Chương 6
Cuộc phỏng vấn rất căng thẳng, Lâm Tiểu Niên không có tâm trạng nhìn mọi người, coi như không quen biết anh ta. Cô quay đầu, nhìn về hướng Tô Bắc Hải và khẽ nở một nụ cười với anh. Đoàn giáo viên của Đoàn Thanh niên Cộng sản hỏi một số câu hỏi mang tính chất tượng trưng, sau khi Lâm Tiểu Niên dựa vào thực tế trả lời câu hỏi, vài vị giám khảo bàn bạc một vài câu, tiếp theo đến Tô Bắc Hải hỏi: “Bạn đã luyện viết chữ bao nhiêu năm rồi?”.
Lâm Tiểu Niên đang đợi câu hỏi của Vu Hữu Dư, đợi chờ một câu hỏi làm cô lúng túng, nhưng dù căng thẳng đến mấy, cô cũng phải nghĩ ra câu trả lời. Thật không ngờ, là Tô Bắc Hải đưa ra câu hỏi trước.
Câu hỏi của Tô Bắc Hải, đơn giản gần như không cần suy nghĩ. Cô thuận miệng trả lời: “Tôi chưa từng được luyện chữ một cách bài bản.”
Một giọng nói thì thầm: “Bắc Hải thua rồi.”
Nhưng Tô Bắc Hải nở một nụ cười rạng rỡ, tiếp tục nói với Lâm Tiểu Niên: “Nhưng, chữ của bạn rất đẹp. Chúng tôi vừa thương lượng xong, hội sinh viên đang thiếu một tuyên truyền viên, không biết bạn có hứng thú với công việc này không?”. Lâm Tiểu Niên đăng ký tham gia chỉ để góp vui, bất kể bộ phận nào, công việc nào cô đều không quan tâm, cô trả lời: “Cũng được!”.
Cuộc phỏng vấn kết thúc như vậy, không có bất kỳ tác nhân nào tác động đến việc Lâm Tiểu Niên quyết định gia nhập hội sinh viên.
Trong ký túc xá rất hiếm có những ngày tháng vui vẻ, phần lớn đều là sự nhàm chán.
Quan Lan đang nằm trên giường, úp mặt vào gối, toàn thân duỗi thẳng, hình như cô ấy đang khóc.
Lâm Tiểu Niên đến bên giường Quan Lan: “Làm sao thế?’.
Quan Lan không thèm để ý đến cô, càng khóc to hơn.
Thẩm Tam Nguyệt từ nhà tắm đi ra, nháy mắt với Lâm Tiểu Niên một cái, ra hiệu cho cô ra ngoài.
Lâm Tiểu Niên thấy mơ hồ, cùng Thẩm Tam Nguyệt ra khỏi phòng ký túc.
Ra đến hành lang, Thẩm Tam Nguyệt nói nhỏ với cô ấy: “Quan Lan phỏng vấn không được, nên mới khóc.”
“Chỉ vì thế thôi sao?” Lâm Tiểu Niên vẫn chưa hiểu tại sao phải khóc.
“Cậu cảm thấy chẳng có gì, nhưng cô ấy cho đó là việc lớn!” Thẩm Tam Nguyệt bám vào vai cô, hỏi: “Thế cậu sao rồi, có được không?”.
Lâm Tiểu Niên gật gật đầu: “Tất nhiên là qua rồi. Tô Bắc Hải nhà cậu là giám khảo, nếu không cho mình qua, mình sẽ bóp chết cậu!”. Cô cố tình lấy bàn tay bóp chặt vào vai Tam Nguyệt.
Có vài chuyện, không phải khóc có thể thay đổi được, sau khi tên của thành viên mới xuất hiện. Tên của Lâm Tiểu Niên xuất hiện, không phải tên Quan Lan. Do đó, mấy ngày liền Quan Lan không nói với Lâm Tiểu Niên một lời nào.
Lâm Tiểu Niên giống như một đứa trẻ mắc lỗi, lúc ở ký túc cô luôn luôn phải chú ý đến hành động và lời nói của mình.
Thẩm Tam Nguyệt và Cát Ngôn có lúc thấy không thoải mái, liền nói: “Được rồi, Tiểu Niên à, đây không phải là lỗi của cậu!”.
