Chương 10
Một
cảm
giác kỳ lạ. Tôi còn
không
biết nên vui hay buồn. Bùi An và Triệu Chinh chia tay, 6 tháng sau khi tôi nhập học. Vậy chắc tôi sẽ có cơ hội đúng
không? Nhưng liệu nụ cười ấy sẽ vẫn ở trên mặt
anh? Điều quang trọng nhất,
anh
sẽ thích tôi
không? Liệu chúng tôi sẽ trải qua điều tôi thầm mong nhất, một tình
yêu.
Tôi thấy chuyện này hơi kỳ lạ. Trước đó 6 tháng ngày nào hai người cũng bám nhau như keo sơn, cuối cùng đùng một cái chia tay. Tôi cũng chẳng biết mọi chuyện là như thế nào. Hồi nãy Triệu Chinh mới gọi cho tôi, nói là
anh
đang ở quán bar. Chưa kịp suy nghĩ tôi đã ngốc nghếch chạy tới quán bar, một lãnh địa ăn chơi tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ đặt chân tới nơi này.
Không
phải tôi là một đứa con gái ngoan hiền, chẳng qua quán bar là một nơi hỗn loạn. Bước vào đó chẳng khác nào rước họa vào thân. Suy cho cùng là tôi...nhát gan.
Bây giờ là chiều tối nơi quán bar cũng đã rất hỗn loạn rồi. Trên sàn nhảy đầy người mặc đồ như
không
mặc. Có nhiều
anh
chàng ôm vài ba cô. Tởm nhất là những ông già bụng phệ
anh
anh
em
em
với những cô nàng đáng tuổi con cháu mình. Tôi liền nghĩ tới câu. Già mà
không
nên nết!
Ai ở đây
không
mặc đồ quá hở, thì cũng sẽ ít nhất mặc váy đầm gì đó. Tôi nhìn lại bản thân mình, quần jogger, giày sneaker, mái tóc mới gội chưa kịp khô. Chí ít thì tôi còn mặc áo crop top. Nhìn cũng bớt quê. An ủi bản thân mình vài câu, tôi bước tới quầy bar.
Chàng trai tôi thích ngồi đó, quần áo luộm thuộm, tóc tai như ổ quạ, râu ria.
Anh
chẳng cười cũng chẳng nói. Cứ ngồi vô hồn nhìn thẳng
không
chớp mắt. Trong vòng một giây tôi liền hận chết Bùi An! Tại sao cô ấy lại chia tay
anh! Hại
anh
thành như vậy! Nếu
yêu
anh
thì ở bên
anh
đi, tại sao lại bỏ đi?
“Triệu Chinh..Triệu Chinh…...Triệu Chinh! Cái tên chết tiệt kia! Quay đầu qua đây mau!” Tôi lay người
anh
vài lần,
anh
cũng chẳng thèm nhìn sang tôi. Cho tới khi tôi quá tức giận mà leo xuống ghế bỏ đi
anhmới chộp lấy tay tôi.
Lúc này nhìn mắt
anh
mới có chút hồn.
“Anh..anh
xin lỗi.
Anh
xin lỗi mà.”
Tôi nhìn
anh
không
ngừng lắc đầu xin lỗi. Lặng im, tôi
không
nói gì, chỉ nhìn thẳng
anh. Cho tới khi
anh
cảm
thấy lạ, ngẩng đầu nhìn tôi. Trong phút chốc,
anh
oà khóc ôm lấy tôi. Tôi
không
từ chối, cũng
không
ôm lại. Tôi muốn
anh
tĩnh tâm lại. Lúc này thần trí của
anh
đã quá hỗn loạn.
Nhưng tâm của tôi lại
không
tĩnh một chút nào. Trong đầu
không
thể điều khiển được suy nghĩ của mình, mỉa mai chính mình. Lúc bình thường
anh
chẳng ôm tôi, lúc
anh
đau khổ nhất
anh
lại xem tôi như cứu tinh. Vậy tôi là gì của
anh? Bạn thân? Tôi
không
cần, Nhiên mới là chị
em
của tôi.
Một lúc sau tôi thấy lưng
anh
không
còn giật nữa thì liền đẩy
anh
ra.
Anh
ngồi đó, kể.
“Anh
với An An chia tay rồi. An An nói với
anh
cô ấy sẽ đi du học. Nói
anh
đừng đợi cô ấy, cô ấy
yêu
người khác rồi. Cô ấy xin lỗi
anh
rồi lại tay trong tay với người
yêu
mới của cô ấy. An An bỏ
anh
rồi. Cô ấy
không
còn
yêu
anh
nữa.”
