Chap 20 do có cảm nhạy cảm lễn sẽ bị cắt
Tóm tắt đơn giản sau bữa tối mọi người trở về phòng của mình . An Lạc xem phim ngủ quên đến đếm thức dậy không thấy chồng liền chạy đi tìm anh trong phòng sách ............. ( chuyện gì sảy ra thì mọi người tự hiểu , xin cám ơn )
Sáng hôm sau An Lạc tỉnh dậy cả người đau nhức, kết quả cuồng nhiệt một đêm hậu quả là hôm nay chân tay rã rời không còn thuộc về bản thân mình nữa . Cảm thấy cơ thể nhỏ trong lòng không yên chau mày nhìn cô
" Sao thế "
" Khó chịu " An Lạc tội nghiệp nhìn anh nào ngờ khuôn mặt kia trở gian tà
" Hôm qua có người hắng lắm mà " Trạch Uy ôm lấy eo cô áp vào trán cô khuôn mặt cô liền đỏ ửng muốn đẩy anh ra mà vòng tay anh rất chặt lực cô không đủ
An Lạc bỏ cuộc ôm lấy cổ anh chủ động hôn môi anh . Trạch Uy không ngờ mèo nhỏ mình lại manh động như vậy phản ửng rất nhanh đem cô nằm trên ngực mình .
An Lạc cuối cùng đẩy Trạch Uy ra ngồi trên người anh sờ đôi môi xưng của mình oán hận nhìn người đàn ông kia
" Có chút manh động nha " Trạch Uy chất môi cười
"Không có " An Lạc xấu hổ lắc đầu không chịu nhận, rời khỏi người anh muốn chạy vào nhà vệ sinh
Lôi co một hồi cũng xuống dười ăn sáng được cô cằm cặp theo anh xuống dưới nhà bên trong nhà bếp đang nhảy lửa Hạ Lan và Liễu Vân Nguyệt không ngừng chành choẹ Trạch Nghiêm ngồi trên bàn ăn đọc báo , Mạc Đông chăm chú pha cafe buổi sáng, mặc cho dao búa bay qua trở lên điềm tĩnh đến lạ . An Lạc nhìn căn hỗn hộn bỗng nhiên bật cười thành tiếng nhưng người bên cạnh cô rõ rằng không mấy vui vẻ nhìn ba người sao nhà mình trở thành chiến trường không danh giới thế này, còn người đưa ra quyết định này chính lại là bà xã của anh đang cười điên dại bên cạnh
" Sao vây anh không nhà mình đông vui sao " An Lạc nhìn khuôn mặt nhắn của anh dung tay kéo miệng anh cong lên
Khung cảnh này cũng khiến mọi sự hỗn hộn khi đừng hình trong mắt họ cô đang làm điều liễu lĩnh vô cùng chính là cô đang kéo má một con sói đang ngủ yên còn trong mắt con sói chính là con mèo của mình đang quyễn rũ mình
Đúng lúc này bông nhiên An Lạc bị đẩy cái Trạch Uy nhanh tay ôm lấy eo cô kéo lại
Thằng bé nhìn cô đầy oán hận
Khuôn mặt Trạch Uy đổi sắt mắt nổi lên tía máu đỏ , mọi người cũng bắt đầu thấy lạnh sống lưng chỉ có thằng bé không hề biết gì . An Lạc nắm lấy nắm đấm của anh
" Không sao , nó chỉ là trẻ con anh đừng giận "
" Quản nó tốt chút"
" Được , được mà em sẽ dạy bảo nó , không phải anh nói sáng này có cuộc họp sao mau đi không muộn " An Lạc chỉnh lại cổ áo cho anh nắm đấm Trạch Uy cũng buông lỏng nhận cặp từ tay cô xoay người bỏ .
An Lạc thở phào nhẹ nhõm mặc dù cô biết anh sẽ không đánh trẻ con và phụ nữ nhưng với bản mặt vừa rồi anh có thể doạ chết thằng bé rồi.
An Lạc cúi xuống hiền lành xoa đầu thằng bé mỉm cười
" Sau này con đừng chọc giận cha con nữa ông ấy sẽ không thích đừa trẻ hư "
Thằng bé hất tay cô nhưng đôi mắt đầy oán hận nhìn cô dương như thằng bé hận không thể đẩy ngã chết cô . An Lạc lại thấy tổn thương trong đôi mắt đó không có sự ngây thơ hay trong sáng chỉ là nỗi đau xâm chiếm
Cô nhìn thằng bé hiền từ rồi bước đến bán ăn , người làm liền mang đồ ăn lên . An Lạc từ tốn ăn hết phần mình đi ra vườn . Vường hoa của Trạch gia sang trọng bị An Lạc biến thành vườn rau cụ quả . Có một cây khế ngọt thật ra được mang đúng nghĩa cả cây cả quả trồng xuống đất trồng , ngoài ra còn dưa hấu , dưa chuột , cà chua , vài loại rau xanh sáng nào cô cũng lượn một vòng sau đó sẽ ra tắm nắng đọc sách, học nấu ăn với thím Chu đến chiều sẽ may vá trong phòng cho đến khi ăn cơm tối dương như sự có mặt người lạ trong nhà không hề ảnh hưởng đến cuộc sống vốn bình yên của cô . Xong bữa tối cô trở về phòng ngủ xem bộ phim dài tập hôm qua đến gần đêm Trạch Uy mời trở về cả người nồng nặc mùi rượu vừa về đã ôm cô đang ngủ trên giường
" Anh về rùi " An Lạc mơ màng sờ khuôn mặt phía sau
" Ừ" Trạch Uy ngắn gọn trả lời áp vào gáy cô ngừi hương thơm quen thuộc
Trạch Uy đi tiệc rượu thường về muộn gần đây cô đã quen với giờ giấc của bất thường cùng với cơn đau dạ dày của anh .
"Anh đã ăn gì chưa , đừng uống nhiều quá dạ dày anh không tốt " An Lạc lo lắng xoay người lại nhìn khuôn mặt trắng bạch anh cô biết anh thường dau dạ sau khi tiệc rượu lại không chịu ăn gì
An Lạc vuốt khuôn mặt anh đau lòng hôn nhẹ lên môi anh , Trạch Uy ôm chăt eo cô không muốn buôn