Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cảm Ơn, Người Tốt

Chương 4: Tâm ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Nhất Chân

Edit: K.O

"Lão Chu, tôi muốn gặp Từ lão sư!"

Tôi nhặt bóng rổ về, không nghĩ tới Đường Duy sẽ to gan như vậy: "Cậu đừng thật sự làm ra cái gì chuyện khác người nha."

"Uy! Tôi đây là nỗ lực tiếp thu kinh nghiệm từ Từ lão sư không tốt sao, lại nói, tôi cũng tính toán sẽ đề xuất cho anh ta vài kiến nghị."

Tôi truyền bóng cho Đường Duy, nhìn cậu ta cười xấu xa, cũng không hề rối rắm tại sao cậu ta lại có cái dũng khí tự mua dây buộc mình này: "Cậu định kiến nghị gì?"

"Kiến nghị anh ta ít gọi người trả lời vấn đề thôi! Cậu nói xem anh ta rõ ràng là một người khá tốt, thế nhưng sau lưng lại kéo nhiều thù hận như vậy. Mỗi lần nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc khi soạn bài của anh ta, tôi liền cảm thấy có chút chua xót." Đường Duy ném bóng vào rổ.

Tôi nhìn biểu tình trên mặt Đường Duy, cảm thấy cậu ta là thật sự không cứu được. Ít nhất theo tôi thấy giáo viên tiếng Anh căn bản không phải đồng đạo cùng với Đường Duy, cậu ta như vậy, sớm muộn gì sẽ nhận được "Hồi báo".

"Lão Đường, tôi rất tò mò, cậu rốt cuộc thích cái gì của thầy ấy."

"Hì hì, cái này gọi là nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm. Không giống cậu, nhìn em gái kia nhiều năm như vậy, đến tâm ý của chính mình còn không làm rõ được."

"Uy!"

Cái gì tâm ý?

Tôi nhưng không nghĩ sẽ đem vấn đề này dẫn tới tôi, xoay người một cái, ném trả lại quả bóng.

"Thiết!" Đường Duy đem quả bóng khống chế, chạy về hướng tôi, tôi đoạt lấy quả bóng, tay trượt một cái, bóng bay ra ngoài.

"Cẩn thận!"

Tôi quay đầu nhìn lại mới phát hiện nơi đó chính là chỗ Dịch Chỉ San đang ngồi, tôi vội vàng chạy về phía đó. Hoảng loạn mà đem bóng nhặt lên, tôi có chút tự trách mà đi đến trước mặt cô ấy: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Dịch Chỉ San ngơ ngác mà tháo tai nghe xuống,thấy biểu tình của cô ấy, tôi thấy yên tâm hơn. Xem ra vừa rồi cô ấy đã thất thần tới tận Thái Bình Dương, cũng may bóng không bay tới chỗ cô ấy, bằng không tôi......

Tôi đang nghĩ cái gì vậy?

Tôi nghĩ đến câu "Tâm ý" của Đường Duy, nhất thời có chút thất thần.

Kỳ thật, tôi đối với Dịch Chỉ San khẳng định là có tâm ý, nhưng là hết cách rồi, tôi lại không có một chút tự tin để thừa nhận.

Thích, còn cần có lí do sao?

"Vừa rồi thật là nguy hiểm!"Tiếng cười trong trẻo của nữ sinh đem tâm tư của tôi kéo về.

"Đúng vậy, thật là cảm ơn cậu."

Dịch Chỉ San cười.

Thanh âm tuy rằng vẫn là rất nhỏ, nhưng là so với trước đó lớn một chút, tôi vuốt ve quả bóng trong tay, chậm rãi rời đi.

"Lão Chu, cậu khó có được lúc nhanh tay nha, xem ra phần tâm ý kia, xác thật cậu thực sự rung động rồi sao! Ha ha ha ha!"

Tôi làm lơ lời trêu chọc của Đường Duy: "Còn đánh nữa hay không?"

"Đánh! Đương nhiên muốn đánh!"

Dư quang dừng ở trên người Dịch Chỉ San, cô ấy đang ở cùng một nữ sinh đánh cầu lông. Tôi đem lực chú ý tập trung lại vào trái bóng rổ, trong lòng không khỏi hồi tưởng lại vấn đề trong lòng vừa rồi.

