Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cấm Phạm Quy

Chương 14: Xin một chút ngon ngọt

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên truyện: Cấm phạm quy

Tác giả: Lữ Thiên Dật

Editor: Sặc Fructose
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Chương 14: Xin một chút ngon ngọt

Diệp Từ không chống đỡ nổi, vội phủ nhận: "Không, không có giận ngài."

Cậu không rõ cảm giác hoảng loạn không biết làm sao kia ở đâu tới, nhưng tuyệt đối không phải tức giận.

"Thật chứ?" Hoắc Thính Lan xác nhận.

Hai người cách nhau rất gần, Diệp Từ gần như có thể thấy được lông tơ như nhung trên hầu kết của Hoắc Thính Lan rung động khi anh nói chuyện.

Tê tê.

Cậu gãi gãi lỗ tai nhột nhạt khó nhịn, không hiểu sao cảm thấy nôn nóng: "Thật mà, ngài mau, mau bận việc của ngài đi..."

"Đi ngay đây. Phải rồi..." Hoắc Thính Lan cười cười, nhìn thẳng vào lỗ tai đỏ hồng của cậu. Suy cho cùng thì lỗ tai kia bây giờ quá đỏ, đỏ đến lòng anh muốn hỏng luôn rồi, anh không nhanh không chậm chống tay lên cửa, thấp giọng dò hỏi: "Hôm nay ăn cơm có lẽ sẽ trễ một chút, có đói bụng không? Tôi bảo người đưa chút trà bánh lên. Muốn ăn gì? Ngọt hay mặn..."

Rõ ràng lời nói rất đứng đắn, nhưng không hiểu do giọng điệu quá dịu dàng hay làm sao đó, mà lời nói chẳng khác gì lời âu yếm kiềm diễm ghẹo người.

"... Cái gì? Vậy ngọt đi." Diệp Từ đơ ra, không biết đây là thế nào, chỉ biết tiếng nói kia làm lỗ tai tê dại đi, cậu nhìn Hoắc Thính Lan cầu cứu: "Mặn cũng... cũng được, không kén chọn."

Tuyến thể Alpha sau gáy xao động nóng lên, Hoắc Thính Lan càng thêm hăng hái, mỉm cười trêu đùa: "Muốn uống gì? Trà? Nước trái cây?"

"Sao, sao cũng được."

"Loại hồng trà Đại Cát Lĩnh lúc nãy được không?"

"Được, chú Hoắc, bài tập của tôi còn, còn rất nhiều, phải nhanh chóng làm..."

"..."

Mắt thấy nếu còn chọc nữa Diệp Từ sẽ hỏng mất, lúc này Hoắc Thính Lan mới thu thần thông lại, xoay người rời đi, cũng tiện tay đóng cửa. Phòng yên tĩnh, Diệp Từ ngồi vào bàn học, vội vàng mở bài tập, như trốn tránh gì đó mà múa bút thành văn, lâu lâu lại xoa xoa lỗ tai, ngòi bút ma sát với mặt giấy vang lên tiếng sàn sạt.

Làm bài một lát, nỗi lòng Diệp Từ dần dần lắng xuống, lực chú ý thành công tập trung trên bài tập.

Mấy ngày qua được Hoắc Thính Lan dạy thêm, cậu tiến bộ khá nhanh. Hai bộ bài tập này đều là bài thi thí nghiệm, nhắm vào kiến thức mới học trong hai tháng qua, đề bài có thể làm khó cậu không nhiều.

Vài ngày sau là thi giữa kỳ, thứ tự khó mà nói, suy cho cùng thì trong cuộc thi thử hồi khai giảng, thành tích của người thứ hai từ dưới đếm lên cũng cách cậu một khoảng lớn, nhưng điểm thì có lẽ sẽ tăng lên không ít.

