Chương 4: Hoài niệm

Hôm nay chúng tôi sẽ ăn gà chiên, do đầu bếp Văn Khôi làm, nhìn tay nghề cậu ấy tôi thoáng nể phục, cậu dùng dao vô cùng điêu luyện. Nhiều lần tôi tỏ ý muốn giúp đỡ nhưng nhận ngay ánh mắt của một kẻ trên cao nhìn xuống một kẻ thất bại, trái ngược với ánh mắt là giọng nói điềm tĩnh:

"Chỉ cần cậu ngồi im một chỗ, tớ chắc chắn hôm nay sẽ là nửa ngày hạnh phúc nhất của tớ." Hắn cười nhạt.

Thôi được thôi, cậu muốn làm thì làm đi, tôi sẽ ban cho cậu nửa ngày hạnh phúc đấy, tôi kéo chiếc ghế lại rồi ngồi ngược chiều cái ghế, một tay tôi khoanh lại trên chỗ tựa đầu của ghế, rồi dựa đầu xuống cánh tay mà nhìn hắn đang liên tục xào xào nấu nấu. Bỗng một tiếng ting ting reo lên, là điện thoại kêu. Tôi đưa tay vào túi móc điện thoại ra, là một tin nhắn từ anh ấy - Vỹ Khang.

"Hôm nay em có rãnh không."

Tôi suy nghĩ một chút rồi nhắn lại.

"Hôm nay em rãnh, nhưng không thể hẹn hôm nay được đâu ạ."

Một hồi sau tiếng tin nhắn reo lên.

"Vậy đủ để dành thời gian uống nước với anh không?"

Tôi nghĩ vậy cũng được, uống một chút rồi về ăn cơm, đằng nào chúng tôi cũng đang quen nhau, nếu tránh mặt anh ta hoài vậy thì thật là không hay, tôi nhìn tin nhắn rồi ngước lên nhìn Khôi, tôi đang có suy nghĩ vô cùng khó khăn, không biết có nên nói cho cậu ấy biết không nhỉ? Đây cũng chẳng phải một mối quan hệ nghiêm túc gì. Tôi quyết hiện giờ sẽ không nên nói, cậu ấy vừa chia tay với bạn gái, nói ra bây giờ chẳng khác nào khứa một nhát vào lòng cậu ấy, dù cậu ấy nói là cô gái kia ra đi là một sự giải thoát nhưng bản thân cũng là con trai tôi biết cậu ấy cũng có lòng tự trọng vô cùng lớn, hơn thế cậu ta còn là trai thẳng nên lòng tự tôn hẳn vô cùng vô cùng lớn.

"Tớ ra ngoài chút nha."

"Có việc gì à?"

Cậu ấy vẫn tay làm mải miết không thèm quay đầu ngó tôi một lần, bỗng chốc tôi nhớ lại tối qua, chắc cậu ta cũng nghĩ tôi lại ra ngoài nhậu nhẹt.

"Tớ ra gặp bạn chút, yên tâm không về trễ cũng không nhậu nhẹt gì đâu." Tôi khẳng định bằng giọng chắc nịch.

"Vậy đi đi, mà tớ nhớ tớ đâu cần quản cậu mấy chuyện này, có chân thì tự đi, sao hôm nay tỏ vẻ ngoan ngoãn xin phép vậy?"

"Trước giờ tớ vốn ngoan ngoãn, do trong mắt cậu lúc nào tớ cũng xấu xa cả." Tôi hậm hực giả bộ giận dỗi, đứng lên mang theo ba lô rồi kéo cửa đi ra ngoài, tên kia vẫn chẳng thèm nhìn tôi một cái.

Đứng trước đầu ngõ đợi một chút thì một chiếc xe quen quen chạy đến, là anh ta.

Vỹ Khang nhìn tôi rồi nở nụ cười:

"Chào, tối qua ngủ ngon chứ?" Tôi cũng cười lại với anh, bảo tối qua tuy sóng gió nhưng vẫn ngủ rất ngon.

"Sao lại sóng gió?"

"Đi đi rồi em sẽ kể anh nghe." Tôi đón lấy chiếc mũ bảo hiểm của anh rồi đội lên.

