Bàn tay gấp gáp kéo mạnh chiếc váy Kiều Tiểu Ân để lộ bờ vai gầy quyến rũ, đôi môi nóng rực lũi xuống hõm cổ cô vùi sâu vào hôn hít, để lại những vết ngân đỏ ám muội. Những ngón tay suông dài không an phận vuốt ve cơ thể Kiều Tiểu Ân, cảm nhận sự run rẫy của cơ thể nhạy cảm, sóng tình kí©h thí©ɧ dữ dỗi, anh di chuyển sâu xuống đôi chân dài miên man không tỳ vết của cô vuốt ve.
Kiều Tiểu Ân đối với loại kí©h thí©ɧ này vô cùng khó tả, nửa muốn nhiều hơn nửa lại không muốn bàn tay ấy chạm vào cơ thể mình, bởi vì nó không phải là anh...
Làm ơn, ai đó hãy cứu cô với...Đôi mắt nhắm chặt lại ướt nhòe dòng lệ mặn đắng thấm ướt mảng ghế phía dưới, Kiều Tiểu Ân thổn thức khóc nấc, một chút sức lực cuối cùng cố gắng nắm lấy bàn tay trượt vào nơi giữa hai đùi mình kéo lên, giọng nói run run van xin: "Làm ơn... dừng lại đi..."
Hàn Thế Vinh bị lời nói nghẹn đắng của Kiều Tiểu Ân làm khựng lại, anh đau xót hôn lên mái tóc hơi rối của cô, giọng nói mờ đυ.c đi: "Tiểu Ân... cả anh và em đều đang rất khó chịu..."
Cô lắc mạnh đầu cự tuyệt, cổ họng khô khốc cố gắng nói: "Tôi... chịu được...xin anh đấy..."
Hàn Thế Vinh nhắm chặt mắt ôm chằm cơ thể cô kiềm chế ham muốn của bản thân lại, hơi thở nặng nề theo từng cơn run rẫy ớn lạnh, Hàn Thế Vinh dùng toàn bộ sức lực bế xốc Kiều Tiểu Ân loạng choạng gắng gượng đi vào phòng tắm bật vòi sen lên, để dòng nước lạnh dập tắt đi hỏa dục trong người họ.
"Tiểu Ân... em cố lên... anh sẽ không làm tổn thương em đâu..."
Bên ngoài phòng cánh cửa bật mở ra, người phụ nữ với khí chất cao quý và sắc sảo bước vào bên trong nhà, phía sau còn có một người đàn ông đi theo.
"Cô chủ, họ không có ở đây."
Người được gọi là cô chủ chính là Trương Đông Nghi, vợ của chủ tịch Hoàng Phong. Cô đưa tay lên ra hiệu im lặng, tai lắng nghe tiếng nước chảy rất khẽ từ phòng tắm vọng lại, bước chân chậm rãi đi tới thăm dò.
Nhìn hai cơ thể run rẫy nép vào hai góc cách xa nhau trong phòng tắm, quần áo xốc xếch đều đã ướt sũng nước, không khó để cô đoán được tình hình của hai người hiện tại.
Trầm giọng ra lệnh cho người phía sau, Đông Nghi bước tới đỡ Kiều Tiểu Ân đứng dậy đi vào phòng: "A Cầu, đưa cậu ấy vào nhà đi!"
"Vâng, cô chủ!"
"Dùng tới thủ đoạn này quả thật rất hèn hạ."-giọng Đông Nghi âm lãnh thốt, đáy mắt lạnh lùng thoáng hiện tia tức giận, nó cũng phần nào khơi gợi đoạn ký ức không vui trước kia của cô.
Sau khi giúp Kiều Tiểu Ân thay một bộ quần áo mới đắp chăn giữ ấm cho cô, Đông Nghi đưa tay chạm vào trán cô ấy kiểm tra, quả nhiên nó rất nóng: "Sốt rồi!"
Đông Nghi đi ra ngoài xem xét tình ình, nhìn khuôn mặt Hàn Thế Vinh cũng không khá hơn Tiểu Ân bao nhiêu, chỉ là anh vẫn còn ý thức đang ngồi mệt mỏi trên ghế: "Chào Hàn tổng!"
Hàn thế Vinh yếu ớt gật nhẹ đầu: "Cảm ơn cô!"
Đông Nghi quay sang A cầu phân phó: "Cậu ra ngoài mua cháo và thuốc hạ sốt đi, cô ấy bị sốt rồi."
A Cầu nhận lệnh đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thế Vinh và Đông Nghi. Cô không gọi bác sĩ riêng tới vì không muốn làm kinh động người khác, việc này cũng không tốt lành gì.
