Liễu Vân Nguyệt nhìn cô lần này cô ta không cười nữa nhìn thẳng mắt cô khi cô ta bỏ trốn cùng người đó Liễu Gia luôn truy tìm cô ta họ phát hiện ra hai người dùng người đó huy hϊếp cô quay lại Trạch Uy họ cần thế lực của anh tiền của anh mà từ mọi thủ đoạn đến khi cô ta nhận người đó không còn thì đã muộn màng
" Anh ta không làm nhưng người vì anh ta mà chết anh ta cũng phải chịu trách nghiệm là do anh " Có lẽ mọi người đều không biết Liễu Vân Nguyệt rất giống An Lạc đều dựa dẫm vào người đàn ông mình yêu chỉ có khác chỗ người cô dựa đủ sức bảo vệ cô còn cô ta thì không
" Còn Tiểu Hàn thì sao nó là con cô mà "
" Ai nói , Ai nói nó con tôi . Tôi vốn không biết nó, nó chỉ là công cụ để tôi quay lại Trạch Gia gϊếŧ tên khốn đó "
An Lạc dững người lại cô tin vào tai mình nữa bỗng một bàn tay nắm áo cô Liễu Vân Nguyệt trờn tròn mắt nhìn cô vô cùng đáng sợ nói
" Hắn là ác quỷ hắn sẽ không yêu cô sẽ không buôn tha cô đâu đừng mộng tưởng nữa .....ha ha ha"
An Lạc nhìn cô ta hất tay cô ta ánh mắt thương hại cũng biến mất
" Anh ấy không thương tôi cũng không sao chỉ cần tôi thương anh ấy là đủ , nếu anh ấy là ác quỷ chỉ cần ở bên cạnh anh ấy tôi cũng không ngại trở thành ác quỷ , Liễu Vân Nguyệt so với cô tôi thấy bản mình may mắn rất nhiều " Cô nói rồi xoay bước rơi đi sợ hãi trên mặt cô đã biến mất thay bằng sự thản nhiên giống nhưng gì cô thấy chỉ là một mộng .
Lúc này An Lạc không còn đi sau lưng Lý Hải Trung sợ hãi nữa cô đi qua từng nhà giang đến thang máy ấn nút đi lên bước ra khỏi căn nhà đó . Bên ngoài một chiếc xe đậu cạnh xe của Lý Hải Trung đó là Trạch Nghiêm đang đưng dựa vào xe .
Khi thấy cô anh liền bước đến
" Đi với anh " Trạch Nghiêm đừng dưới ánh mặt trời ấm âp bóng anh ngả trên con đường cỏ
An Lạc lướt qua anh
" Nó đã bỏ em , đã không cần em sao em lại khổ sợ như vậy "
" Trạch Nghiêm anh vẫn không hiểu sao , chúng ta không cùng một thế giời " Cô quay lại nhìn anh mỉm cười " Em và anh ấy cùng một thế giời anh sẽ không bao giờ hiểu được những tổn thương của em nhưng anh ấy thì có vì chúng em đều là đừa trẻ lớn lên trong thiếu thốn một người no đủ như anh sao có thể hiểu nổi "
An Lạc mở cửa xe bước vào Lý Hải Trung theo đó mà lên xe , chiếc xe lăn bánh rồi rơi đi mất để lại Trạch Nghiêm đừng dưới ánh nắng ấm áp lần đầu tiên anh cảm thấy ghét sự ấm áp này
" Về Trạch Gia đi tôi muốn gặp anh ấy " An Lạc nhìn ra ngoài cô ấn nút mở cửa không khí ùa vào chất gây mê bị loãn ra không còn tác dụng
Tay cô đặt trên tấm kính anh ta không dám kéo lên cứ thế ngoan ngoãn lái xe đi con mèo nhỏ của Trạch Uy đúng không phải tầm thường chỉ một chút đã biến thành con hổ lớn . Chiếc xe lăn bánh rất nhanh sau đó đã đến biệt thự Trạch Gia xem ra nơi này không cách xa là mấy .
Tại biệt thự được bao vây rất nhiều người mặc bộ đồ đen hơn nữa trên tay còn cằm súng hạng nặng , chiếc xe dừng lại An Lạc bước xuống hai tên đừng cửa thấy cô liền chặn lại chưa kịp nói gì An Lạc chừng mắt với hai người
"Các người có biết hậu quả việc chạm vào đồ của Trạch Uy ra sao không ?" An Lạc nhìn hai người đôi mắt kiên định có thể thấy con người này không đơn giản cho họ đυ.ng vào
Hai người tách ra nhường đường cho cô những người sau cũng vậy lần lượt tách ra không ai dám chặn bước chân cô . Nhưng mà trên đời này vẫn luôn có những kẻ không sợ chết Mạc Đông đừng trước cửa chặn cô lại anh ta đã lấy lại dáng vẻ một quản gia như lần đầu tiên cô gặp anh
" Anh ấy đâu "
" Lão Gia không muốn gặp cô"
"Phu Nhân " An Lạc ấn mạnh nhìn anh " Tôi vẫn chưa ly hôn "
An Lạc bước qua người anh ta , Mạc Đông ngăn đi dù cho anh là bạn thân là cộng sự là cánh tay đặt lực hơn ai hết anh hiểu nhất sờ vào đồ của Trạch Uy hậu quả sẽ ra sao
" Phu Nhân , cô đã thấy rồi con người thật của cậu ấy vẫn có thể chấp nhận sao "
Bước chân cô dừng lại quay về phía anh nở một nụ cười khiến Mạc Đông đứng hình nụ cười đó không mang chút dịu dàng nào đôi chút giống nụ cười Trạch Uy đứng trước con mồi .
An Lạc từng bước từng bước đi lên cầu thang tiến về phòng ngủ cánh cửa mở ra bên trong không bật đèn bên trong chỉ có ánh trăng chiếu vào người anh bóng kéo dài trên sàn nhà , vừa thấy anh liền lao đến ôm lấy eo anh lớp vỏ cuối cùng buông bỏ mặc dù xung quanh bao phủ lớp hàn cô cảm thấy ấm áp. Trạch Uy không nói gì ngón tay kẹp điếu thuốc từ từ nhả màng khói mờ ảo , cô bước trước mắt anh ôm lấy cổ vươn người lên áp vào môi anh .Đôi mắt chút lay động nhìn cô khuôn mặt sợ đến trắng bạch còn tỏ ra mạnh mẽ, Trạch Uy ôm eo cô vất điếu thuốc xuống sàn nhà đung chân dập tắt một bước bế cô lên giường . An Lạc ngang bướm không chịu buông cổ anh càng ngang ngược tiến vào khoang miệng .
" Trạch Uy .......Trạch Uy " bàn tay ôm chặt cổ anh
"Biết hành động bản thân mình ngu ngốc thế nào không hả? Sao lại quay lại sao không cùng người tình em chốn đi hả "động tác anh ngày càng thô bạo khiến cô vô cùng đau đớn
" Em không đi em không đâu hết nếu không có anh , nếu anh hối hận thì gϊếŧ chết em đi em không thể sống thiếu anh , em yêu anh Trạch Uy "
Trạch Uy nhìn cô đôi mắt đỏ dọc lên hai tay bóp cổ cô , An Lạc không dẫy dụa cũng không phản kháng cô chỉ từ từ nhắm mắt lại nếu không có anh cô sống để làm gì cô đã không còn ai hết chỉ có anh
Rất lâu trong phòng phát ra tiếng hét rất lớn sau đó mọi thứ tĩnh lặng như trước