Làm hai bộ bài thi xong, cuối cùng Diệp Từ cũng tìm lại được cảm giác xoát đề hồi trước khi bỏ học, tâm trạng hiếm khi vui sướиɠ thế này, cậu lắc lắc cánh tay tê mỏi, tính nghỉ một lát rồi tiếp tục học môn Ngữ Văn.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên vài tiếng mèo kêu.

Diệp Từ nâng mí mắt, mở cửa, lòng ngứa ngáy nhìn dọc theo hành lang.

Trên hành lang, một con mèo Napoleon chân ngắn ú nu rụt người trong góc tường. Bộ lông mượt như tơ lụa phẫn nộ đến hơi dựng lên. Đứa em trai "con vợ cả" của Diệp Từ đang cầm một cây súng đồ chơi không biết lấy từ đâu, nã những viên đạn cao su vào con mèo.

Năm nay Sở Duệ 8 tuổi, thừa hưởng sự ác độc ích kỷ thấm vào xương cốt của Sở Văn Lâm, lại được bà nội cưng chiều, hư hỏng đến không ra gì, nhìn chẳng có chút lễ nghĩa giáo dưỡng nào của con nhà danh môn. Lúc nãy ở tiệc trà có Sở Văn Lâm và mẹ nó Nguyễn Gia Nghi trông chừng, cố giả vờ ngoan ngoãn, một khi chuồn ra chỗ không có người lớn nhìn là lập tức hiện nguyên hình.

Diệp Từ chưa từng nói chuyện với nó, đừng nói không muốn, dù có muốn cũng không có cơ hội.

—— Hàng này không hài lòng chút gì thôi đã hét như heo bị trụng nước sôi cạo lông.

Diệp Từ liếc mắt nhìn Sở Duệ một cái, không hé răng, yên lặng bế mèo lên, xoa xoa chỗ bị đạn cao su bắn đau cho nó, xoay người trở về phòng.

Mèo nhỏ trong lòng rất ngoan, nhìn ra được sự thân thiện của Diệp Từ với nó, liền uốn tới ẹo lui, gừ gừ mách lẻo.

Diệp Từ cong cong khóe môi, làm lơ Sở Duệ ồn ào la hét phía sau.

Nó bắt chước tiếng viên đạn bắn vào mục tiêu: "Bùm! Bùm bùm bùm!"

Ngay sau đó, một viên đạn cao su bắn trúng vào cái gáy của Diệp Từ.

Xương chẩm bị bắn vào đau đớn, giống như bị một đứa nhỏ dùng hết sức đấm vào trong trạng thái không phòng bị, thậm chí trước mắt Diệp Từ còn mờ đi một chớp mắt.

Sức công phá của loại súng đồ chơi này thật kinh người, nếu nhắm vào mắt mà bắn có thể làm mù mắt người ta.

"Ha ha ha ha!" Sở Duệ suиɠ sướиɠ cười phá lên, nhảy nhót, khuôn mặt đầy mỡ béo có mấy khoảng hồng không đều, đôi mắt hí bị mỡ đè ép lại.

Càng giống heo.

Diệp Từ hít sâu một hơi, không dám quay đầu lại.

Cậu tưởng tượng đến dáng vẻ khiến người căm ghét lúc này của Sở Duệ, sợ mình sẽ không kiềm được mà sử dụng bạo lực với một đứa nhỏ 8 tuổi.

Nhưng nói đạo lý với thứ súc sinh này cũng chỉ sẽ tự rước lấy nhục, huống chi...

Cậu còn cần Sở Văn Lâm cấp tiền thuốc men cho mẹ, không thể xúc động.

Cách duy nhất là coi thường.

Cậu nâng bước về phòng, phía sau đột nhiên truyền đến một câu nhục mạ: "Con hoang."

Giọng trẻ con giòn giã, lại chứa đựng sự ác độc vô cùng.

Với sự phấn khích bệnh hoạn.

Thấy Diệp Từ không làm gì, chỉ lẳng lặng bỏ đi, lá gan Sở Duệ phình ra, cười hì hì, như hát nhạc thiếu nhi nói: "Con riêng, kẻ hạ đẳng..."