Trên đường đi, anh bảo tối qua anh ngủ cũng rất ngon, anh vốn sống ở riêng dù bố mẹ anh cũng trên thành phố nhưng anh muốn tự lập nên ra thuê nhà bên ngoài cho tiện, anh đang sống chỉ có một mình thôi nên giờ giấc thế nào cũng thoải mái. Tôi thầm ngưỡng một anh, một người điển trai lại chịu khó nữa, chắc ở nhà anh ấy là một người con ngoan, nhưng tiếc rằng... anh ấy sẽ không lấy vợ để san sẻ công việc sau này sao?

"Anh có định lấy vợ không?"

Anh im lặng một hồi không nói gì, tôi chợt thấy ngại ngùng, chắc đó là chuyện khá nhạy cảm của anh chăng? Tôi vội xin lỗi, không cần anh trả lời đâu, ấy vậy mà anh vui vẻ thản nhiên nói.

"Chuyện đó thì sau này mới biết được, hiện giờ anh chỉ có em thôi."

Trái tim tôi một lần nữa rung động, tôi như được rót thêm mật vậy, nhưng quả thật mỗi lần bên cạnh anh, tôi lại cảm thấy được yêu thương và trân trọng vô cùng.

Tới quán cà phê, nơi đây trang trí rất đẹp, đặc biệt bàn ở đây là bàn gỗ, chính giữa được khuếch một mảng rộng được đổ nước vào, có cả cá nữa, được bố trí một cách sinh động, tôi chỉ biết trố mắt nhìn rồi ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.

"Sao anh biết chỗ này, đẹp thế."

"Thường mỗi lần có tâm trạng thì anh liền tới đây để thả lỏng bản thân."

Tôi chợt nhớ đến bản thân mình, mỗi lần có tâm trạng thì một mực ở nhà thôi, không ăn không uống gì hết, đợi đến khi Văn Khôi cậy miệng thì mới nói, nói ra xong mới chịu xuống ăn.

"Hôm nay anh có tâm trạng thế nào."

"Vui."

Vỹ Khang cười thật tươi. Tôi cảm thấy anh ấy đúng là người nhiều năng lượng tích cực.

"Em uống gì?" Vỹ Khang nhẹ nhàng hỏi tôi. Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp.

"Cam ép ạ."

Nói chuyện với anh ấy một lúc thì cũng tới giờ tôi phải về rồi.

"Sao vội thế."

"Nếu không về đúng giờ em sẽ bị nhốt ngoài mất."

"Không phải hôm qua em bảo mười giờ tối phòng trọ mới đóng cửa sao?"

"Đó chỉ là một phần... một phần nữa là do cậu bạn phòng trọ em nữa."

Anh tỏ mặt ngơ ngác, sau đó cười vẻ hiểu ý rồi cùng nhau đứng lên tính tiền đi ra ngoài. Tôi muốn trả anh tiền nước nhưng anh một mực không nhận, anh bảo là bạn trai thì việc trả tiền cho người yêu mình là chuyện bình thường. Tôi chẳng thể nói gì ngoài việc im lặng mà tận hưởng cảm giác hạnh phúc.

Tới cổng Vỹ Khang dặn tôi là nhớ nhắn tin cho anh ấy. Tôi đồng ý rồi nhanh chóng chạy nhanh về phòng trọ. Nhìn qua khe cửa sổ thì tôi thấy Văn Khôi đang chăm chú đọc sách, vẫn siêng năng như cũ nhỉ, nhìn thấy tôi, hàng lông mày chau lại trầm ngâm của cậu được thả lỏng ra. Tôi đẩy cửa đi vào, một mùi hương thơm xông hẳn lên mũi, kí©h thí©ɧ dạ dày tôi ghê gớm, tôi nhanh chóng vứt ba lô sang một bên rồi ngồi ngay vào bàn, đang định bốc một miếng đùi gà lên thì một bàn tay đánh vào tay tôi, lực không mạnh.

"Rửa tay rồi ăn, mất vệ sinh."