Lâm Tiểu Niên khẽ mỉm cười, nói: “Không sao đâu, mình chỉ không muốn Quan Lan buồn thôi.”
Thoắt một cái đã đến Tết tây, theo thông lệ của trường đại học Chiết Giang, hàng năm hội sinh viên đều chuẩn bị bữa tiệc năm mới.
Lâm Tiểu Niên là thành viên mới, khi đã tham gia, đương nhiên sẽ rất bận.
Tết tây đúng vào thứ Sáu, Kiều Hoài Ninh gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Niên, nói: “Trước Tết tây vài ngày, đài truyền hình đã gửi MP3 qua rồi. Anh sẽ gửi cho em, coi như đây là món quà Tết tây anh tặng em nhé.”
“Được ạ, vừa hay tối nay trường em tổ chức một bữa tiệc, anh qua đây cùng đi nhé. Em mời anh đi ăn lẩu ở nhà ăn số 3.”
“Cứ như vậy nhé!” Kiều Hoài Ninh dường như rất vui.
Buổi chiều, khi Kiều Hoài Ninh đến đại học Chiết Giang, Lâm Tiểu Niên đã đợi trước cửa từ rất sớm.
Gió rất to, cô mặc một chiếc áo nhung dày, đội một chiếc mũ lông cừu chống rét, toàn thân được bao bọc ấm áp xung quanh, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, vì thế cô nhảy tại chỗ, tự làm cho mình ấm lên, giống như một chú thỏ con.
Vu Hữu Dư lái chiếc Lamborghini hiên ngang vào cổng trường, thoáng cái đã nhìn thấy Lâm Tiểu Niên, ban đầu anh muốn gọi cô, nói cho cô biết chiếc khăn quàng cổ sắp bị cô giẫm lên. Thế nhưng, không phải chờ anh lên tiếng, cô bị vấp ngã. Cô ngã giống như một con chim cánh cụt dễ thương, đang cuộn tròn, lăn trên mặt đất.
Vu Hữu Dư không nhịn được, liền bật cười.
Thấy anh cười, người bảo vệ đang thu phí xe cũng dừng lại, nhìn theo và bật cười. Lâm Tiểu Niên đứng dậy, phủi hết bụi trên người, nhìn xung quanh xem mình có bị ai nhìn thấy không, ngã ở trước cổng trường là một việc rất xấu hổ, cô hy vọng sẽ không ai nhìn thấy cô ngã.
Cô bắt gặp nụ cười ngặt nghẽo của Vu Hữu Dư. Nhìn thấy thế, suýt nữa cô cắn phải lưỡi của mình.
Nếu không phải Kiều Hoài Ninh kịp thời đến, Lâm Tiểu Niên sẽ xông đến chất vấn Vu Hữu Dư: “Cười cái gì hả anh kia?!”.
Thật khéo quá, lúc này, Kiều Hoài Ninh từ trên cầu đi xuống, đứng đằng sau cô gọi to “Niên Niên!” khiến cho tất cả giận dữ trong lòng Lâm Tiểu Niên tan biến.
Giọng nói của anh khiến cho cô như bừng tỉnh. Vì vậy, cô ngẩng cao đầu nhìn Vu Hữu Dư, thái độ như muốn thách thức, không thèm để ý!
Kiều Hoài Ninh thấy Lâm Tiểu Niên giẫm lên chiếc khăn quàng cổ dưới đất, anh gập người, nhặt lên, phủi sạch bụi và quàng lên cổ cô, bàn tay anh nhẹ nhàng phủi sạch bụi ở vạt áo cô, quan tâm hỏi: “Sao thế, sao lại bẩn thế này?”. Lâm Tiểu Niên làm nhăn mặt, lè lưỡi nói: “Em bị ngã xuống đất.”
Kiều Hoài Ninh cười, nói: “Lớn thế này mà vẫn còn nghịch!”.
Vu Hữu Dư chỉ muốn xem cho vui, nhưng, xem đến phút cuối cùng vẫn cảm thấy nhạt nhẽo.
Anh đạp mạnh chân ga của xe, xe chạy một quãng xa.
Anh cảm thấy dường như bị nghẹt thở, thở không ra hơi.