Tôi đối với Dịch Chỉ San không có tâm ý, là không có khả năng.

Không có ai sẽ vì một người không có tâm ý mà yên lặng chú ý cô ấy năm sáu năm, mặc dù tôi tương đối hướng nội, tôi cũng sẽ không nhàm chán như vậy.

Chính là, tôi tìm không ra nguyên nhân, tìm không thấy nguyên nhân gì khiến tôi có hảo cảm đối với Dịch Chỉ San.

Chẳng lẽ là do lần đó cô ấy kéo tôi một phen sao? Hay là do cái gì khác?

Không nghĩ ra được.

——

"Lão Chu, xem này! Lông vũ bay!"

Tôi nhìn Đường Duy trước mặt cầm một cái làm từ lông bọc thành vòng tròn, tôi có ý muốn tránh xa cậu ta ra.( chỗ này mình cũng không biết Đường Duy cầm cái gì. Mình nghĩ là cái bông cổ vũ như hình dưới ạ.)Cảm Ơn, Người Tốt - Chương 4: Tâm ý"Này, đừng đùa, cái bông cổ vũ này vốn dĩ giá rẻ, cậu lại ném nhiều thêm vài cái nữa, lông bên trên sẽ rơi càng nhiều."

"Ai nha, không có việc gì, không phải còn có mấy dì lao công sao."

Tốt rồi, không khuyên được luôn.

Thôi, tùy cậu ta đi.

Bất quá, nhìn mấy cái lông màu vàng trong tay, tôi dần cảm thấy bất lực, vì cái gì ban chúng tôi phải biểu diễn nhiều như vậy, một nghi thức khai mạc đại hội thể thao cũng không thoát được phải tham gia biểu diễn.

Tôi định buông chiếc cầu bông xuống, liền thấy một đám người đi vào trong sân vận động, trong tay cầm dụng cụ vệ sinh.

A, tôi đột nhiên nhớ ra, trường học từ trước đến nay sẽ vì học sinh mà an bài "Lao động gắn với thực tiễn" —— sân vận động này là do các lớp thay phiên quét tước.

Tôi còn đang cảm thán trường học dùng ít sức, liền phát hiện một thân hình mảnh khảnh, không cần đưa mắt nhìn qua, tôi cũng biết là ai.

Tôi lại gặp Dịch Chỉ San.

Tôi cùng cô ấy luôn là có thể ở những nơi khác nhau ngẫu nhiên gặp được......

Tôi nhìn người rũ đầu đang nghiêm túc quét rác, bỗng nhiên trong lòng vừa động, tôi muốn xác nhận một chút.

Tôi như thế này là vì tâm tư mình muốn biết một số chuyện —— tôi muốn xác nhận một chút Dịch Chỉ San có phải hay không thật sự nghiêm túc quét rác. Vì thế, tôi lặng lẽ rũ rũ quả cầu bông vài cái, vài sợi lông chậm rãi rơi xuống đất.

Dịch Chỉ San nhìn thấy, thân thể của cô ấy rõ ràng hơi dừng lại, bởi vì chiếc lông rơi ở nơi cô ấy chỉ cần tiến lên vài bước liền có thể quét đến. Nhưng là cô ấy không có lập tức đi lên, bởi vì vài sợi lông lại tiếp tục rơi xuống.

Bất quá, cuối cùng cô ấy vẫn là đã đi tới. Tôi đứng ở tại chỗ nhìn cô ấy đem đám lông quét đi, biểu tình của cô ấy hình như mang theo một chút bất mãn, tôi cho rằng chính mình sẽ vì cảm giác đó mà đến xin lỗi, nhưng là nhìn đến cô ấy chủ động đi tới, trong lòng tôi ngược lại có chút vui sướиɠ. Bởi vì đây cũng là một trong số ít lần tôi chủ động, nhưng tôi cũng chỉ có thể chủ động đến nước này. Lại thêm một chút nữa, tôi liền tìm không nổi một cái lý do chính đáng để có thể thuyết phục chính mình.