Tôi bĩu môi, rồi đứng lên rửa tay sạch sẽ, không đợi được nữa rồi tôi vồ lấy miếng gà, nhưng chưa kịp chạm tới lại bị đánh phát nữa.

"Lau tay rồi ăn, cậu tưởng mình cậu ăn chắc."

Tôi bĩu môi lần nữa, sau đó mới chợt nhớ ra.

"Cậu chưa ăn hả."

"Đợi cậu."

Văn Khôi... cậu thành công khiến tôi cảm động rồi đấy, tôi cảm thán, giờ thì ăn thôi, ăn thôi.

"Ăn rau xanh vào."

"Tớ không thích."

"Cấm cãi."

"Cậu giống mẹ tớ quá."

"Cứ cho là vậy."

Chúng tôi cùng nhau ăn rất vui vẻ, cậu nói một câu tôi cãi một câu, nhưng tôi rất biết chừng mực, biết cãi để cậu ta chỉ cười chứ không giận.

Ăn uống no nê, lúc này tôi chỉ muốn nằm ngủ một cái thật sâu, nhưng bị Văn Khôi bắt ngồi, cậu ta bảo ăn rồi nằm chẳng mấy chốc sẽ thành heo. Tôi mặc kệ, không có sức đâu mà leo lên tầng nữa nên tôi chiếm luôn giường của cậu ta. Văn Khôi bất lực chẳng làm gì tôi chỉ nhìn tôi rồi thở hừ một tiếng lạnh lùng, tôi cười ngốc rồi im lặng định thϊếp đi thì chợt nhớ đến Vỹ Khang, phải nhắn tin hỏi thăm anh ta.

"Anh về nhà chưa? Ăn uống gì chưa?"

Một lúc sau anh nhắn lại.

"Anh vừa ăn ở tiệm rồi."

"Anh không nấu nướng gì hả?"

"Đang đợi em nấu cho ăn đây." Cùng với biểu tượng cười.

Tôi cảm thấy anh ấy quả là một con người lãng mạn và tình cảm mà, hiếm có thể tìm một người như vậy, nhưng phải công nhận trong giới của chúng tôi, dù công hay thụ họ sống vô cùng tình cảm.

"Làm gì cậu cứ cười như kẻ điên vậy." Văn Khôi ngồi kế tôi nhưng ánh mắt cứ dán vào sách, chắc nghe tiếng cười của tôi khiến cậu ta khó đọc sách chăng?

"Có cậu điên đấy." Tôi giận dỗi nhìn hắn, nhưng hắn chả thèm liếc mắt nhìn tôi, lạnh lùng quá rồi đấy bạn à, thôi không chọc hắn nữa. Thấy hắn chẳng trả lời lại, tôi áy náy hỏi:

"Tớ làm ồn cậu hả, vậy để tớ lên tầng."

"Nằm đó đi, không sao, không ồn." lúc này Văn Khôi mới nhìn tôi, ánh mắt đối với tôi vô cùng nhẹ nhàng, tôi cười cười rồi nằm nhắn tin tiếp. Quả thật có bạn bè ở bên cạnh thoải mái hẳn ra.

"Thứ bảy lúc năm giờ chiều anh rảnh không?"

"Được, anh rảnh."

"Công viên Gia Định nha."

"Nhất trí."

Nhắn một lúc rồi mắt tôi mở to mở nhỏ, tôi buồn ngủ quá rồi, chào tạm biệt anh ấy một câu rồi, cụp mắt xuống ngủ luôn.

Sáng hôm sau, vẫn như ngày thường tôi tránh nắng mà ngủ tiếp, nhưng sao dần dần mất không khí thế này... sắp chịu hết nổi rồi... tôi mở mắt bật dậy, một bàn tay bóp lấy mũi tôi, tôi huơ huơ tay.

"Tớ tỉnh rồi, tỉnh rồi."

Bàn tay sau đó mới chịu buông mũi tôi ra, tôi xoa xoa cái mũi đáng thương.

"Đi học."

"Nay tớ có lớp chiều mà."

"À... vậy à?"

Tôi tức tối, cái tên này thật đáng đáng đáng đánh một phát mà.

"Thế dậy ăn sáng, rồi xếp lại mền gối cho tớ."