Anh
bình tĩnh kể lại rồi lại lầm bầm nói như một kẻ thần kinh.
Tôi khinh
anh, và khinh mình. Tôi khinh
anh
là một tên đàn ông mà lại yếu đuối
vì
tình. Tôi khinh mình
vì
tôi lại thích tên đàn ông đó. Cuối cùng vẫn là chữ tình.
Tôi vẫn
không
nói gì, chỉ im lặng nghe
anh
kể khổ.
Anh
kể cho tôi nghe câu chuyện của họ. Những khoảnh khắc đẹp của họ. Hai người đã từng đi đâu, đã từng làm gì. Lời nói của
anh
như từng muỗi kim chích vào trong trái tim tôi. Nó đang rỉ máu, rỉ từng chút một. Tôi muốn hỏi
anh
tại sao
không
đâm tôi luôn một dao thì có lẽ tôi sẽ hết hy vọng với
anh.
Sau đó, tôi kêu taxi đưa
anh
về trước. Còn mình thì ngồi đến một quầy bar yên tĩnh nhâm nhi từng chút một. Tôi rất ít khi uống rượu. Chỉ có lần tốt nghiệp cấp ba liên hoan là tôi bị phạt uống nhiều nhất. Nghe qua lời Nhiên và bạn cùng lớp bữa đó tôi cứ như một người khác. Họ còn nghi ngờ tôi là đa nhân cách. Nhiên có nói với tôi cô ấy đã biết tại sao tôi phải đi gặp bác sĩ tâm lý hàng tháng rồi. Lại còn vỗ vai như chị đây rất thông
cảm
cho mày.
Theo lời bạn kể, thì tôi càng uống càng giống người tỉnh. Mặt thâm trầm, chỉ cần ai đó động vào tôi liền hét lên. Sau đó lại co rúm người, miệng
không
ngừng nói, giống như một người điên. Khoảng một lúc thì tôi lại ngủ. Nhiên là người đưa tôi về nhà và chăm sóc. Cô ấy nói cả đêm tôi
không
ngừng la hét, khóc lóc.
Lúc đó tôi chẳng nghĩ gì, chỉ cười trừ. Tôi biết đám bạn đùa giai của tôi lại giỡn. Nên từ từ câu chuyện cũng chìm vào quên lãng.
Nhưng có ai ngờ… tối nay tôi lại say. Tôi chẳng có ý thức gì, chỉ biết trước khi say tôi nhấn đại một số gọi.
“A lô? Có chuyện gì
không?” Giọng nói này hơi giống Lão Băng thì phải. Tôi chẳng nói gì chỉ cười một tràn.
“Em
không
sao chứ? Đang ở đâu?” Tôi lại cười to hơn. Trong thần trí mơ màng tôi cúp máy.
Một lát sau, Lão Băng vẫn còn mặc bộ đồ vest phẳng phiu chạy tới. Đó cũng là lúc tôi gục xuống.
Tối nay tôi có một giấc mơ rất thoả mãn nha. Tôi chỉ mơ thấy có một con gấu bông thật đẹp. Tôi ôm gấu bông rồi cắn. Sau đó lại có một con búp bê nhật bản. Tôi liền nhào tới ôm hun. Nhưng sau đó tôi lại thấy những cái bóng đen đang nhào tới. Tôi run sợ, đạp những cái bóng đen đó tới tấp.
Ôi thật là hỗn loạn mà.
--- ------ ------ ------ --------
Hai
anh
em
nhà nào đó đang gào thét.
Không
chỉ có người
em
gái gào thét kinh tởm liên tục. Mặc dù là bạn thân nhưng cô
không
muốn có hưởng thụ này nên liền đưa cho
anh
cô, người mong mỏi điều này nhiều nhất. Được người đẹp mà mình ngày đêm nhớ ôm hôn tới tấp thì ngu gì mà
không
hưởng thụ.
Kỳ lạ là một giây trước cô ôm hôn
anh. Làm phừng lửa người
anh. Một giây sau cô liền đá
anh
ra khỏi giường. Thật là phũ phàng! Một lúc sau cô lại gào khóc.
Anh
biết lý do, bước tới ôm cô cho tới khi cô say giấc ngủ.
Anh
hôn lên khoé mắt của cô. Nhẹ nhàng bước ra đóng cửa.