- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cám Ơn, Em Đã Đến Lúc Anh Ở Đỉnh Cao
- Chương 30: Không rời xa
Cám Ơn, Em Đã Đến Lúc Anh Ở Đỉnh Cao
Chương 30: Không rời xa
Hạ Lan không thể nhận ra người đàn ông kia chính là chồng mình . Bình thường Mạc Đông rất chỉnh chu thật ra anh còn bị mắc bệnh sạch sẽ nhưng bây giờ nhìn anh đi đầu tóc rối bù , râu ria không cạo quần áo rộc rệc Hạ Lan nhìn thấy trong lòng cảm đau đớn thì ra cô rất yêu anh yêu nhiều nỗi cô cũng không nhận ra
Nhìn cô đôi mắt anh sáng lên , bao năm nay lừa dối cô bản thân anh chịu đựng lâu rồi ngày ngày đều non lớp lo sợ bản thân mất đi cô . Mạc Đông vốn là con riêng anh không được công nhận cũng không được nuôi dạy tử tế . Anh cùng mẹ sống qua ngày ở khu chuột nơi mà người ta bán thân thể có thể sống qua ngày khi mẹ mất cho anh biết bố mình là ai nào ngờ ngày anh tìm ôm ta chứng cảnh ông ta mang một đừa bé gái ra bãi rác vất bỏ như một con chó sắp chết hận cũ thù mới tất cả đều rồn nén trong lòng anh .
Hạ Lan đi đến trước anh cô đưa tay sờ khuôn mặt hao mòn của anh chỉ có vài ngày cô đã không thể nhận ra .
" Đừng khóc anh sẽ giút em dọn dẹp tất cả , sau này em không cần sợ hãi nữa " Mạc Đông lau giọt nước mắt trên mặt cô
Hạ Lan ôm lấy cổ anh tiếng khóc bật ra tiếng " Chúng ta về nhà đi , em không muốn ở đây nữa . Đưa em và con về đi chúng ta về nhà đi "
Cô không muốn oán hận nữa, cô mệt mỏi rồi ,cô muốn giống nhưng trước kia mỗi ngày đều có thể thấy anh , để anh dùng cả đời này trả nợ cho cô đi .
Trạch Uy từ phía sau ôm lấy eo cô , An Lạc nhìn anh mỉm cười dựa ngực anh . Nhiều ngày mệt mỏi cuối cùng cô dựa ngực anh chỉ cần anh ở đây mọi chuyện không cần lo lắng nữa . Bốn người lên chiếc xe lái về biệt thự , bao năm nay anh không đυ.ng ông ta vì còn có Mạc Đông giờ thì cần nữa .
Mạc Quý được cảnh sát cứu đồng thời bị khởi tố tham nhũng bị tú 50 năm trong tù nhưng chưa quá một ngày ông ta chết trong tù vì lên cơn đau tim.
Trở về biệt thự Hạ Lan mang thai được nhận phúc lợi đặc biệt , mỗi ngày đều vô số canh bổ , sữa , thực phẩm cho bà bầu làm cô béo lên trông thấy .
" Cẩn thận nào , chuyện này để người làm đi em đừng chạy lung tung nữa " Mạc Đông lấy lại khay nước trên tay cô
" Được rồi còn chưa nổi bốn tháng bụng cũng chưa to cậu lo cái gì " Trạch Uy một tay ôm vợ một tay dùng máy tính vô cùng chướng mắt cảnh này
" Người không có con thì sao hiểu nổi . Nào cẩn thận cẩn thậm " Mạc Đông quay lại lườm Trạch Uy cái chạy đến đỡ Hạ Lan ngồi xuống ghế
" Con tôi 5 tuổi rồi " Trạch Uy vừa nói vừa nhìn ra vườn cây Tiểu Hàn đang ôm quả dưa hấu to đi tới chỗ bốn người . Quả dưa hấu to che mất cả khuôn mặt cậu.
Mạc Đông không thèm quan tâm lấy hộp sữa trên bàn cắm ống hút vào dịu dàng đưa cho Hạ Lan . An Lạc trong lòng Trạch Uy nhìn Hạ Lan
" Muốn sao " Trạch Uy nhìn mèo nhỏ trong lòng vuốt ve vài cái
An Lạc ngước mắt nhìn anh chớp chớp
" Mạc Đông , lấy thêm hộp nữa đi "
An Lạc nhìn anh đầy thất vọng cô đâu phải muốn hộp sữa đó . Trạch Uy dương nhiên hiểu cô muốn gì thứ , thứ cô muốn anh không thể cho vậy thì cho thứ có thể cho đi .
Cuộc sống đời thường của Trạch Uy được giữa kín lại thêm con mèo lười vốn chỉ muốn ở nhà đợi anh về , sau hai ba lần bị từ chối Trạch Uy không ép cô cùng anh đi dự tiệc . Bản thân vốn chỉ đi cho có mặt uống vài ly rượu lại nhớ thân thể mềm mại đang đợi trên giường là muốn về lên Trạch Uy chả muốn mang theo mèo lười của mình .Hôm đó nhưng ngày thường An Lạc ngoan ngoãn đợi anh trên giường sau khi năn vài vòng thấy khó chịu trong người thì nghe tiếng xe ô tô , cô chạy ra ban công thì ra xe của Mạc Đông và Hạ Lan đêm thế này họ còn đi đâu .An Lạc xuống nhà gọi tài xế chạy theo xe họ cuối cùng là đến cổng bệnh viện Hạ Lan và Mạc Đông bước xuống liền thấy cô
" Chị sao chị lại tới đây "
" Sao hai người đi vào bệnh viện lúc nửa đêm vậy " An Lạc nghi ngờ hỏi " Có phải em bị sao không ?"
" Không có em ....em không sao "
" Vậy sao hai người đến đây " An Lạc nhìn hai người nghi ngờ
Trong đầu cô bông nhiên nghĩ đến một người , Hạ Lan quay lại nhìn Mạc Đông xem ra không dấu được được rồi .
" Sao hai người không nói gì " khuôn mặt An Lạc trở lên lo lắng
" Anh ấy không sao chỉ xước ngoài da một chút thôi "
" Anh ấy ở đâu " An Lạc trở lên xúc động
"Chị à , chị bình tĩnh "
Ba người đợi ngoài phòng cấp cứu hơn tiếng An Lạc đã khóc mắt đỏ oe Hạ Lan nói hết lời cô chịu nghe .
" Ai người thân bênh nhân " Y tá từ trong bước ra
" Tôi là vợ anh ấy , anh ấy sao rồi anh có sao không "An Lạc chạy đến nắm vai y ta đôi mắt đỏ oe của cô khiến y tá chút hoảng loạn
" Hiện tại bệnh viện đang thiếu máu , bênh nhân nhóm máu A , ở đây có ai nhóm nháu A không ?"
" Tôi nhóm máu O có được không ?" An Lạc nắm lấy tay y tá đôi mắt đầy mong chờ
" Vậy cô theo tôi "
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cám Ơn, Em Đã Đến Lúc Anh Ở Đỉnh Cao
- Chương 30: Không rời xa