" An Lạc , đi cùng anh được không ?" Trạch Nghiêm nhìn cô, bao nhiêu năm người chiếm hữu trái tim anh cuối cùng xuất hiện
" Không kịp nữa rồi "
" Chúng ta có thể đi thật xa sẽ không quay lại đây nữa , anh sẽ bảo vệ em sẽ không ai làm tổn thương em nữa "
An Lạc lắc đầu " Tiểu Trạch , anh biết không em đã đợi anh rất lâu em luôn tin rằng anh sẽ quay lại tìm em dù cho em chưa từng biết đến anh ngay cả hình ảnh anh cũng nhạt nhoà trong ký ức em cũng chưa từng bỏ cuộc còn anh lại chưa từng xuất hiện nhưng anh ấy thì có giờ trái tim em đã không thể chấp nhận ai khác ngoài anh ấy "
An Lạc đi đến kệ đầu giường lấy ra viên đó năm đó anh trao cho cô , giờ cô trả lại chủ cũ , yêu cũng được bồng bột cũng được hừa hẹn cũng được thất hừa cũng không sao hết mọi thứ là quá khứ rồi
" Trạch Nghiêm anh sẽ tìm thấy cô gái tốt em , tình cảm này chúng ta buôn bỏ đi "
Trạch Nghiêm nhận lấy hòn đá không nói gì mà rời đi An Lạc trở về chỗ cũ nhìn bóng hình anh rời đi trong lòng cô không hề đau buồn hay hối hận chỉ cảm thấy nhẹ nhõm . Anh là người tốt sẽ có cô gái tốt đến tìm anh nhưng người đó nhất định không phải cô .
An Lạc đừng ở ngoài rất lâu đến khi cô thấy mọi thứ quay cuồn tối sầm lại mất dần ý thức lúc có lại ý thức cô cảm thấy cổ mình bị ai đó bóp nghẹn
" Em có biết hậu quả dám làm tổn hại đồ vậy của tôi không?"
Dưới sáng đèn vàng mờ ảo giọng anh vô cùng đáng sợ tưởng chừng như sắp bị anh bóp nghẹn cô đưa đôi tay ra ôm lấy cổ anh . Trạch Uy theo lực tay cô cúi xuống hôn lên môi cô đôi tay buông lỏng vậy là cô thoát chết một lần , mọi thứ chưa phải là kết thúc anh hôn lên từng tất thịt cô bàn tay giữa lấy cánh tay đang truyền nước một tay luồn vào váy cô trêu đùa đoá hoa nhỏ . Bàn tay anh chút ấm âp xoa nhẹ đoá hoa khiến nó rung lên ngón tay anh thuận lợi tiến vào cả người cô cong lên
" ahhhhhh" An Lạc không giữ nổi hét lên tiếng hai chân không người run rẩy
Lúc này có người mở cửa có lẽ đã nghe tiếng cô , không khí ám muộn này và cả hình tưởng trước ai nhận ta chuyện gì rảy ra
" Tôi ...... tôi không thấy gì hết , hai người cứ tiếp tục đi tôi không thấy hết "Lý Hải Trung ngắm mắt lại giả vờ người mù sờ sạm bước ra ngoài không quên đóng cửa
Chưa đầy năm phút cánh cửa mở ra vâng vẫn là anh vị bác sĩ gia đình của Trạch gia , đáng lẽ anh lên đi nhưng vì đạo đức nghề nghiệp anh vẫn quay lại nhắc hai người
" Trước khi làm hai người có thể rút kim ra trước không nếu bị vỡ mạch ......" Lý Hải Trung chưa nói xong một chiếc gối bay thẳng mặt
" Cút " Trạch Uy gần như hét lên
Lý Hải Trung vì một chữ liền chạy mất dạng xuống nhà vừa thấy Mạc Đông ôm lấy con tim nhỏ bé anh chịu không nổi trấn động lớn như vậy người ta gọi làm phúc phải tội vốn chỉ có lòng tốt nhắc nhờ không ngờ cái mạng nhỏ anh chút nữa không giữa nổi mạng nổi nữa
Không lâu sau Trạch Uy bế An Lạc xuống nhà , Lý Hải Trung thấy hai người bất ngờ hỏi
" Không phải chứ nhanh thế sao " Mạc Đông nhanh tay ấn bánh bao trên bàn vô miệng Lý Hải Trung rồi mang hắn ra ngoài vất trước khi Trạch Uy dùng ánh mắt cho hắn lên lắp tủ ngắm gà thoả thân
An Lạc bị nói liền đỏ mặt cô vốn muốn xuống ăn cái gì đó không ngờ Trạch Uy một mực đòi bế cô xuống . Anh để cô ngồi lên ghế mọi người cũng biết ý rút đi hết dì Chu mang bát cháo cho cô rồi rơi đi .
" Hôm nay anh đi chơi có vui không ?" An Lạc cảm thấy chỉ cô và anh không khí dưng như dột thở liền tìm chuyện nói
Trạch Uy trợt nhớ điều gì đó " Họ đã về chưa "
Câu hỏi đã đủ hiểu nhất định là anh về một mình quên mất hai mẹ con họ ở công viên
" Đã cho xe đi đón chắc cũng sắp về rồi " Mạc Đông từ ngoài nói vọng vào
" Không phải chứ anh để hai mẹ con họ ở lại đó sao " An Lạc chau mày
" Em còn dám nói sao tại ai chứ " Lúc anh mới đưa họ đến vừa qua cổng liền nghe người làm nói cô bị ngất sỉu liền không để tâm gì lao về
Liễu Vân Nguyệt Và Tiểu Hàn được đón về biệt thự việc đầu tiên cô ta làm là đi đến cho cô một cái tát
" Cái tát này tôi thay Tiểu Hàn cảnh cáo đừng có giở trò mèo đây , khó khắn thằng bé mời có cơ hội đi chơi bố nó cô còn bày trò đồ đàn bà ác độc "
" Tôi xin lỗi " An Lạc dùng tay che vết dỏ trên mặt " Tôi không cố ý tôi thực sự không có "
" Cô đừng tưởng tôi không biết cô nghĩ gì " Liễu Vân Nguyệt kinh bỉ nhìn cô
Trạch Uy ra ngoài nghe điện thoại trở về thấy mèo nhỏ mình bị bắt nạt không nói câu nào đi tời bóp lấy cổ Liêu Vân Nguyệt
" Trạch Uy anh buôn tay ra anh làm chị ấy chết mất " An Lạc nắm lấy tay anh
" Tốt nhất cô lên biết dụng vào đồ của tôi sẽ hậu quả gì ?" Trạch Uy rang tay ôm lấy An Lạc ép vào ngực mình
" Đừng mà đừng mà " An Lạc nắm lấy áo anh vang xin " Là do em là em không tốt anh bỏ chị ấy đi "
Dưới sự vang xin cô Trạch Uy thả cổ cô ta ra dùng hai tay ôm lấy cô
" Liễu tiểu thư nếu cô còn muốn đây hãy biết bản thân mình là ai nếu không cô thể cùng con trai mình rời đi " Trạch Uy trừng mắt với Liễu Vân Nguyệt nhìn cô ta giống nhưng một con kiên chỉ cần ấn mạnh một cái là cô ta biến mất ngay cả xác không còn
Trong lòng Trạch Uy cô úp mặt vào ngực anh khoé môi An Lạc cong nhẹ lên một đường tuyệt đẹp . (Ai nói là làm nữ chính thì trong sáng, thuỳ mị ,nết la đợi người ta đến hại cơ chứ . Sống không vì mình trời chu đất điệt "trích dẫn lời con tác giả ")