Hàn Thế Vinh nhận lấy ly nước ấm từ Đông Nghi, anh định nói gì đó nhưng đã bị cô ngăn lại. Đông Nghi tinh mắt nhìn thấy máy quay phim gắn trong chậu hoa gần tủ xđặt TV, cô đi đến tháo nó ra tắt luôn kết nối, nhìn lại khuôn mặt tối sầm của Hàn Thế Vinh, đều đều nói: "Xem ra người này muốn hại chết hai người mới chịu."
Anh tức giận nắm chặt bàn tay đặt trên đầu gối, để anh điều tra được tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
"Mọi chuyện cũng đã không sao rồi, tôi rất cảm phục vì sự chịu đựng cho người thương của cậu."-Đông Nghi an ủi Hàn Thế Vinh, trên đường chạy tới đây cô sợ rằng mình sẽ đến không kịp lúc.
Bây giờ anh mới bắt đầu thắc mắc, anh tin Đông Nghi không có liên quan đến chuyện này nhưng làm sao cô ấy phát hiện ra: "Tôi tò mò làm sao Hoàng phu nhân lại biết được đến giúp chúng tôi?"
Đông Nghi thản nhiên đáp, cái này cũng nhờ con gái của cô: "Hôm nay tôi đến tiệm đồ ngọt mua quà cho con gái, vô tình nhìn thấy cảnh không nên thấy, lại là chuyện của người đã cứu con gái mình nên không thể làm ngơ."
"Chị nhìn thấy người hại chúng tôi sao?"
Đông Nghi lắc nhẹ đầu: "Không thấy, tôi vô tình nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Tiểu Ân trước khi rời tiệm, sau đó nhìn thấy tên phục vụ vội vã đem rửa hai ly nước hai người vừa uống xong nên đoán có chuyện không hay."
Hàn Thế Vinh mỉm cười tán thưởng, anh biết vợ chồng chủ tịch Hoàng rất tài giỏi và thấu đáo, hôm nay còn nhận được ân tình này của Đông Nghi: "Cảm ơn chị, nếu chị không đến kịp lúc tôi và Tiểu Ân không biết sẽ thế nào nữa."
Đông Nghi nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, trời cũng đã tối, nhưng cô không yên tâm để cho Tiểu Ân ở đây một mình, nhất là sau cơn chấn động vừa rồi: "Nếu cậu đã tin tưởng thì tôi sẽ ở lại đây với cô ấy, cậu nên về sẽ tốt hơn. Chuyện này tôi nghĩ cô bé cũng không muốn bạn trai biết đâu."
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giải quyết những chuyện còn lại, không để cho Tiểu Ân phải khó xử. Làm phiền chị rồi."
Hàn thế Vinh lấy áo khoác đứng dậy, anh nở một nụ cười nhìn Đông Nghi: "Dự án lần này của tôi không biết chủ tịch Hoàng có hứng thú không? Tôi nghĩ không thể hợp tác cùng Cao thị được nữa rồi."
"Chỉ cần có lợi và không phạm pháp, chúng tôi rất sẵn lòng."
Đông Nghi trở vào phòng đã thấy Kiều Tiểu Ân định rời khỏi giường, cô cầm ly nước lên: "Em muốn uống nước sao?"
Kiều Tiểu Ân gật nhẹ đầu ngồi trở lại giường, nhận lấy ly nước từ tay Đông Nghi, cô rụt rè thốt: "Cảm ơn chị!"
"Quần áo là do tôi thay giúp em, em chỉ bị sốt nhẹ thôi, không vấn đề gì đâu."-Đông Nghi hiểu Tiểu Ân nhất định sẽ suy nghĩ lung tung, cô tinh tế nói vào những điểm trọng tâm cho cô ấy bớt bận lòng và phiền muộn.
"Hôm nay nếu không nhờ có chị em không biết sẽ như thế nào nữa... có phải vì em không có người thân bên cạnh, không có thế lực chống lưng nên mới bị đối xử như vậy..."-Kiều tiểu Ân xúc động rưng rưng nước mắt, nghĩ đến chuyện vừa qua cô vẫn còn chưa hết khϊếp sợ.
Đông Nghi đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Kiều Tiểu Ân, cô cũng không biết nên an ủi như thế nào nữa, trước giờ cô chưa từng làm điều này với bất kỳ ai.
A Cầu quay trở về với thuốc và cháo, không những thế anh còn dắt theo một người: "Mẹ ơi, chị xinh đẹp ơi, Tiểu Lam đến rồi!"
Đông Nghi nheo mắt nhìn con gái chạy tới, đáy mắt nhìn lên A cầu thầm trách, sao lại để con bé lên đây trong hoàn cảnh này?