Chương 27: Mang Thai

2 năm sau

" Đừng nghịch " Trạch Uy chau mày khó chịu bắt bàn tay đang vẽ vòng vòng trên người mình

Bao năm rồi thói quen vẫn chưa tiến chuyển gì , Trạch Uy chau mày

" Anh nói sẽ đưa mẹ con em đi công viên mà giờ ngủ lười "

Trạch Uy xoay người kéo cơ thể mềm mại vào trong tiếp tục công trình ngủ lưới của mình

Tiếng gõ cửa vang lên vật nhỏ trong người liền chạy mất không nhìn biết tiếng gõ cửa không lực đó trong nhà này chỉ có một người . Mặc dù ở nhau hai năm Trạch Uy vốn không yêu thương nổi tên đó ai nói nó trẻ hơn anh lại còn đẹp trai như anh , không biết đầu óc ra sao nhưng riêng chuyện nịnh hót thi ăn đứt anh mà nó lại có nhiều thời gian bênh cạnh bảo bối của anh . Hơn nó được bảo bối của anh ôm hôn mọi lúc mọi nơi , được bao nuôi trên mô hôi nước mắt của anh còn cướp bảo bối của anh đã đằng , anh lại không mắng mỏ nó không được quát nạt mỗi tháng phải đi chơi công viên với nó thế mới tức sao yêu thương nổi .

An Lạc bế Tiểu Hàn mặc bộ đồ gấu nâu sau lưng đeo một đầu gầu dễ thương , được bế thằng bé dựa vào ngực cô .Bình thường sẽ do người làm giút cậu vệ sinh nhưng một tháng một lần chính là ngày đi chơi này thằng bé sẽ đến phòng cô thường để gọi hai người lớn lười . An Lạc thơm lên đôi má mũm mĩm cậu , từ lúc cô nhận nuôi câu bé đã thay hết quần áo cậu thành mấy bộ đồ cute như bộ cậu đang mặc nào gấu , heo , bò , cá hề làm cậu bé trở về đúng tuổi mình . Dương nhiên cảnh tượng này rất chướng măt trước mặt ai đó đang nhìn họ nhảy lửa hai năm rùi vẫn chưa quen nổi.

Hôm nay Trạch Uy dẫn hai mẹ con đến công viên , An Lạc luôn bế cậu trên tay . Hai người chơi du quay , tàu lượn , mầy trò mạo hiểm mà hai mẹ con cô có thể cùng chơi , hai năm trước Lý Hải Trung từng khán cho Tiểu Hàn nói cậu bé từ khi sinh nuôi dưỡng không được tốt tinh thần cậu vốn bị tổn thương ảnh hưởng đến việc cậu không thể nói chuyện. Cũng vì thế cô bỏ nhiều thời gian bên cậu giút cậu học chữ mặc dù 5 tuổi cậu có thể viết chữ một phần cho cậu thông minh một phần nhờ công cô .

Sau ngày chơi về cơ thể cô đều mệt mỏi trở về nhà liền ôm Tiểu Hàn ngủ . Trạch Uy sau khi làm việc trở vê phòng cảnh tượng vô cùng khó chịu cho người mang Tiểu Hàn về phòng cậu ,bản thân thì mang bảo bối nhốt trong lòng An Lạc rất biết điều hợp tác ôm lấy eo anh ngủ say . Hai năm có cô bên cạnh cuộc sống anh vô cùng bình ổn không có sóng to gió lớn gì . Có lẽ vì Tiểu Hàn mà người mẹ trong nổi dậy cô không còn ý định sinh thêm cũng không hỏi anh vì sao không thể mang thai mà toàn tâm toàn ý yêu thương cậu bé chỉ riêng việc nay anh thấy bản thân nợ cô rát nhiều nhưng hạn phúc tràn ngập này anh không buông bỏ được .

Sáng hôm sau , An Lạc tiễn chồng đi làm liền lon ton chạy vào bế thằng bé đi xem phim hoạt hình ăn hoa quả lạnh . Hạ Lan nhìn hai mẹ con bất lực quay về nhà bếp , gần đây cô thấy không khoẻ ngửi mùi cá liền thấy buồn nôn khó chịu . An Lạc nghe tiếng nôn mời buôn thằng bè vào xem

" Hạ Lan , em không sao chứ "

" Không sao em chỉ hơi khó chịu thôi Oe ......oe......oe"

" Không ổn để chị đưa em đi bệnh viện "



" Em "

" Không nói nữa chị dẫn em đi " An Lạc nói rồi chạy ra bế Tiểu Hàn rồi lại vào bếp kéo đi

Ba người hai lớn một nhỏ chạy khắp bệnh viện cuối cùng được nghỉ thở .Hạ Lan nhìn tờ giấy trong tay đã ba mươi phút không nói lên lời

" Hạ Lan , không sao đâu đây là tin tốt mà Mạc Đông nhất định rất vui "

" Ừ " Hạ Lan cuối cùng bật khóc ôm lấy cô

" Cũng muộn rồi hai mẹ con chị đều đói có thể về ăn cơm không ?" An Lạc ôm lấy vỗ về dù sao phụ nữ mang thai cũng lên tẩm bộ

" Được chúng ta về thôi " Hạ Lan gật đầu

" Trước khi về qua siêu thi mua cá chép vài thứ bổ về tẩm bổ cho baby nhỏ " An Lạc vừa nói vừa xoa nhẹ bụng Hạ Lan mỉm cười hạnh phúc sau đó quay lại bế tiểu bảo bối mình

Ba người đi đến siêu thị đầu tiên là tìm sách cho bà bầu sau đó dựa vào đó mua cài thực phẩm tươi sống mời trở về . Về đến nơi hai người đàn ông khi cũng đã trở về Hạ Lan thẹn thùng kéo cô vào góc

" Chị à , chị có thể đừng nói gì với anh hai và Mạc Đông được không ?"

" Được " An Lạc dùng tay kéo miệng lại rùi mỉm cười

Sau khi vào nhà An Lạc liền mang cả bảo bối bế trên tay lao vào lòng anh . Trạch Uy đang nói chuyện hội đồng trên máy tính thuận tay ôm lấy hai vật nhỏ làm nũng trong lòng không kìm nổi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô trước bàn hiên thiên hạ còn trước mặt trẻ con nữa .An Lạc da mặt mỏng đỏ ửng nhưng mà có người lại không như vậy tỏ ra bình thường sau khi kết thúc cuộc nói chuyện liền mang vật nhỏ trong lòng cô vất ra cửa còn bản thân mang vật mềm mại trong lòng mang về phòng .