Người phụ nữ đó bước qua cổng không chút biểu cảm gì mang thằng bé vất cho cô
" Cô bế nó vào phòng khách cho tôi đúng là mệt chết đi được " người phụ nữ đó ngay cả nhìn cùng không thèm để ý đến thằng bé chỉ lạnh lùng đi vào trong
An Lạc nhìn câu bé mỉm cười nhưng mà hình như hơi giống ai đó . Chiếc mũi cao đôi môi mỏng quả là rất giống nụ cười trên môi cô liền cừng đơ lại, thằng bé nhưng một phiên bản mini thu nhỏ của Trạch Uy .
Trong nhà tiếng Hạ Lan hét lớn
" Sao chị lại vào được đây " Hạ Lan chau mày khuôn mặt lộ rõ sự khó chịu
" Chà lâu không gặp cô vẫn đáng ghét ngày nào " Liễn Vân Nguyệt cười mỉm trên mặt không mấy gì thích thú
Cả hai đều không có tình cảm với đối thương nếu không muốn nói là ghét cay ghét đắng đến tận xương tuỷ . Vì sao ư rất đơn giản vì cả hai đều không ưa nhau , Hạ Lan biết Liễu Vân Nguyệt lấy anh mình chỉ vì tiền và danh tiếng còn Liễu Vân Nguyệt vốn tính tiểu thư chả xem người khác ra gì . Năm đó , Liễu gia chỉ có cái vỏ bọc bên ngoài bên trong đã thối nát không còn gì . Lúc này Liễu Vân Nguyệt yêu một chàng trai nghèo vì muốn cô nghe lời Liễu Gia không từ thủ đoạn hại người đàn ông đó để người mình yêu bình an Liễu Vân Nguyệt đã đồng ý lấy người đàn ông xa lạ, ban đầu mọi chuyện đều bình thường họ sống như một gia đình nhưng lại không giống một gia đình . Lúc đầu Hạ Lan không hề ác ý với cô ta lại vô cùng tốt bụng nhưng với tính tiểu thư lại thêm kiêu căng không coi người khác ra gì dần dần Liễu Vân Nguyệt làm khó đủ điều lâu dần trở lên đáng ghét trong mắt của Hạ Lan .
Liễu Vân Nguyệt vốn không để ý đến Hạ Lan coi cô như người làm trong nhà mà đối xử nhưng hành động thân mật Hạ Lan và Trạch Uy khiến cô ta nhớ đến sự tời người đàn ông kia . Sau này biết Hạ Lan vốn là em chồng của cô nhưng trong lòng không ngừng ghen ghét hơn nữa lại kẻ dưới đáy xã hội lấy gì so một tiểu thư như cô đây .
Cứ như thế cuộc chiến chị dâu em chồng trong nhà bùng nổ cả hai không ai nhường nhịn ai ăn miếng trả miếng . Cho đến một ngày người đàn ông kia xuất hiện hỏi cô muốn theo anh ta rời xa nơi này không mặc cho Trạch Uy có tốt cô bao nhiêu có nhường nhịn bao nhiêu trong tim cô không chút run động cùng người đó rời đi
" Trạch Uy đâu tôi muốn gặp anh ta "
" Cô tìm anh tôi làm cô và anh ấy không còn quan hệ gì nữa"
" Có hay không đâu phải chỉ cần cô nói là được " Liễu Vân Nguyệt tự đắt nói " Tôi muốn con mình cần gặp cha nó "
" Hả " cả người cô cưng đơ tiếng sét đánh ngang tai Hạ Lan không thể tin vào điều vừa nghe
Nhưng không thể chối năm đó anh trai cô và Liễu Vân Nguyệt là vợ chồng hơn hết cả hai nhảy sinh quan hệ .
Lúc này ngoài cửa An Lạc và đừa bé đã nghe thấy tất cả , thứ cần nghe đã nghe thứ không cần nghe cũng nghe thấy . Hạ Lan thấy An Lạc đừng bên ngoài cửa khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng càng sốc hơn đừa bé đừng cạnh cô vốn là bản mini thu nhỏ của Trạch Uy trên khuôn mặt đó còn vương vấn sự ngây ngô hôn nhiên .
Mặc dù An Lạc đã đoán được phần nào nhưng khi biết được sự thật còn cay nhiệt hơn tượng tưởng của cô . An Lạc bỗng nhiên thấy mọi thứ quay cuồng tối sầm lại mọi ý thức đều mất dần trong tích tắc. Trong mơ màng thấy bản thân đã nằm trên giường đang chuyền nước dười ánh đèn vàng nhạt một mình trong căn phòng vắng , An Lạc dứt dây chuyền trên tay chân trần chạy ra khỏi phòng xuốmg tầng . Bên dưới phòng khách Liễu Vân Nguyệt ôm đừa bé trai trong lòng , Hạ Lan ngồi ghế bên cạnh không mấy vui vẻ nhìn thằng bé trong lòng Liễu Vân Nguyệt tâm trạng không biết vui hay buồn bên cạnh Mạc Đông ngôi trên tay vịnh tay kẹp điếu thuốc thỉnh thoảng phả ra làn khói trắng mờ áo rồi tan biến trong không trung . Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo Blouse trắng đẩy cọng kính nghiêm trúc nói
" Kết quả xét nghiệm cậu bé 99% là con trai anh " Lý Trung Hải đưa Trạch Uy tờ giấy
Khuôn mặt anh không hề biến sắc vui buồn không rõ chỉ một nét mặt lặng im nhìn kết quả . Anh và Liễu Vân Nguyệt chỉ sảy ra một lần sự cố sau đó hai tháng cô ta liền biến mất hơn nữa giầy tờ cô ta đưa ra đều khớp với tính toán lúc bây giờ .
An Lạc đẩy cửa bước vào khuôn mặt trắng bạch đầy sợ hãi của cô cuối cùng trở lên bình thản nhưng lúc này khuôn mặt trước sau như một không chút biểu cảm lại trở lên khó chịu chau mày . Cô bước nhanh đến ôm lấy eo anh , cô sợ rất sợ khi mở mắt ra không gian trống trước mặt khiến cô mất kiểm soát cho đến khi thấy anh mời trở lên bình tĩnh lại .