Trong phòng khách chỉ có cô và anh , hai mẹ con cùng với vợ chồng Hạ Lan , tất cả người làm đều bị đuổi đi hết đã
" Từ nay hai mẹ con Liên Vân Nguyệt sẽ ở lại đến khi thằng bé 18 tuổi . Hạ Lan em chuẩn bị phòng cho họ đi " Trạnh Uy trầm giọng nói không gian trở lên căn thẳng tiếng thở dài trong phòng
" Em không đồng ý , nhưng vậy không công bằng với chị An Lạc cô ta lấy thân phận gì ở đây năm đó hai người không có tình cảm hôn nhân thương mại cô ta đã tự ý bỏ đi hơn nữa Trạch gia giờ đã có nữ chủ mới cô ta không được ở lại đây " Hạ Lan gần như hét lên , cô không thể chịu đựng thêm được nữa sao có thể vô lý như vậy . Cô nhìn sang phía An Lạc
khuôn mặy thản nhiên đó khiến cô càng đau lòng sao chị ấy không nói gì , sao lại chịu đựng như vậy , cô không thể hiểu nổi
" Chuyện này anh đã quyết định rồi " Trạch Uy nhìn sự ngang bườm cô chút không vui dù sao anh cũng là chủ nhân ở đây anh .
Hạ Lan nhìn anh đôi mắt đỏ ửng anh đang dùng
giọng ông chủ để nói chuyện với em gái mình sao . Hạ Lan tháo tạp dề trên người vất xuống đất bước về phía cửa cô không muốn ở đây với người vô lý như anh . Cô biết anh máu lạnh cô chấp nhận được nhưng không ai vì vậy anh bắt tất cả mọi người đều phải chấp nhận
" Hạ Lan " An Lạc cả buổi im lạng cuối cùng lên tiếng gọi " Để em đi xem con bé "
An Lạc đuổi theo Hạ Lan cuối cùng bắt kịp
" Hạ Lan , em đừng như vậy mà " An Lạc kéo cô lại
" Tại sao chị không nói gì " Hạ Lan quay sang oan trách cô
An Lạc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt trong lòng vừa chua sót vừa ấm áp
" Hạ Lan đây là quyết định chị , chị không muốn anh ấy khó sự , chị càng không thể cướp đi cha mẹ của đừa bé , nó không có tội "
" Vậy chị thì sao , chị dân chồng mình cho người khác đó "Hạ Lan càng nói càng tức giận
Trái ngược lại An Lạc thản nhiên mỉm cười cô không ngốc nghếch cũng không cao thượng cô chỉ là không muốn mất thứ đang có vậy thôi
" Chị yêu anh ấy , yêu cả nhưng thứ thuộc về anh ấy dù cho tốt hay xấu chỉ cần là của anh ây chị đều yêu " An Lạc nhìn lên bầu trời xanh chỉ cần là của anh cho dù trời có mây đen bao phủ cho dù mười đừa trẻ cô vẫn chấp nhận , có thể mọi người thấy cô mù quán nhưng mà nếu không mù quán cô sẽ phải tin vào cái gì đây tiếp tục vì cái gì vốn dĩ tình yêu đâu cần tỉnh táo chỉ cần run động là được rồi , vì người mà bước tiếp vì người mà cố gắng vì người mà thay đổi chính là chân lý của cô . Nếu yêu người là sai vậy thì cô cũng không cần phải đúng .
An Lạc kèo Hạ Lan vào lòng mình vì Hạ Lan là em gái anh lên cô cũng yêu Hạ Lan như em gái mình , cô biết Hạ Lan cảm thấy bất bình thay cô nhưng bản thân cô không thấy bất công gì hết .
Từ cổng lớn Trạch Nghiêm nghe thấy hết câu chuyện hai người thì ra em dâu mới của anh lại là người như vậy khiến anh nhớ đến một cô bé với cơ thể gầy gò dười ánh mặt trời nụ cười cô bé như tỏ ra ánh hào quan với câu nói ngây thơ " Vì em yêu mẹ lên em yêu cả những thứ tốt đẹp và xấu xa của mẹ "
Trạch Nghiêm bấm chuông cửa gây sự chú ý của hai người .Hạ Lan nhìn ra cửa liên hô hơn
" Anh Trạch Nghiêm "
" Hạ Lan mở cửa cho anh với " Trạch Nghiêm đưa tay vẫn mỉm cười
Trạch Nghiêm mặc dù đã 30 tuổi vẫn là độc thân vui vẻ có chút trẻ con khuôn mặt và thân hình giống nhưng thư sinh chân yếu tay mềm kết hợp cặp kính trắng vô cùng học thức giống một giảm viên đại học .
Hạ Lan lau nước mắt mình chạy đến mở cửa ở biệt thự này người dám làm việc này vốn chỉ có mình cô . Trước đây khi Trạch Uy biến mất không tung tích Trạch Nghiêm đã đừng ra bảo vệ cô khác mẹ mình Trạch Nghiêm là người tử tế và thấu hiểu mọi chuyện .
Trạch Nghiệm được vào liền đi đến gần An Lạc mỉm cười ấm áp
" Chào em dâu , mấy ngày tời làm phiền em rồi "
An Lạc ngẩn người nhanh chóng bừng tỉnh người chào lại
" Chào anh " An Lạc mỉm cười trong lòng rộ lên cảm giác vô cùng thân thuộc
Ở đây mấy tháng ngoài Hạ Lan ra cô chưa từng gặp người nhà Trạch Uy . Người đàn ông trước mặt cô có gì đó quen thuộc đến lạ .
Trên tầng hai Trạcg Uy tay kẹp điếu thuốc ánh mắt nhìn về phía hai người dười ánh nắng bóng hai người đổ dài trên đất khé môi anh cong lên dương như đã thấy được một ( anh trai này định bán vợ sao ý)