Đến nơi Trạch Uy vẫn như cũ liền bế cô trước mặt bao nhiêu người
" Ông xã , để em xuống em tự đi được " An Lạc xấu hổ đỏ mặt nhưng người đàn ông này lại chả chút biểu cảm gì cứ thế bế thẳng cô vào phòng ngủ
Trạch Uy đặt cô lên giường giút cô tháo giày dịu đang bóp chân cho cô , tất cả người làm đều há miệng to đến nỗi có nhét cả quả táo vào .
Mới ba tháng trước Hạ Lan nói hầu hạ cô , cô hầu hạ Ông Chủ xem ra giờ lên nói ngược lại người làm hầu hạ Ông Chủ còn Ông Chủ họ chính là hầu hạ Bà Chủ . Trước đây , chỉ cần nhìn thấy anh cô đã sợ run người chỉ mới ba tháng cô chỉ cần ho nhẹ cái anh liền vẫy cái đuổi chạy đến .
Sáng hôm sau , An Lạc tỉnh dậy liền thấy anh vẫn nằm cạnh mình . An Lạc bước xuống giường đi đến bên cửa , cô mở cánh cửa ra gió biển thổi vào hương biển mặn mà bãi cát trắng , nước trong xanh , mây trắng bồng bềnh nắng nhẹ nhàng .
"Thích không " Trạch Uy vòng tay ôm lấy eo cô gối lên vai cô
" Thích " An Lạc dựa vào người anh " Trạch Uy , gặp anh là điều tốt đẹp nhất mà em từng có "
"An Lạc em là thứ đẹp nhất anh từng có " Trạch Uy cúi xuống hôn lên má cô
" Em muốn ra biển chơi " An Lạc quay lại ôm cổ anh
" Ăn sáng xong , bớt nắng mới được ra " Trạch Uy nghiêm giọng nói
" Ông xã " An Lạc làm nũng cọ cọ đầu vào ngực anh
" Không đàm phám "Trạch Uy liền bế bổng cô vào nhà tắm
Sau khi ăn sáng xong trời quả thực nắng rất to , cô chỉ có thể ngậm ngùi cùng ba người kia ngồi trong nhà ăn hoa quả xem phim truyền hình dài tập . Ở đây Hạ Lan và Mạc Đông không còn là quản gia và người làm nữa họ như một gia đình ăn uống nói chuyện
" Chị Dâu sao vậy cứ nhìn ra ngoài hoài " Hạ Lan nhìn khuôn mặt buồn cô quay ra hỏi
" Muốn được ra biển chơi "An Lạc thở dài
" Ấy à , nắng ở đây rất to lại độc anh ấy sẽ không cho chị ra đâu ít nhất là 4-5 giờ chiều lúc đó mời có thể tắm biển được " Hạ Lan cắn miếng táo lắc qua lắc lại đút cho Mạc Đông ăn nốt
" Chị đừng vội rồi chị nhanh chán thôi , chúng ta ở đây 2 tháng lo gì không được tắm" Hạ Lan lấy quả nho xanh cắn một nửa thấy không ngon liền đút cho Mạc Đông ăn nốt
" 2.....2 tháng " An Lạc chau mày
" Ừ lần nào cũng vậy có năm còn sáu tháng " Hạ Lan rất thản nhiên nói dương như đã quen rồi
" Vậy công việc của anh ấy thì sao "
" Đã nói là đi trốn thì đâu cần quan tâmm việc đó nhưng mà lúc về ấy đúng là không lên nhắc tới " Hạ Lan quay sang cười giang với cô .
Đúng nhưng Hạ Lan nói bốn rưỡi chiều nắng đổi chiều sân sau phòng cô không có chút nắng nào , cuối cùng được anh thả ra ngoài . An Lạc chân trần chạy ra biển từng đợt sóng đánh tung trắng xoá , vỏ sò vỏ óc dải đày trên cát , cô cúi xuống nhặt lấy vỏ ốc ngắm nhìn . Khi còn bé bà hay kể cho nghe về bãi biển đầy nắng và gió nàn nước trong veo có vị mặn chát , cô rìm vào giấc ngủ mơ bản thân đến nơi thần tiên đó cuối cùng ước mơ có thể thực hiện .
Trạch Uy đi đến bế bổng cô vất xuống nước
"A" An Lạc kêu tiếng cô chìm xuống nước tuy không sâu nhưng cô bị sặc nước biểm cả người ước sũm .
Cũng may anh liền kéo cô dậy ngay , An Lạc sặc nước ho mấy tiếng oan hận hình anh . Trạch Uy kéo cô vào lòng cúi xuống hôn lên môi cô , ánh chiều tà vàng cảm tuyệt đẹp xa xa , mặt trời vẫn như trái bóng nhỏ lơ lửng trên nước biển xanh . Anh kéo cô lên bờ đem cô đè xuống cát , ngấu nghiến hôn cánh môi cô càng hôn càng cuồn nhiệt . Anh vuốt ve đùi cô luồn vào trong váy sờ cơ thể mềm mại bên trong , trêu đùa đoá hoa nhỏ
" Ông Xã , ông xã từ từ đã chúng ta đang ở ngoài đó mọi người nhìn thấy mất " An Lạc xấu hổ ngăn anh lại
" Ai dám " Trạch Uy không ngừng động tác mình hôn lên cổ và vai cô
An Lạc quay lại nhìn mấy người làm cằm đồ cho cô và anh đã quay lưng hết thật là biết ăn ý ông chủ nha , nhưng đương nhiên anh không có ý định để họ nhìn thấy cơ thể cô rất nhanh sau đó đồ ở lại còn người không thấy đâu .
Cách đó không xa vợ chồng Hạ Lan và Mạc Đông ngồi trên ghế uống nước dừa hóng gió biển
"Em biết là mỗi lần đi nghỉ dưỡng chỉ có ba người anh trai em rất cô đơn khi chúng ta tình cảm nhưng không cần trả thù mức bày ra cho thiên hạ nó thấy anh ấy có người mới chứ " Hạ Lan chút bất bình
"Đảo này của anh ấy , anh ấy muốn sao chả được đừng nói là ngoài biển cho dù có ra giữa đảo cũng cả ai dám nói gì " Mạc Đông thản nhiên nói ở đây ai dám nói hành động hai người kia là mất mỹ quan hay đại loại thuần phong mỹ thục chứ nếu có thì xem ra muốn làm mồi cho cá mập
" Ấy , sao em thấy chị dâu thật đáng thương "
" Nhưng mà anh thấy ý tưởng trên cát không tồi , Bà xã em muốn thử không ?"Mạc Đông kéo kím da^ʍ xuống quay sang nhìn Hạ Lan
" Này , anh thôi ngay nha đừng theo anh trai em học cách biếи ŧɦái đó nha " Hạ Lan lấy tay che cơ thể mình nhưng mà xem ra cô lên cảm thấy bản thân mình đáng thương thì hơn
An Lạc bị Trạch Uy dày vò một trận trên cát thở dốc chưa được nghỉ bao nhiêu lại bị anh kéo dậy từ phía sau tiến vào