Nó hưng phấn như một kẻ mới làm thí nghiệm, trộm được mấy loại thuốc thử nguy hiểm mới, hất toàn bộ vào l*иg, gấp không chờ nổi mà muốn nhìn phản ứng của đám động vật thí nghiệm.

Trẻ con 8 tuổi, nói con nít cũng có con nít, nhưng ở phương diện nào đó lại gian xảo đến đáng sợ, nó biết người anh này không làm gì được nó, cho nên mới ức hϊếp.

Diệp Từ nhắm mắt, làm như không nghe thấy.

Thấy cậu không dao động, không đáp lời nói, Sở Duệ khó thở, lấy ra đòn sát thủ, hét lên: "Mẹ tao nói mẹ mày là ——"

"!"

Chỉ mấy chữ như thế, màng tai Diệp Từ ầm lên một tiếng.

Mẹ cậu là uy hϊếp duy nhất của cậu, dù cậu có nén giận cũng không thể để cho người khác xúc phạm đến...

Đúng lúc này, Sở Duệ đang khıêυ khí©h đột nhiên im bặt.

Phía sau truyền đến giọng nói của Hoắc Thính Lan, vững vàng trầm tĩnh, nghe không ra cảm xúc: "Mày là con nhà ai?"

Hoắc Thính Lan đứng bên cạnh Sở Duệ, một tay đút túi, năm ngón tay thon dài của bàn tay kia chụp lên cái đầu đầu thịt mỡ của nó, nhẹ nhàng tinh tế, vặn đầu Sở Duệ về phía mình, còn lắc qua lắc lại.

Tư thế kia không giống như đang đánh giá một người sống, mà như đang tìm kiếm chữ kí trên một món hàng mỹ nghệ hình cầu.

"A a a a a ——" Sở Duệ lấy ra sở trường, thét ầm ĩ chói tai.

Hoắc Thính Lan hiểu rõ gật đầu một cái, thả tay.

"Ba ——! Mẹ ——!" Sở Duệ liền chạy té đi, chạy đi mách người lớn.

Diệp Từ nhìn Sở Duệ gào khóc chạy đi, máu đang sôi trào lạnh xuống, tìm lại lý trí.

.

[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose

Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]

.

Thật ra tính tình cậu rất mềm, trước đây ra tay đánh người cũng không phải do tức giận che mờ đầu óc, mà nuôi thành thói quen khi ở xóm nghèo. Người nơi đó phần lớn là kiểu bắt nạt kẻ yếu, nếu gặp kẻ gây chuyện mà cậu không đánh nhau tạo uy thế, cuộc sống của cậu với mẹ sẽ không thể yên bình.

Nhưng Sở Duệ sẽ không thật sự ảnh hưởng đến cậu, sau này sẽ ít có cơ hội gặp mặt, khıêυ khí©h lúc nãy cũng đã bị cắt ngang.

Cho nên không cần thiết.

Lui một bước trời cao biển rộng, cậu sẽ không bởi vì vài câu nhục mạ mà cắt đường tài chính của mình.

"Chú Hoắc." Diệp Từ đứng thẳng, như một cây trúc không bị sương gió đánh ngã, giọng điệu bình tĩnh: "Gọi, gọi tôi đi ăn cơm sao?"

Thân hình Hoắc Thính Lan cao lớn, lẳng lặng đứng trên hành lang có ánh sáng nhu hòa, nhìn chằm chằm Diệp Từ.

Ngón tay đặt trên tai mèo của Diệp Từ đang run rẩy.

Cậu đang ra vẻ bình tĩnh.

Tìm kiếm sự che chở và an ủi với Alpha của mình —— dù là trên danh nghĩa —— làm nũng, phàn nàn với người đó... Những thứ đó bất kể cái gì trong mắt một Omega đều là chuyện đương nhiên, nhưng với Diệp Từ lại là một chuyện khó có thể tưởng tượng.

