Tác giả: Nhất Chân
Edit: K.O
Tôi gần đây tìm được một chỗ rất tốt.
Bên dưới cây cầu cạnh thư viện, là một nơi thập phần thanh tịnh.
Từ khi lên đại học, phần lớn thời gian của tôi cũng chỉ xung quanh trường đại học. Vì phòng ngừa nghiện di động quá mức, tôi luôn mang theo một cây sáo.
Mười năm học sáo, tựa như vẽ tranh, chúng đều làm cho tôi an tâm hơn.
Tôi ở dưới cầu luyện tập trong chốc lát, ông trời tác hợp, trời bất chợt mưa thu, cũng làm khung cảnh dưới cầu càng thêm có ý cảnh. Tôi bỗng nhiên có chút cảm khái, cũng cảm thấy chính mình không sinh đúng thời đại. Nếu là tôi sinh ra ở thời cổ đại, làm một ẩn sĩ ở trong núi sâu rừng già, thật là tốt.
Bất quá, nếu đều đã sinh ra ở đây, cũng không có biện pháp.
Ít nhất tôi còn có thể kế thừa sự nghiệp của bà, cũng coi như là ở ẩn.
Ngẫm lại cũng rất chờ mong.
Trong lúc tôi còn đang đắc chí liền phát hiện đối diện có cái gì đó động đậy, tập trung nhìn vào, là một người ở dưới cầu đối diện tránh mưa. Ách, tôi có chút do dự.
Có người ở đây, tôi còn thổi sáo sao? Tuy rằng có hơi xấu hổ, nhưng là hiện tại bầu không khí tốt như vậy, tôi không muốn buông cây sáo.
Thôi thì, mặc kệ, tiếp tục thổi đi.
Trời mưa tới hơn 10 giờ, tôi ngồi tại chỗ trong chốc lát, 10 giờ rưỡi cầm ô về tới phòng ngủ.
"Chỉ San, bên ngoài trời mưa sao?" Bành Tú Châu mới vừa rửa mặt xong, đi đến bàn học.
"Ừm."
"Ai, cậu còn biết thổi sáo sao!" Tôn Ni đột nhiên thò qua tới, vẻ mặt kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), "Cậu cũng lợi hại quá đi!"
Tôi nhấp môi, có chút không thích ứng, nhưng là vẫn là nhỏ giọng trả lời: "Cũng bình thường, chỉ là do yêu thích thôi."
Ngày hôm qua học thể dục tôi thiếu chút nữa bị bóng đập vào đầu, là Tôn Ni phản ứng nhanh kéo tôi ra, lúc sau chúng tôi cùng nhau đánh cầu lông, cũng rất vui.
"Vậy cũng rất lợi hại đi." Bành Tú Châu buông lược, "Nếu tôi cho cậu một bản nhạc, cậu có thể thổi ra không?"
"Ừm, đại khái là có thể, nhưng là cần phải luyện tập."
"A, vậy cậu có thể thổi bài của Trần Duyệt không?"
"Trần Duyệt!"
Tôi có chút vui mừng, cũng không hề giảm đi âm lượng của mình, lập tức tiến đến trước mặt Bành Tú Châu: "Cậu thích Trần Duyệt sao? Tôi lúc trước là bởi vì nghe xong bài hát của cô ấy nên quyết định đi học sáo!"
"Ân! Tôi rất thích mấy bài sáo khúc của cô ấy, còn có tiêu khúc! Đúng rồi, đều nói sáo tiêu không phân chia, cậu cũng thổi tiêu sao?"
"Thổi a!"
"Trời ạ, nếu không ngày nào đó chúng ta cùng tấu một khúc đi? Tôi có mang đàn piano xách tay nha!"
"Được! Được a!"
Đêm nay là đêm náo nhiệt nhất của phòng chúng tôi từ lúc khai giảng đến nay, tôi không nghĩ tới tôi sẽ tìm thấy ở trên người bạn cùng phòng của mình nhiều kinh hỉ như vậy.