Tôi ngơ ngác, bỗng chợt nhớ ra, tối qua tôi ngủ trên giường Văn Khôi, vậy là tối qua tôi giành giường cậu ấy.

"Đêm qua cậu ngủ ở đâu?"

"Lúc đầu là kế cậu, nhưng cậu cứ lăn qua lăn lại, khó chịu, nên tôi nằm dưới đất."

"Sao... sao không lên tầng ngủ giường tớ."

"Không thích."

"Cậu kỳ thị tớ thế à." Tôi giỡn giỡn với Văn Khôi.

"Không.. Tớ kỳ thị độ cao." Văn Khôi ậm ự nói.

"A..." đến tận giờ tôi mới hiểu tại sao hắn lại không muốn nằm ở trên, hóa ra là sợ độ cao, cái tên không sợ trời, không sợ đất như hắn lại sợ một điều nhỏ bé vậy sao? Giờ tôi mới cảm thấy hắn giống người chút rồi đấy, tôi nhoẻn miệng cười.

Nằm ở nhà chẳng mấy chốc cũng đến buổi chiều, tôi xách ba lô lên đi tới trường, Văn Khôi có lớp trước tôi nên hắn đã đi trước rồi, tôi ra ngoài khóa cửa cẩn thận rồi mới thong thả bước tới trường, đang là tháng của mùa thu, gió nhẹ nhàng thật là thích, tôi là sinh viên năm nhất, tiền là do mẹ chu cấp hàng tháng, tôi không có ba, một mình mẹ nuôi tôi từ nhỏ đến nay, năm nay cũng là lần đầu tiên tôi sống xa mẹ, thật là lúc đầu cũng hoang mang, sợ lắm, chẳng biết lên đây rồi kiếm phòng thế nào, bạn bè ra sao... tôi rất sợ ở chung cả đám, cả bọn vì vậy mà tôi từ chối ở kiến túc xá trường mà thuê một phòng trọ gần trường để ở, tôi ngại việc phải ăn chung tắm chung với một lũ con trai thẳng, tôi không thể thoải mái được như bọn họ... dù ở ngoài tiền nhà cũng mắc hơn.

Tôi còn nhớ lúc ấy vẻ mặt tôi ngu ngơ đi tìm phòng trọ mà cứ đi mãi đi mãi mà chẳng kiếm được, lúc gần như tuyệt vọng thì trời lại mưa ào xuống, tôi loay hoay kiếm một mái hiên để trú tạm, người tôi ướt sũng, cơ thể run bần bật lên, lúc ấy ai nhìn tôi cũng tỏ vẻ thương xót, thật thảm hại mà.. tôi ôm chiếc ba lô của mình lặng nhìn trời cứ mưa, mưa mãi.. chẳng biết sau này khi lớn lên tôi có thể làm việc gì đây, thiết kế đồ họa là nghề tôi chỉ mới tìm hiểu khi biết trúng tuyển đại học. Tôi thích vẽ, nhưng vẽ không đẹp, lúc nói cho đám bạn nghe thì tụi nó cũng ngăn cản tôi không nên theo nghề ấy, vốn dĩ không có năng khiếu, tôi cũng hoang mang nhưng tôi lại nghĩ rằng cuộc sống của mình là do mình tạo, dù sau này là nghề gì cũng được chỉ cần có tiền lo được cho mẹ là tôi hạnh phúc lắm rồi.

Trời mưa Sài Gòn thật buồn ha... nghĩ rằng suốt cuộc đời tôi cũng sẽ đi trên con đường chỉ một mình mà lòng tôi buồn không tả nổi, tôi không như người khác, lúc nào cũng gồng mình để che đậy cảm xúc, dù là một người đồng tính nhưng tôi muốn mình là một người mạnh mẽ, ấy thế mà sâu thẳm trong tôi vẫn mong một ngày nào đó tôi có một bờ vai để có thể dựa vào. Cứ thế mỗi lần buồn tôi lại chìm đắm vào thế giới cô đơn của riêng mình, mong ai đó có thể vươn đôi tay ra giúp tôi thoát khỏi sự cô đơn này.