Lúc cô định cắn lưới mình thì có giọt nước bắn vào mặt , An Lạc mở mắt ra nhìn người đàn ông vạn vỡ đang đè trên người cô bị chém đứt làm hai mảnh phía sau lưng hắn Trạch Uy cằm thanh kiếm rất dài trên đó nhuộm máu cháy tách tách trên nền nhà . An Lạc cuối cùng bật khóc thành tiếng hất tên đó ra khỏi người chạy đến ôm lấy anh . Do cơm cảm lạnh cũng có thể cho quá sợ hãi cô ngất đi vẫn ôm lấy anh , Trạch Uy nhìn cơ thể trong lòng bất lực ôm lấy ánh mắt nhìn phía thằng bé sợ hãi trong góc phòng không nói câu nào buôn cây kiếm trong tay bế cô bước ra bên ngoài .
An Lạc ngủ một giấc thật sâu bỗng nhiên giật mình tỉnh lại
" Trạch Uy " cô hét lớn sau đó nhận ra bản thân đang ở căn phòng giống như khách sạn năm sao nhưng mà mùi sát trùng nồng nặc
Cánh cửa mở ra Lý Hải Trung từ ngoài bước vào dù không thân nhưng đã gặp qua vài lần có thể nói là biết mặt
" Anh ấy đâu, Trạch Uy đâu " An Lạc liêu siêu bước xuống nắm lấy áo của Lý Hải Trung
" Anh ấy không ở , Anh ấy nói nếu cô tỉnh dẫn cô đến một nơi " Lý Hải Trung mất đi sự hoạt bát ngày thường dưng như con người khác lạnh lùng không cảm xúc
" Anh ấy có ở đấy không ?" An Lạc chút mong chờ nhìn hắn dừng như muốn nhận cái gật đầu nhẹ tiếc rằng không như cô mong đợi
" Được tôi đi " An Lạc quyên quyết nhìn hắn
Dù anh không ở đó nhưng phần trăm gặp anh nhất định sẽ có cô ôm hi vọng đó cùng hắn lên xe . Chiếc xe lăn bánh rất nhanh bỗng nhiên trong không khí có mùi rất thơm cô vừa ngửi phải không lâu mất ý thức ngủ đi . Đến nơi cô vừa tỉnh dậy trước mặt cô một căn nhà cũ kỹ rong rên đã mọc um tùng , An Lạc bước xuống theo Lý Hải Trung . Đi vào bên trong qua một khoảng sân rộng mới bước vào nhà chính bên trong hoang tàn không kém bên ngoài . Lý Hải Trung ấn thang máy mở ra hai người bước vào điều đáng nói cầu thang máy này không phải đi lên mà là đi xuống . Lý Hải Trung ấn nút 0 thang máy bắt đầu hoạt động vì cũ kỹ nó di chuyển phát ra tiếng kếu rất chói tai . Cánh cửa mở ra Lý Hải Trung bước ra ngoài An Lạc theo đó bước ra điều đầu tiên cô cảm thấy chính là nơi vày vô cùng bẩn thỉu mùi hồi nồng nặc vô cùng khó chịu tiếp đến tiếng gào hét lẫn nộn thảm thiết , hắn dẫn cô qua từng nhà giam ở đầu được xây bằng sắt bên trong mỗi người một căn có người bị móc mắt đang sờ soạn trên đất bốc từng chất thải của mình ăn , có người bị chặt tay chặt chân máu chảy không ngừng , có người đang bị người da đen lực lưỡng đánh đập trên người vô số vết thường , có người ngâm nửa mình trong nước có thể nhìn rõ những con đỉa đang bán chặt lấy ngừoi hút máu anh ta không ngừng gào hét . Đi hết một tầng An Lạc cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt cô ôm lấy miệng nôn bửa rất ra ngoài nhưng không dám dừng bước theo Lý Hải Trung đi tiếp . Dưng như với hắn chuyện này quá quen thuộc không đáng để ý họ đến câu thang bên dưới đen thẳm thảm ,bước xuống dưới được chia làm hai nhà giam một bên làm bằng sắt giam tên đàn ông hôm đó trong nhà kho chúng đang lao vào nhau cắn xé nhau như một đán thú hoang máu bắn tứ tung có kẻ chết có kẻ sống bọn chúng đều thương tích đầy mình không ngưng lại . Cuối cùng Lý Hải Trung dừng lại tại một cánh của sắt đặt , hắn dùng chìa khoá mở ra bên trong khiến cô gần như muốn ngất đi . Liễu Vân Nguyệt bị một đấm đàn ông bên trong thi nhau cưỡng bức cô tiếng gào hét đến khàn cổ chúng không dừng lại cả người toàn vết thương bị đánh , chém , bỏng , tóc bị chúng giật đến nỗi mất một bên cô ta giờ không khác gì một con quái vật dị dạng . Lý Hải Trung vỗ tay cái tất cả chúng dừng lại rồi bước vào phòng khác , hắn cũng bước ra ngoài để lại cô ở đó
Liễu Vân Nguyệt nhìn cô chỉ cười lớn , cô nhận ra thì ra cái chết ở chính là ánh sáng sự giải thoát duy nhất cho con người nhưng thật đáng tiếc đến chết họ cũng không đáng để có
"Thấy rồi chứ " Liễu Vân Nguyệt phá vỡ sự yên tĩnh trên mặt cô là sự hoang dại không sợ hãi không đớn đau vì tất cả nhưng thứ đó không đáng gì sống mời là thứ đáng sợ ở đây " Cô nghĩ hắn ta yêu cô sao , cô thấy tôi thảm lắm sao nhưng mà cô lên biết kết cực cô sẽ giống như tôi thôi , vì hắn ta không yêu ai ngoài cô ta chỉ cần cô ta trở về cô sẽ chả là cái gì , hắn là con quỷ là kẻ hút máu người " Liễu Vân Nguyệt bỏ dậy loạn soạn bước phía cô nhưng chưa được mấy bước liền bị xích cổ kéo lại
Cô ta nhìn khuôn mặt trắng bạch không giọng máu cô vô cùng hả hê , An Lạc nhìn cô ta cười lớn trong lòng chút đau sót
" Tại sao "
" Là hắn do mà anh ấy mới chết ,anh ấy chết rồi tôi còn sống làm gì nhưng tôi không thể tha cho hắn chính hắn đã gϊếŧ anh ấy " Liễn Vân Nguyệt hét lên
" Không phải Trạch Uy không hề làm gì hết, anh ấy chưa từng đi tìm cô "