Tôi bắt đầu thích phòng ngủ của mình.
"Hiểu Hiểu, đi nhanh chút đi, lát nữa là tiết tiếng Anh, chúng ta đi trước chiếm chỗ mới không phải ngồi hàng phía trước bị giáo viên tiếng Anh chú ý tới."
"Ai nha, cậu yên tâm, tiết buổi chiều còn chưa bắt đầu, bọn họ khẳng định đều còn ở nhà ăn."
Sự thật chứng minh, cách nói của Dương Hiểu không sai, nhưng là, nhìn phòng học hơn phân nửa đều bày sẵn sách tiếng Anh cùng thưa thớt vài người, tôi cảm thấy thật lực bất tòng tâm.
"Hình như chỉ có hai hàng đầu còn có vị trí."
"Vậy cũng chỉ có thể ngồi hàng thứ hai."
Tôi bất đắc dĩ mà ngồi vào hàng thứ hai.
"Chỉ San, cho tôi ngồi bên ngoài đi, hôm nay uống hơi nhiều nước, lát nữa nếu là muốn đi WC cũng dễ đi ra ngoài."
"Ừm, được."
Hàng thứ nhất đương nhiên là sẽ không có người ngồi, nhưng mà hàng chúng tôi đang ngồi này chắc chắn không chỉ có mỗi hai chúng tôi.
Chu Trúc cùng anh em tốt của cậu ấy mới vừa đi vào phòng học liền đứng ở bục giảng nhìn một hồi lâu, thoạt nhìn bọn họ cũng không định ngồi hàng thứ nhất kia.
Cũng chỉ có hàng thứ hai thôi. Ừm, bất quá cũng không liên quan, chẳng sợ họ ngồi hàng thứ hai, có tất cả sáu chỗ ngồi, bọn họ cũng sẽ không ngồi vào bên cạnh tôi——
"Dịch Chỉ San, chỗ này có người ngồi chưa?" Tôi thu hồi lời tôi mới nói vừa rồi, không phải nói Chu Trúc rất thiện lương sao.
Tôi còn có thể nói cái gì đây, chỉ có thể cúi xuống lắc đầu.
Chu Trúc ngồi xuống.
Kỳ thật từ khi khai giảng tới nay, tôi cũng không có cùng người khác phái ngồi cùng bàn, hiện tại Chu Trúc ngồi ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy khá là khó chịu. Tôi biết không nên quá mức chú ý cậu ấy, nhưng mà không biết vì cái gì, tôi sẽ không tự giác mà nhìn cậu ấy. Bởi vì ngồi tương đối gần, tôi còn có thể ngửi thấy mùi nước giặt quần áo trên người cậu ấy, là hương hoa oải hương......
Dừng lại!
Tôi hiện tại sao mà lại trở nên kỳ quái như vậy? Quản cậu ấy có hương vị gì làm gì, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến tôi là được, dù sao giữa sinh hoạt của chúng tôi cũng không có gì tiếp xúc. Chính là, gương mặt kia của cậu ta vẫn là có chút quen mắt, rốt cuộc là đã gặp qua ở nơi nào......
Dừng!
Không thể lại suy nghĩ nữa, nên học thôi!
Tôi thất bại mà lấy tay trái chống đầu, cũng may là giáo viên tiếng Anh đã sửa lại tính tình, không hề gọi người như lúc trước nữa, tôi ngồi ở hàng thứ hai, lòng cũng không quá khẩn trương.
Chỉ là, ngồi gần mới phát hiện giáo viên tiếng Anh lớn lên có chút thanh tú, hơn nữa làn da cũng trắng, như thế nào có điểm...... Khụ, phải tôn sư trọng đạo.
Tôi yên lặng mà đem mấy ý tưởng lung tung rối loạn trong đầu vứt đi, tận lực bỏ qua suy nghĩ bất lương của mình đối với giáo viên tiếng Anh.
