Chương 28: Cưỡng Bức

Ngày hôm đó , Trạch Uy ở nhà liền bế bảo bổi nhốt trong lòng một tay ôm một tay đọc văn bản bên dưới tán cây xanh , bảo bối cũng rất hợp ngoan ngoãn co mình ép vào ngực anh thỉnh thoảng thấy mỏi lại ngôi lên hôn má anh .Trạch Uy mới cho cô cử động chút xem ra chút giam cầm nhưng trong mắt người u mê chính là cưng chiều che chở . An Lạc dựa vào lòng anh ngủ lười một giấc trong lúc đó Tiểu Hàn ôm Tiểu Mập nhìn hai người bình thường cậu được cưng chiều nhưng chỉ cần bố ở cưng chiều đó được chuyển sang mẹ còn cậu bị ghẻ lạnh chỉ có thể ôm Tiểu Mập chung số phận với mình .

Vốn dĩ rất yên bình bỗng Hạ Lan từ nhà lớn đi xuống nước mắt lã chã quần áo sộc sệc giống như vừa lôi kéo ai chạy đến trước mặt hai người

" Anh biết đúng , Sao anh không nói gì " Hạ Lan hét lên với Trạch Uy

Cô chưa từng có thái độ này với anh trước giờ nhất mực cung kính không thì cũng hiền hoà nhã , An Lạc ngạc nhiên nhìn cô nhưng thái độ của Trạch Uy còn khiến cô sốc hơn ,anh quá bình thản dưng như đã biết chuyện gì đang sảy ra . Mạc Đông cũng chạy sau đó anh còn thảm hại hơn cả Hạ Lan hai má ửng đỏ mồ hôi nhễ nhại vừa chạm vào tay Hạ Lan liền hất ra

"Sao anh lại đối sử em như thế em là em gái của anh cơ mà là người thân duy nhất anh mà anh cũng bán em sao " Hạ Lan nhìn anh ánh mắt thấm khổ bị , cô biết anh tàn nhẫn biết anh độc ác biết tay anh nhũm máu biết tất cả tội ác của anh biết cả con quỷ bên dưới lớp mặt nạ kia nhưng cô chưa từng sợ nó vì cô biết ngoài nó ra trên thế giời này cô không còn ai chung dòng máu nữa chính vì vậy mà cô càng tổn thương

Trạch Uy không nói anh không có gì biên minh cho mình cả , anh biết khi quyết định chuyện đó nếu cô không biết sẽ không sao một khi không may có nghĩa là anh gϊếŧ em gái mình . An Lạc vốn không hiểu chuyện gì bàn tay cô nắm lấy áo anh đôi mắt mong chờ sự giải thích nào đó .

Hạ Lan nhìn anh nhưng có lẽ cô sẽ chả nhận được đáp án nào cả , cô gạt đi nước mắt trên mặt mình khi cúi xuống cô thấy đừa bé trong bụng bản thân chính thứ ghê tởm thế nào , cô lướt qua người Mạc Đông anh cũng không dám đưa tay giữa cô lại .

" Hạ Lan " An Lạc trong lòng anh nhảy ra gọi cô nhưng không phản ứng gì cô nhìn hai người đàn ông trước giờ đều thông minh bỗng nhiên trở lên trầm tư không ai nói câu gì

An Lạc đuổi theo Hạ Lan về phòng , cô gõ cửa rất lâu Hạ Lan mở cửa ôm lấy cô bật khóc thành tiếng . An Lạc cũng ôm lấy cô vỗ về .

Dưới sân nhà " rầm " tiếng Trạch Uy đấm thẳng bức tường nhà nhõm một chỗ cách mặt Mạc Đông chưa đến nửa mini

" Tôi bảo cậu hành sự cẩn thẩn sao vẫn để con bé biết " Trạch Uy nghiền răng nghiền lợi ánh mắt nổi tia máu

" Xin Lỗi "



" Xin lỗi được cái gì , giờ cậu bảo tôi phải giải quyết ra sao , nó là em tôi là đừa em duy nhất của tôi " Trạch Uy tóm lấy cổ Mạc Đông

" Tôi đã nói không được rồi "

"Xin Lỗi " Mạc Đông vẫn chỉ có thể nói ra câu đó

" Trạch Uy ......Trạch Uy " từ trên lầu hai tiếng An Lạc hét lên sợ hãi tiếng ngày càng to

Trạch Uy nghe thấy liền bỏ mặc Mạc Đông đi về nhà chính lên lầu thấy An Lạc đang đỡ lấy Hạ Lan ngất đi bên dưới chân cô còn vũng máu đỏ tươi

" Trạch Uy mau ..... lên " giọng côn run rẩy phát khóc

Trạch Uy bước chân to hơn dưng như chỉ có hai bước đã đên bế lấy Hạ Lan

" Bệnh Viện "

Ngoài hành lang An Lạc lo lắng đi lại cuối cùng ngồi xuống cạnh anh , người đàn ông không biến sắc này cuối cùng tỏ vẻ chút mệt mỏi

" Trạch Uy ruốc cuộc chuyện gì vậy , sao Hạ Lan súc động như vậy " An Lạc nắm tay anh cô muốn một câu trả lời

Trạch Uy quay lại nhìn cô ánh mắt chút hoang mang quay lại nhìn Mạc Đông đang ngón nghiêm bên cửa cấp cứu



" 11 năm trước Hạ Lan bị cưỡng bức , người năm đó cưỡng bữc là cha của Mạc Đông " Trạch Uy nói không chấp mắt nhưng sắt mặt An Lạc không tả nổi từ kinh ngạc đến sợ hãi tột đỉnh

"11 năm trước không phải Hạ Lan mới 14 tuổi sao "

Trạch Uy không nói gì chỉ kéo cô vào lòng mình , An Lạc nắm lấy áo anh ruốc cuộc năm đó Hạ Lan chỉ là đừa trẻ chỉ mới là một cô bé còn chưa hiểu chuyện gì tại sao chứ , sao lại đối sự con bé như vậy

" Là anh không bảo vệ con bé tốt "

An Lạc co mình lại trong lòng anh , cô không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng đó đáng sợ thế nào .

" Anh đưa em về trước "

" Không " An Lạc lắc đầu " Em muốn đợi Hạ Lan , con bé con bé mới mang thai đó phải làm sao đấy"

" Cô nói cái gì " Mạc Đông đi đến gần cô nắm lấy vai cô

" Bỏ cô ấy ra " Trạch Uy hất tay Mạc Đông ra

An Lạc nhìn Mạc Đông sợ hãi co mình lại trong lòng anh . Lúc này bác sĩ từ trong bước ra ngoài tháo khẩu trang Mạc Đông liền xông đến

" Cô ấy đâu cô ấy sao rồi "

" Hiện tại hai mẹ con không sao cần nghỉ ngơi là được rồi "