Bất quá, cũng đủ rồi, có thể đến gần cô ấy một chút.

——

"Lão Chu, tôi nói cho cậu nghe, hôm nay cậu liền có thể nhìn ra tâm ý của mình là thành quả của tôi đấy."

Tôi cùng Đường Duy đi ở trên đường trước phòng học, nghe được thanh âm mười phần tự hào của cậu ta, tôi không biết nên đáp lại như thế nào: "Là sao, tôi rất chờ mong nha."

Đường Duy đυ.ng nhẹ vào bả vai tôi: "Uy, cậu có phải hay không quá có lệ. Bất quá, tôi có chuyện muốn nói, chính là hôm nay tôi cùng Từ lão sư ngẫu nhiên gặp được nhau."

"Ngẫu nhiên gặp được?"

"Ân hừ, anh ta là một tên mù đường, tìm nửa ngày cũng không tìm được khu dạy học, tôi vừa vặn đi qua nhìn thấy, một cơ hội tốt như vậy, tôi sao có thể bỏ qua đây?" Đường Duy cười đến xán lạn, tôi không biết cậu ta vì cái gì có tự tin như vậy.

"Cậu cũng thật lợi hại."

Tiết Tiếng Anh

"Hôm nay tôi sẽ không gọi các em trả lời câu hỏi nữa."

Tôi hướng tới Đường Duy giơ ngón tay cái, thật đúng là rất hữu hiệu.

Tan học, Đường Duy bỗng nhiên thở dài một tiếng.

"Haizz."

Tôi quay đầu nhìn về phía Đường Duy: "Cậu ở đây than cái gì nữa."

"Hôm nay cậu thấy rồi sao?"

"Nhìn thấy cái gì? Hôm nay hình như không có gì đặc biệt đi?"

"Chính là Từ lão sư, trước khi bắt đầu tiết học, anh ấy nâng kính lên lại vuốt tóc mình một cái, thật sự đẹp ——"

"Dừng lại, đằng sau tôi không muốn nghe. Tôi đi thư viện."

Tuy rằng từ cao trung Đường Duy liền thẳng thắn mà thành khẩn bày tỏ xu hướng giới tính của cậu ta với tôi, nhưng tôi vẫn là không thể ung dung mà tiếp thu cảm nhận của cậu ta —— khẳng định là cái gì mà đáng yêu, ngoan ngoãn, hoặc mấy lời nói linh tinh, tôi chịu không nổi.

Thời điểm đi ra khỏi thư viện, đã là 9 giờ, tôi đi qua một gốc cây to, bên tai là từng loạt tiếng sáo. Trường học thật đúng là ngọa hổ tàng long, đáng tiếc tôi không có tí tế bào nghệ thuật nào, chỉ là thích đọc sách thôi.

"Rầm rầm......"

Không đợi tôi về đến nơi, trời đột nhiên mưa to, nơi này còn cách ký túc xá một khoảng nữa, tôi chạy đến dưới cây cầu gần đó trú mưa. Đối diện là phòng có người đang luyện tập sáo khúc, tôi hất tóc một phát, chờ đợi mưa nhỏ đi.

Trời mưa thật sự lớn, tôi chờ đến nhàm chán, liền nhìn về phía phòng đối diện, hóa ra là một nữ sinh.

Thật đúng là lợi hại.

Chờ tôi trở lại ký túc xá, đã 10 giờ.

"Lão Chu, cậu mỗi ngày đều học nghiêm túc như vậy, làm tôi rất khó chịu nha." Mới vừa trở lại phòng ngủ Đường Duy liền chạy đi lên tìm tấu.

"Khó chịu thì cậu cũng đi học đi, không có ai cản cậu đâu. Tránh ra, tôi đi tắm."

"Hừ, nhẫn tâm. Mặc kệ cậu, tôi đi tìm Từ lão sư nói chuyện."

"Thiết, đúng là có dụng ý khác."

Tôi thề, tôi phải tránh cùng Đường Duy thảo luận về giáo viên tiếng Anh, tôi không muốn về sau không thể nhìn thẳng giáo viên tiếng Anh được.
« Chương TrướcChương Tiếp »