"Hôm nay chúng ta học phần listen, tôi sẽ không gọi người lên trả lời vấn đề, nhưng mà sau đây tôi còn muốn cho các em luyện một chút khẩu ngữ. Cho nên, về sau chúng ta mỗi lần học phần listen, tôi đều sẽ lựa chọn một bạn học lên tiến hành một phần diễn thuyết ngắn bằng tiếng Anh. Chủ đề tự chọn, có ai xung phong không? Bạn học nào giơ tay, sẽ được cộng thêm một điểm."
Muốn mệnh.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, vì cái gì giáo viên tiếng Anh đại học so với giáo viên tiếng Anh cao trung còn muốn mệnh hơn.
Chính lão sư còn nói, nếu không có ai xung phong sẽ gọi ngẫu nhiên một người trong danh sách, tôi đây không phải có khả năng......
Không cần, nếu để tôi đi lên nói, khẳng định sẽ giống với hồi tiểu học, sau khi mở miệng nói ba câu, liền không có sau đó nữa. Aizz, không đúng, thầy còn yêu cầu dùng tiếng Anh, thật là đau khổ......
"Từ ca, em xung phong."
Oa, là vị tráng sĩ nào lại anh dũng như vậy?
Tôi theo thanh âm nhìn qua, lại không nghĩ rằng nhìn thấy sườn mặt của Chu Trúc một cách rõ ràng. Lập tức quay đầu lại, tôi mới chú ý tới Chu Trúc hôm nay không mang mắt kính.
"Được, vậy mời bạn học Đường."
Hóa ra là bạn tốt của Chu Trúc, tôi từ đáy lòng bội phục cậu ta, cảm ơn cậu ta lấy sức lực bản thân để cứu vớt chúng tôi, cậu ta thật đúng là người tốt.
"Cậu thu liễm lại một chút đi."
Hả? Thu liễm cái gì?
Tôi đối với lời nói của Chu Trúc sinh ra nghi hoặc. Không tự giác đem thân thể hơi hơi dịch về bên trái.
"Cậu làm gì, anh ấy lại nhìn không ra. Tôi rõ ràng tích cực nhìn về phía trước không phải tốt rồi sao?" Đường Duy đè thấp thanh âm có chút bất bình.
"...... Tùy cậu."
Tôi bị đoạn đối thoại ngắn gọn này làm cho ngạc nhiên rồi, nếu giống như ý nghĩ của tôi mà nói, kia không phải là anh em tốt của Chu Trúc có ý đồ gây rối với giáo viên tiếng Anh sao?
Nhưng, nhưng, đây là khả năng nhỏ nhất, sao có thể.
Tôi cố gắng vuốt phẳng đáy lòng đang kích động của mình, tuy rằng tôi tự nhận là khả năng đó không lớn, nhưng là lúc sau tôi lại nhịn không được vẫn luôn trộm ngắm anh em tốt của Chu Trúc cùng với giáo viên tiếng Anh.
Oa, hai người còn liếc mắt đưa tình với nhau, xem ra lén lút rất thuần thục nha!
"Khụ, Dịch Chỉ San, cậu có vấn đề gì sao?"
Nghe được tiếng Chu Trúc tôi theo bản năng ngẩng đầu, nhưng vừa nhấc đầu tôi liền thấy được khuôn mặt phóng đại của Chu Trúc.
Gần trong gang tấc.
"Dọa cậu rồi!"
Tôi cùng Chu Trúc vô cùng ăn ý mà nhanh chóng lui về phía sau.
Trời ạ, tôi vừa rồi đu CP đu đến mức quên mình, thế nhưng bất tri bất giác dựa vào gần Chu Trúc như vậy!
Lúc sau tôi cũng không nhìn anh em tốt của Chu Trúc nữa, ngay cả giáo viên tiếng Anh tôi cũng không nhìn nữa.
Đây là lần đầu tiên tôi cùng người khác phái dựa vào gần như vậy, tim tôi đập như sắp nhảy ra ngoài.
Chuyện này thật không bình thường.
Vô cùng không bình thường.