Có người yêu quan trọng đến thế sao? Lục Tử Minh luôn thắc mắc. Anh cảm thấy cuộc sống độc thân không có gì là không ổn cả. Ấy thế mà bố mẹ anh lại không nghĩ thế. Họ luôn đau đầu vì anh đã 26 tuổi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Trong khi em gái anh đã sắp lấy chồng rồi.
Hôm nay Lục Hạo Thiên được Hạ Đại Lâm hẹn đi uống trà, không biết hai người nói chuyện gì mà khi trở về mặt mũi ông tươi tỉnh hẳn ra.
“Tử Minh, lại đây bố nói chuyện”.
Lục Tử Minh không hiểu bố muốn nói gì, anh đành vác xác ngồi xuống ghế đối diện. Lục Hạo Thiên lấy ra một tấm ảnh đưa cho anh, bên trên là hình của một cô gái xinh xắn đáng yêu. Anh nhướng mày nhìn bố mình..
“Bố... Đây là..”
“Con nhớ lão Hạ chứ?”
Hạ Đại Lâm – bạn thân của bố anh, trước đây từng tới nhà anh rất nhiều lần. Nhưng thời gian trước gia đình chú ấy đã ra nước ngoài định cư. Sao bố anh lại nhắc tới? Còn cô gái này là ai?
Không để con trai thắc mắc lâu, Lục Hạo Thiên liền giải thích.
“Đây là con gái lão Hạ - Hạ Vy. Hồi bé hai đứa đã gặp nhau rồi. Con bé mới 20 tuổi. Lão Hạ muốn giới thiệu hai đứa với nhau. Bố cũng thấy khá ổn. Con sắp xếp thời gian đi gặp mặt con bé một chút”.
Đầu Lục Tử Minh căng ra, anh không tin vào chuyện xem mắt cho lắm. Muốn có tình cảm với nhau thì đâu thể một hai lần nói chuyện là nảy sinh tình cảm được ngay. Anh đành tìm lí do từ chối.
“Bố. Con thấy chuyện tình cảm của con cứ từ từ đã. Con vẫn muốn tận hưởng cuộc sống độc thân thêm mấy năm nữa..”
“Có bắt con lấy vợ luôn đâu. Bố chỉ muốn hai đứa làm bạn trước. Nếu thấy hợp thì tiến tới, không thì thôi”.
Lục Tử Minh không dám cãi bố mình, đành dạ vâng rồi để đó.
Ngày xem mắt cận kề, Lục Tử Minh liền nhận nhiệm vụ bảo vệ đoàn đại biểu quốc hội sang Pháp làm việc. Thành công trốn được chuyện xem mắt, anh thở phào. Anh còn trẻ thế này sao bố mẹ lại lo anh ế được nhỉ...
Sát ngày Hạ Vy nhận được tin anh từ chối cuộc xem mắt này, cô không vui ra mặt. Đàn ông con trai gì mà không có chút phong độ nào cả. Không nuốt trôi cục tức này, cô hạ quyết tâm sẽ cưa anh bằng được. Đi Pháp chứ gì... Cô đuổi theo anh là được...
Paris, Pháp...
Ngày làm việc đầu tiên đã kết thúc, Lục Tử Minh thoải mái ngả mình trên chiếc giường mềm mại. Không bị bố anh cằn nhằn thật là thoải mái. Anh đang chìm vào giấc ngủ thì chuông cửa vang lên. Mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, đứng trước mặt anh là một cô gái châu Á trong trang phục của phục vụ..
“Đồ ăn anh gọi đã có ạ”.
Lục Tử Minh thầm nghĩ, anh đâu có đặt, chắc là bên đoàn đặt rồi. Anh mỉm cười lịch sự để cô đẩy vào.
Đẩy xe ra cuối hành lang, thấy không có ai theo dõi mình, Hạ Vy cởi bỏ bộ quần áo phục vụ vứt vào sọt rác gần đó..
“Anh ấy đẹp trai quá. Còn đẹp hơn cả trong ảnh. Lục Tử Minh, em kết anh rồi. Anh không thoát được đâu”.
Hạ Vy mất công đuổi theo anh sang tận Pháp, còn mất bao nhiêu công sức mới tra ra anh đang ở khách sạn này, cô sẽ không bỏ qua cho anh.
Tối đó, cô đợi anh ở dưới sảnh khách sạn, quả nhiên một lúc sau anh đã xuất hiện. Cô điều tra ra đại thiếu gia họ Lục cũng không phải trai ngoan gì, anh cũng biết đi bar uống rượu. Chẳng qua do nghề nghiệp đặc thù nên anh phải kiềm chế bản thân. Hôm nay không bị ai quản thúc, đương nhiên anh sẽ bung xoã hết mình.
Lục Tử Minh lên taxi rời đi, ngay sau đó Hạ Vy cũng đuổi theo phía sau. Xe dừng lại trước quán bar khá nổi tiếng ở Paris, hai người lần lượt bước vào quán bar. Hạ Vy chọn ngồi bàn ngay sau anh, vừa uống rượu vừa quan sát anh. Có vẻ anh khá lạnh lùng, cô gái nào tới gần liền bị anh đuổi đi.
Hạ Vy thấy anh uống cũng kha khá, nhếch môi, đến lúc ra tay rồi. Cô cầm theo ly rượu lại gần anh, giả bộ không may làm đổ vào người anh. Hạ Vy vội lấy giấy ra lau cho anh, miệng không ngừng xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi không cố ý. Để tôi mời anh ly rượu tạ lỗi”.
Lục Tử Minh không quan tâm, anh cầm chai rượu định rót uống tiếp, liền bị Hạ Vy nhanh tay rót cho anh. Tử Minh cũng không ý kiến ngồi uống tiếp..
“Anh có chuyện buồn sao?”
“Không có”.
“Vậy sao lại uống rượu một mình...”
“Tôi không được uống rượu một mình sao?”
Hạ Vy thầm than, với cái EQ này của anh, bảo sao cô bị leo cây.