Đối mặt với khó khăn, cậu vĩnh viễn lựa chọn kiên cường hoặc là chịu đựng.

Yên lặng một lát, Hoắc Thính Lan cười ôn hòa, nói: "Chỉ lên xem em thôi.... ăn cơm thì có lẽ phải chờ thêm chút nữa, em về phòng chơi với mèo một lát được không?"

"Được." Diệp Từ nhẹ nhàng thở ra, ôm con mèo ú vội vàng trở về phòng.

Trên tay dính lông mèo, không tiện lau mắt.

Diệp Từ nghiêng mặt qua, dùng bả vai cọ cọ khóe mắt, sau đó vùi mặt vào cái bụng đầy lông của mèo.

Mèo tản ra mùi sữa tắm thú cưng thơm thoang thoảng, lông mèo được chải chuốt đến mượt mà như tơ lụa, hít cực phê. Diệp Từ bị bốn cái chân ngắn ngủi dẫm một lát, khó chịu trong lòng cũng tiêu tán được một chút.

Đúng lúc này, tiếng hét thảm thiết như gϊếŧ heo của Sở Duệ xuyên tường truyền đến từ lầu một.

Chắc đang bị ai dạy dỗ.

Diệp Từ cũng không để ý, nghe quen rồi.

Cũng chưa chắc vì chuyện của cậu mà bị dạy dỗ, thứ trẻ hư thế này một ngày có thể gặp 800 loại rắc rối.

Nhưng khác như trước đây, tiếng hét thảm thiết của Sở Duệ không liên tục vài giây đột nhiên im bặt, một lát sau, tiếng hét thảm thiết biến thành khóc thét, oan ức và chua xót trong tiếng khóc, Mạnh Khương Nữ cũng học không nổi.

—— Sở Duệ khóc thật.

Không phải gào, hét, la, mà là khóc.

Lãnh đạm như Diệp Từ cũng cảm thấy mới lạ, khó tưởng tượng được, muốn xem thử.

Cậu lo sẽ làm mèo sợ, đặt nó lên giường, đi theo tiếng khóc ra ngoài. Không bao xa, mới xuống mấy bậc thang đã thấy đại sảnh đứng ngồi vài người, mặt béo của Sở Duệ in hai bàn tay đỏ tươi, sắc mặt Sở Văn Lâm mang màu gan heo khó coi, chỉ vào mũi Sở Duệ mắng to: "Cho mày khóc! Mày còn khóc nữa coi!!"

Hoắc Thính Lan ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, dáng vẻ thong dong tao nhã, như là ghét bỏ Sở Duệ khóc phun nước miếng, anh dùng khăn vuông chấm chấm lên vạt áo âu phục, lau xong, ném thẳng cái khăn vuông tơ lụa sang quý vào sọt rác, tư thái khinh mạn.

Phu nhân chính thức của Sở Văn Lâm, Nguyễn Gia Nghi khóc không ngừng, bất chấp thể diện, nhào đến túm lấy bàn tay đang giơ cao của Sở Văn Lâm, lại bị chồng mình xô ra.

"Cũng tại bà dạy nó mấy lời mất dạy đó!" Sở Văn Lâm chuyển đầu mâu, chỉ thẳng vào Nguyễn Gia Nghi, như diễn cho người khác xem mà quở trách bà không biết dạy con.

Rối loạn thăng cấp lần nữa.

Nguyễn Gia Nghi không chịu được nhục nhã, khóc một hồi, ẵm Sở Duệ lên đi về, tiệc tối cũng không tham gia.

Vợ con rời đi rồi, Sở Văn Lâm khom lưng cúi đầu cáo tội với Hoắc Thính Lan, vỗ ngực đảm bảo về nhà nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo, sợ vài câu vô tâm của con nít sẽ làm hai nhà có xích mích, ảnh hưởng đến việc hợp tác sau này.

