, sợ sẽ bị nhắc nhở, nhân lúc Hoắc Thính Lan quay lưng lại, cậu lập tức cởi sạch đồ ngủ, hoảng loạn mặc đồng phục học sinh vào.

Phòng để quần áo, Hoắc Thính Lan dùng bận vẫn ung dung mà khảy khảy tấm gương to xoay tròn trước mặt, khóe môi cong lên.

... Như điêu khắc bằng ngọc quý.

Tròn, trắng, hồng.

Có thịt.

Đẹp.

Thị lực như mắt đại bàng của Alpha cấp A+ không chỉ để giỡn chơi.

... Lưu manh quá đi, kỳ cục, vậy mà dám nhìn lén chồng nhỏ của mình thay quần áo!

Thấy Diệp Từ cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, Hoắc Thính Lan mới xoay gương lại như cũ, nén cười, trong lòng hung hăng khiển trách bản thân một phen.

...

Sáng sớm Diệp Từ ở trước mặt Hoắc Thính Lan hứa hẹn, muốn anh chờ cậu lớn lên, chờ sau này cậu có bản lĩnh rồi cũng sẽ đối xử tốt với anh như vậy.

Lòng tự trọng của con trai tuổi mới lớn là mạnh mẽ và nhạy cảm nhất, nếu lời nói này nói cho đối tượng yêu đương của mình, còn dùng tốt hơn bất kì khẩu hiệu phấn đấu hư vô mờ mịt nào. Chuyện quá xa không nói, thi cuối kỳ năm 11 này cậu nhất định phải lấy được thành tích tốt cho chú Hoắc xem. Vì thế mấy ngày sau đó Diệp Từ học hành cứ như được tiêm máu gà, tiết buổi chiều còn hiếm thấy mà gom can đảm đến văn phòng giáo viên, lắp bắp hỏi vài bài tập —— chú Hoắc giảng đề rất giỏi, nhưng cũng không thể trông cậy cả sáu môn vào một mình anh, cần hỏi giáo viên vẫn nên đi hỏi.

Sau khi từ trường về nhà rồi vẫn thế, Diệp Từ ở phòng sách học đến 11 giờ, làm xong hết bài tập ở trường còn tự mình làm thêm mấy bài tập bên ngoài, học đến hai mắt tỏa sáng, như một bé sói đói không được ăn no. Nếu không phải Hoắc Thính Lan đến bắt, chỉ sợ cậu sẽ ở phòng sách học đến ngất xỉu.

"Làm, làm một bài cuối cùng nữa thôi." Diệp Từ tội nghiệp nắm chặt cán bút đã bị rút ra một nửa, không chịu buông tay: "Bài hình học này, mới vừa hiểu được, em muốn nhân, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng..." Nói đến đây, lại dùng đến kỹ năng làm nũng mới khai phá sáng nay, cũng "rèn sắt khi còn nóng" mà mềm mại cầu xin: "Chú Hoắc ngài, ngài là tốt nhất."

Hoắc Thính Lan nào chịu được thế này, xương cốt nhũn cả ra, đứng ở bên cạnh, mặt mày ngậm cười, xuân tâm nhộn nhạo nhìn học sinh cấp ba người ta làm bài.

Vài phút sau, bài làm xong, Diệp Từ không còn gì để thoái thác, ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi, đi đến một nửa bỗng nhiên phát hiện phương hướng không đúng, đây không phải là hướng về phòng ngủ của cậu, mà là hướng về phòng ngủ chính của Hoắc Thính Lan.

"Em đi, đi nhầm..." Diệp Từ quay đầu muốn trở về.

Cậu cho rằng chuyện ngủ chung với Hoắc Thính Lan như đêm qua thuộc về tình huống đặc biệt —— Hoắc Thính Lan nói đau đầu, lại làm việc cả đêm vân vân, muốn tạm thời ôm cậu nghỉ ngơi một chút, chưa nói sau này sẽ không ngủ riêng nữa.

"Quần áo để tắm rửa đều đã lấy qua cho em rồi." Hoắc Thính Lan cười cười, cản đường cậu, dịu dàng dụ dỗ: "Đừng ngủ riêng nữa, bé cưng."

Diệp Từ im lặng một lát, bước qua bên trái một bước, muốn vòng đi qua.

Hoắc Thính Lan cũng bước qua bên trái.

Diệp Từ bước qua bên phải.

Hoắc Thính Lan cũng mỉm cười bước qua bên phải.

Diệp Từ bước qua đâu, anh sẽ cản đường chỗ đó.

Chả khác gì một tên lưu manh đùa giỡn Omega ở cổng trường.

.

[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và Watt:pad: SacFructose

Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]

.
« Chương TrướcChương Tiếp »