Rồi Văn Khôi nắm lấy bàn tay tôi, cậu dùng các ngón tay mình nhẹ nhàng mở bàn tay tôi ra, cậu lấy trong túi một món quà nhỏ nhắn xinh xắn đặt lên bàn tay tôi rồi nở nụ cười ngọt ngào nhất:
"Tiến Bảo, sinh nhật vui vẻ."
***
Văn Khôi đi rồi, căn phòng bỗng mất mát điều gì đó quý giá, nó trở nên u lạnh, đôi mắt tôi trống rỗng nhìn ra ngoài, tôi đứng tựa vào chiếc bàn.. sách vở cậu ấy vẫn để lại, mùi hương của cậu ấy vẫn động lại nơi này, nhưng người thì đã đi mất rồi. Tôi đã từng nghĩ đến giây phút chia tay này rồi... nhưng không ngờ nó lại nhanh như vậy, cũng không ngờ nó lại đau như vậy. Tôi tự hỏi không biết Văn Khôi nửa năm bên cạnh nhau, tôi có đọng lại nơi cậu ấy chút dư vị nào không? Còn tôi, cả đời không quên được cậu đã tốt với tôi như thế nào... cậu bảo sẽ quay lại mà, nhưng ngày cậu trở lại, có còn xem tôi như một người bạn cùng phòng nữa không. Văn Khôi à, cậu ác lắm, để tôi vấn vương cậu rồi dứt áo ra đi.
Tôi xách ba lô lên, đến giờ đi học rồi. Tôi lê bản thân nặng nề của mình từng bước đến trường. Tâm trạng chẳng vui vẻ gì. Bước tới cửa lớp, những tiếng nói cười quen thuộc vang lên, tôi mở cửa ra, vẫn là những sự hờ hững quen thuộc ấy, tôi tiến đến bàn mình, cố trấn an bản thân, mình phải học hành thật tốt, không thể làm mẹ thất vọng được. Tôi lôi cuốn sách ra. Ái Lệ quay xuống nhìn tôi.
"Tiến Bảo, nay cậu sao thế? Ơ... đây là quyển toán mà, nay chúng ta học triết học mà.."
Tôi ngước xuống nhìn cuốn sách mình đem, bất ngờ, đây là cuốn sách toán của Văn Khôi để trên bàn lúc nãy. Tôi bỗng muốn bật khóc... nhưng phải kiềm nén lại. Gia Khiêm chạy tới kéo Ái Lệ đi chỗ khác. Dù họ không muốn nói cho tôi nghe, nhưng tôi biết đại khái những gì mà họ nói.
***
"Văn Khôi đi rồi." Gia Khiêm nhẹ giọng, u buồn ngục mặt xuống đất.
Ái Lệ vô cùng kinh ngạc, cô nàng dường như phải mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin nhận vào, giờ cô đã hiểu được tình cảnh bây giờ, cô ngước nhìn Gia Khiêm rồi đưa đôi mắt nhìn Tiến Bảo.
"Sao... lại đi? Mà đi đâu?" Ái Lệ gấp gáp, nóng lòng tra hỏi Gia Khiêm.
"Nghe đâu là về nhà, vì bố cậu ấy gặp chuyện-"
"Có chuyện? Có chuyện gì?" Ái Lệ dường như mất kiên nhẫn.
"Tớ không biết, chỉ biết tối qua cậu ấy nhắn cho tớ bảo sau này chăm lo việc học Tiến Bảo hộ cậu ấy." Gia Khiêm buồn bã, nặng nề buông câu, sau đó cậu lấy điện thoại ra đưa cho Ái Lệ xem, Ái Lệ nhìn những dòng tin nhắn mà đau xót.
"Gia đình tớ có chuyện rồi, ba tớ bị người ta ức hϊếp, có lẽ tớ sẽ không đi học nữa, tớ nói rõ chuyện này với cậu vì tớ muốn cậu giữ Tiến Bảo lại nếu cậu ấy muốn đi tìm tớ, đừng để cậu ấy tìm tớ, cứ bịa một chuyện nào đó thật tồi tệ về tớ, mong cậu và Ái Lệ có thể chăm sóc cho việc học của cậu ấy. Tớ sẽ vô cùng biết ơn các cậu, vô cùng vô cùng biết ơn các cậu, xin hãy chăm lo Tiến Bảo giúp tớ, tớ không muốn làm cậu ấy đau lòng, chắc các cậu cũng biết tình cảm của tớ dành cho cậu ấy, một hay trăm lần là tình cảm không được dung thứ, nhưng cả đời này tớ đã mắc phải nó rồi."
Ái Lệ nghẹn ngào, lòng cô vốn trước giờ cứ nghĩ Tiến Bảo sẽ khổ vì vây phải cái tên lạnh lùng này chứ, vậy mà giờ mới thấy hắn lại đa tình đến vậy, còn Tiến Bảo thì ngốc quá. Cô nhìn Gia Khiêm rồi rưng rưng nói.
"Sau lại đau đơn đến vậy? Yêu nhau sao không nói ra, lại để như vậy chứ?" Ái Lệ nức nở. Gia Khiêm nhìn nàng mà bỗng tim đau nhói, lòng anh khó chịu, anh ôm chầm lấy Ái Lệ, mặc cô có đẩy anh thì anh vẫn không buông cô ra, những dòng tin nhắn của Văn Khôi như đã thức tỉnh hắn rồi.
"Ái Lệ, nếu ai cũng nghĩ đơn giản như cậu thì chắc chắn sẽ không còn ai đa tình nữa." Gia Khiêm nở nụ cười đau đớn, anh ôm chặt lấy Ái Lệ hơn.
***
Ngồi thẩn thờ một lúc thì tôi thấy Ái Lệ và Gia Khiêm bước vào, nhưng khóe mắt cô nàng lại ửng đỏ lên, là dấu hiệu của việc khóc quá nhiều quá đây mà. Tôi liếc nhìn Gia Khiêm trách:
"Cậu làm gì mà Ái Lệ khóc sưng cả mắt vậy?"
"Tại tớ, tại tớ không tốt ha ha.." Hắn cười ngượng ngượng.
Tôi đưa mắt về Ái Lệ:
"Sao vậy, kể tớ nghe, tớ sẽ xử đẹp cái tên Gia Khiêm kia cho cậu."
"Không phải do cậu ấy đâu, cậu ấy không làm gì tớ cả." Ái Lệ mệt mỏi đáp.
"Thế do ai sao?"
Ái Lệ lắc đầu, rồi cố nở nụ cười:
"Chút nữa mình đi ăn gì đó đi."
Gia Khiêm nhìn Ái Lệ rồi lấy bình tĩnh bĩu môi:
"Không muốn cười thì đừng có cười, xấu quắc."
Ái Lệ tức giận nhìn hắn:
"Kệ tớ, xấu hay đẹp để cậu ngắm hay gì?"
Rồi hai người cứ thay phiên nhau mỗi người một câu, tôi nhìn rồi cười phá lên một cái, bỗng thấy thoải mái chút:
"Hai cậu cứ như cặp vợ chồng trẻ vậy."
Bỗng cả hai người đó đỏ mặt lên như quả gấc, tôi khoái chí.
Nhưng kể từ lúc đó mỗi lần tôi nằm ngục xuống một cái là Gia Khiêm lại vỗ đầu tôi, còn Ái Lệ lại nhéo tai tôi, cả hai người này phối hợp ăn hϊếp tôi khiến tôi vô cùng bực mình, hai cậu bị sao vậy hả? Đáp lại câu hỏi là sự lạnh lùng của cả hai.
"Chăm lo mà học đi, không thì sau này đừng hòng có tương lai".
***
Kể từ khi Văn Khôi đi, tôi chẳng còn muốn quay trở về căn phòng trọ ấy nữa. Tôi cứ lang thang bên ngoài, buồn chán vô cùng. Đang thẩn thờ trên đường thì bỗng một tiếng gọi tên tôi vang lên.
"Tiến Bảo, Tiến Bảo" Là giọng nam trầm, rất gấp gáp, tôi hướng nhìn theo hướng phát ra tiếng kêu, thoáng ngập ngừng, là anh ấy Vỹ Khang.
"Sao hôm qua với hôm nay không thấy em nhắn tin gì cho anh hết vậy?" Anh thở hòng học hỏi.
Tôi chợt nhớ ra, từ ngày Văn Khôi đi tôi chẳng liên lạc với ai nữa, chỉ âm thầm ngày đi học rồi đi dạo, dạo tới tận khuya mới về phòng trò.
"A... sắp tới kì thi nên em muốn dành thời gian học hành,"
Anh ta gật đầu mỉm cười, sau đó mời tôi đi uống nước, tôi đồng ý.
"Anh thấy em hơi buồn?"
Tôi im lặng một lúc. Sau đó cũng kể cho anh nghe:
"Bạn cùng phòng của em... cậu ấy đi rồi."
Vỹ Khang im lặng một chút, rồi nói:
"Chia tay... là để trưởng thành đấy."
"Em không muốn."
Vỹ Khang ngạc nhiên.
"Em muốn giữ cậu ấy là mãi mãi bên mình sao?"
Tôi gật gật đầu.
"Thế còn anh thì sao..."
Tôi ngượng ngùng nhìn anh, có lẽ cũng đến lúc nói sự thật với anh ấy về suy nghĩ của tôi với anh ấy rồi.
"Anh rất tốt... nhưng với em... tốt nhất là một người anh trai."
"Em không sợ nói vậy khiến anh đau lòng lắm sao?"
Từ khi gặp anh, đến tận bây giờ, tình cảm của anh dành cho tôi, tôi hiểu rất rõ, anh luôn tỏ ra là một người bạn trai dịu dàng tử tế, nhưng trong lòng tôi không thể coi anh là người yêu của mình, không hiểu vì sao... nhưng tôi chỉ là không muốn.
"Em xin lỗi."
"Vậy em đã có người trong lòng?"
Câu hỏi của anh khiến tôi nghiền ngẫm... người trong lòng? Là ai chứ? Chỉ có mình cậu ấy sao? Nhưng... nhưng cậu ấy là... tôi tự cười mình, trước giờ vẫn không thay đổi, tôi thích con trai nhưng khốn kiếp tôi thích trai thẳng.
"Là cậu bạn cùng phòng của em sao?"
Tôi vẫn không đáp lời.
Tôi im lặng, tôi không dám gật đầu, gật đầu rồi lại sợ thừa nhận những tình cảm cất giữ từ trước tới đây đều vạch ra cho người khác coi thường, nhưng cũng không dám lắc đầu, lắc đầu rồi lại sợ người ta xem mình là kẻ hèn nhác, yêu một người còn không đủ dũng cảm thừa nhận thì đúng là một kẻ thất bại.
Chúng tôi im lặng, tôi đang đoán có lẽ nên nói rõ với anh ấy, nếu anh ấy đồng ý cho tôi xem anh là anh trai chúng ta sẽ tiếp tục, còn nếu không thì.. tôi chỉ mong những ngày tháng sau này anh tìm được một người yêu anh thật lòng.
"Em xin lỗi, em là đứa khốn nạn, đem tình cảm của người khác ra làm trò đùa, có lẽ bây giờ ông trời đang muốn trừng phạt em."
"Em nói gì vậy, cái nhóc con này... anh mới là thằng khốn." Vỹ Khang trầm mặc, nhìn xuống ly nước, ánh mắt anh đậm nét ưu buồn.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, tỏ ý không hiểu, sao anh ấy lại tự dằn vặt bản thân tới mức này cơ chứ.
"Anh đã lừa dối em."
Tôi thoáng giật mình, tôi muốn lắng nghe tâm sự của anh ấy, tôi đặt tay mình lên vai anh. Một lúc sau, anh bắt đầu kể:
"Anh và bạn đã đánh cược, anh chọn một đối tượng trong quán vũ trường hôm ấy, rồi hẹn hò với người đấy, nếu đủ ba tuần anh sẽ được thứ anh muốn." Giọng anh trầm, không còn vẻ ngọt ngào gì nữa mà thay vào đó là sự bi thương.
"Vậy chúng ta được một tuần hơn rồi." Tôi thầm suy nghĩ.
"Nhưng.. đó là sự lừa dối, đó là tình cảm lừa dối." anh gồng lên, vô cùng tức giận.
Tôi nhìn anh, tôi thấy sự thật thà của anh ấy, anh ấy là một người tốt, bị kéo vào mối quan hệ không muốn.
"Điều anh mong muốn là gì?"
Anh im lặng... vẻ rất suy tư.
"Anh yêu một cô gái, cô ấy là bạn học với anh ngày xưa, tụi anh hẹn hò với nhau được hai năm thì cô ấy đi Nhật du học, anh mất liên lạc với cô ấy, sau này cô bạn của cô ấy đến nói với anh, cô ấy có số điện thoại liên lạc với cô ấy, anh còn yêu cô ấy nhiều lắm... anh đã đồng ý."
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói
"Để em giúp anh."
Anh ngước lên nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Vì em hiểu cảm giác khi mất một người mình yêu thương... đau đớn lắm." Phải vô cùng đau đớn, chỉ ước rằng phải chi trước đây đã không gặp cậu, đã không nhận sự giúp đỡ của cậu thì ít ra bây giờ... nhưng... nếu chọn lại tôi vẫn muốn gặp cậu, vẫn muốn chìm đắm trong sự chăm sóc của cậu.
Tôi quay trở về phòng trọ của mình, tôi đi đến bên giường Văn Khôi, hơi ấm của cậu ấy không còn nữa rồi, đã đi thật rồi. Tôi tự hỏi, không biết ba cậu ấy thế nào rồi, cậu ấy có khỏe không?
Sắp tới tiền nhà tháng này rồi, tôi chợt nhớ đến lời đề nghị của Vỹ Khang, anh ấy mời tôi về ở chung, để chia tiền nhà cho đỡ cực tôi, tôi biết anh ấy muốn giúp tôi vì trước đến giờ một mình anh ấy vẫn chi trả được cho nhu cầu cuộc sống của mình, nhưng hiện giờ tôi không muốn... tôi sợ nếu tôi đi khỏi nơi này, thì người khác sẽ tới thuê, đến lúc ấy Văn Khôi trở về sẽ không gặp tôi nữa.