"... Ngài Sở quá lời rồi." Hoắc Thính Lan tìm từ xa lạ, cũng không thèm gọi ông ta là cha vợ, "Hơn nữa, ngài cũng không cần phải xin lỗi với tôi, đối tượng ngài cần xin lỗi phải là chồng nhỏ của tôi mới phải."

"Vâng, vâng, ngài Hoắc nói có lý lắm." Sở Văn Lâm khom lưng, hạ eo, gật đầu như giã tỏi.

"Tiểu Từ..." Hoắc Thính Lan nghiêng nghiêng đầu, lặng yên dùng đuôi mắt quét về phía cầu thang.

Bóng dáng lúc nãy còn ngồi xổm ở cầu thang đột nhiên trốn đi như mèo con, hiển nhiên là không muốn tiếp xúc với Sở Văn Lâm, cũng khinh thường nhận lấy lời xin lỗi giả tạo của ông ta.

Hoắc Thính Lan cười nhạt, sợ tường ngăn sẽ khiến tai ai đó nghe không rõ, hắng giọng, cao giọng nói: "... Tính cách em ấy rộng lượng hào phóng, không thèm so đo chuyện nhỏ thế này, nói không chừng quay đầu đã quên mất, chỉ có thể để người làm chồng như tôi so đo giúp em ấy."

Làm chồng...

Diệp Từ đột nhiên trượt chân một cái, suýt nữa lăn lông lốc xuống cầu thang.

...

Khi Hoắc Thính Lan lên lầu gọi Diệp Từ ăn cơm, Diệp Từ đã về phòng hít mèo được một lúc lâu.

Tiếng ồn ào ở sảnh phụ không nhỏ, trừ khi bị điếc, nếu không rất khó không biết chuyện gì. Nhưng Diệp Từ không biết làm sao để mở miệng nhắc tới, có người giúp cậu xả giận, vì cậu dạy dỗ người khác, trải nghiệm này quá xa lạ, trái tim như cuộn lại thành một cục sau xương sườn, vừa chua vừa nóng, như muốn ăn mòn cả con người cậu.

Hoắc Thính Lan khoanh tay dựa vào cửa, châm chước một chút, thong dong mở lời giúp cậu: "Lúc nãy em nghe thấy hết rồi sao?"

"...Ừm." Mí mắt mỏng của Diệp Từ nhẹ nhàng run run.

"Ở dưới lầu dạy dỗ đơn giản bọn họ mấy câu." Hoắc Thính Lan nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Có hơi ồn ào, làm ồn em học hành phải không?"

Bọn họ, dĩ nhiên là chỉ một nhà ba người Sở Văn Lâm.

Luận theo giao tình thế gia, Sở Văn Lâm xem như cùng thế hệ với Hoắc Thính Lan, nếu luận theo quan hệ hôn nhân, ông ta còn là cha vợ, trưởng bối của anh, từ "dạy dỗ" này dùng khá ngạo mạn vô lễ.

Nhưng mà, hả dạ.

Diệp Từ đè khóe môi đang giơ lên, giữ tính hợp lệ cho hành động của Hoắc Thính Lan: "Không, không ồn đến tôi học hành, tôi đang chơi với mèo."

Chơi với mèo.

Hoắc Thính Lan cười nhẹ.

Ngay sau đó, anh giấu nụ cười đi, nghiêm mặt nói: "Gia yến đang ổn thỏa, bị tôi làm cho gà bay chó sủa, cũng trách tình tình tôi không tốt, trước công chúng cũng không nhịn xuống, quên cho ngài Sở thể diện..."

Anh kiểm điểm, giọng điệu lại lộ ra chút chế nhạo, tròng mắt đen cũng chứa vài phần bỡn cợt hiểu rõ với Diệp Từ nhưng không nói ra.

"Em sẽ không trách tôi chứ?" Anh biết rõ còn cố hỏi.

Anh muốn xin một chút ngon ngọt từ người yêu ngây thơ.

Anh đang tranh công.

.

[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose

Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]

.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »