Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 42: Gả cho sư đệ. (18)
Bầu trời âm trầm, mây đen dày đặc, mưa phùn liên miên như những cây kim đâm vào da mọi người. Khí độc cô đọng thành một đoàn nhỏ bám lên tường thành, tuy là một màn khí độc nhưng lại từng chút từng chút ăn mòn tường thành.
Trên thành lâu có đến mấy trăm người võ lâm, ngoài cửa thành là Bùi Hồi mặc trường bào lam bạch đơn phương đối đầu mười vạn Thiết kỵ. Một bên có số lượng người lớn, một bên chỉ một thân một mình, người đứng ở thành lâu quan sát, chấn động vì sự đối lập kia.
Một ngựa đối đầu với hơn trăm ngựa, vẫn quyết chí tiến lên.
Hạc Thác vương xuyên qua màn mưa trừng gắt gao thanh niên trước mắt, hoảng hốt tự như nhìn thấy mình ở kiếp trước bị chặn lại, tất cả bá nghiệp tan thành mây khói dưới một màn bóng kiếm ánh đao. Hắn tàn nhẫn nhắm mắt lại, thời điểm mở ra lại, tràn ngập sát ý: "Thiết kỵ Hạc Thác, cùng mọi người Hoàng Tuyền Phú, nghe lệnh ta, không tiếc bất cứ giá nào phải gϊếŧ chết y! Nếu như ai lấy được đầu y cho ta, bản vương sẽ ban thưởng cho người đó vị trí hầu tước, hưởng thụ vinh hoa phú quý mãi mãi!"
Một tiếng ra lệnh, âm thanh leng keng mạnh mẽ, xuyên qua màn mưa cùng tầng mây, kinh động mọi người ở đây. Trong đó đặc biệt là đám kẻ ác Hoàng Tuyền Phú là kích động nhất, bọn chúng lập tức rút vũ khí ra, như rắn độc nhìn thấy con mồi mà lộ ra răng nanh, đồng thời cũng phòng bị đồng bạn của y nhưng không chút nào để ý Bùi Hồi. Bởi vì tất cả mọi người tin chắc, mười vạn Thiết kỵ, hơn trăm cao thủ võ đạo vây chặt dưới này, đầu lâu Bùi Hồi đã là vật trong túi.
Trên lâu thành có người không quen Bùi Hồi, nghe Hạc Thác vương ban lệnh thì không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Chết chắc rồi!"
Thiết Hồng Lan quay đầu lại mạnh mẽ trừng mắt người kia: "Bớt ở chỗ này nguyền rủa người khác, ngươi có chết y cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!" Nhắc nhở xong xuôi, trong lòng nàng lo âu cũng không kém bất kỳ người nào, lúc này cũng oán giận nhìn Tạ Tích đứng trước nhất trên tường thành. Nàng bị đẩy ra phía sau, chỉ có thể từ xa nhìn bóng lưng Tạ Tích, oán hận nói nhỏ: "Y không phải phong nguyệt trong lòng ngươi sao? Tại sao không ngăn cản y mà còn để cho y đi chịu chết? Còn chính mình nhu nhược như con rùa rúc cổ đứng trên lầu, đây là quân tử gì chứ!"
Đúng vào lúc này, Tạ Tích quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía nàng, khóe môi mang theo nụ cười trào phúng. Giữa tầng tầng biển người huyên náo, chìm trong tiếng mưa thì lời nói của nàng cũng rất nhỏ. Thiết Hồng Lan đầu tiên sững sốt, cảm thấy hoài nghi cùng sợ hãi, sau đó bị nụ cười trào phúng kia làm cho tức giận. Rõ ràng không nói nửa câu gì nhưng nàng vẫn biết Tạ Tích đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình.
Nhưng hắn dựa vào cái gì mà cười nhạo nàng?! Ít nhất nàng dám nhảy xuống thành lâu vọt vào trong khí độc, sóng vai cùng Bùi Hồi mặt đối với sinh tử.
Còn hắn thì sao? Hắn vậy mà không dám. (Ôi em gái nghĩ nhiều rồi:))))
Thiết Phương Hồng kéo lại Thiết Hồng Lan, liên tục khuyên nàng bình tĩnh đừng kích động, mọi người bên hông ở sau chén lấn nhau rướn cổ lên xem tình cảnh đối lập ngoài cửa thành, căn bản không để ý này hai sư huynh muội này. Dương Bá Tiều thành lâu phía trước thử dò xét hỏi: "Tạ phủ chủ không đi trợ giúp Bùi thiếu hiệp sao?"
Tạ Tích tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn một cái, không có trả lời, chăm chú nhìn về phía Bùi Hồi.
Chỉ bị liếc mắt một cái mà Dương bá Tiều liền cảm thấy như tất cả tâm tư bí ẩn đều bị nhìn thấu, da đầu có chút tê dại, bỏ đi ý nghĩ tính kế. Qua một lúc mới hỏi lần nữa: "Một mình Bùi thiếu hiệp đánh với các cao thủ Hoàng Tuyền Phú cùng với Thiết kỵ Hạc Thác, phần thắng gần như là không." Hắn tưởng rằng Tạ Tích sẽ không trả lời, không nghĩ tới sau một khắc hắn liền nói tiếp.
"Sư huynh kiếm thuật tinh xảo, đã đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư." Trong giọng nói mang theo ý cười, khiến Dương Bá Tiều kinh ngạc nhìn nhiều thêm. Tạ Tích không hề để ý ánh mắt người khác, trong mắt chỉ có Bùi Hồi. Hắn nhẹ giọng nói rằng: "Bây giờ bàn luận thắng thua, còn quá sớm."
Roi dài phá không mà đến, đánh nát bầu không khí giằng co. Đánh nát màn mưa phùn trong không trung, tốc độ đánh roi quá nhanh chỉ thấy hình thành một đường dài bóng mờ, nhưng ở cách ra chiêu này cũng đủ để tất cả mọi người thấy rõ cây roi sắt được khảm nạm sắc bén như nào. Nếu là bị đánh trúng một roi, không chết thì cũng đi tong nửa cái mạng. Đi theo roi dài đến, là một cây đại đao, thân đao đỏ như máu, chính là gϊếŧ cùng uống máu hơn vạn mà biến thành tà đao.
Trong mấy hơi thở ngắn ngủi, liền có hơn mười kẻ ác lần lượt ra tay, mục tiêu của bọn chúng đều là cái cổ non mềm của Bùi Hồi đang bất động tại chỗ kia.
Bùi Hồi lưng đeo trường kiếm, trường kiếm vang lên ầm ầm, như không thể chờ đợi được nữa phải ra khỏi vỏ để thấy máu. Thanh trường kiếm kia, đã hai mươi mấy năm chưa từng gặp qua mau, một khi nếm thử, thì không còn cách nào tự kiềm chế, chiến ý lẫm liệt đồng thời cũng có sát khí khát máu tràn ra. Nhưng mà Bùi Hồi vẫn đứng tại chỗ cũ, tựa hồ không có phát hiện kẻ ác từ bốn phương tám hướng vây công lại đây với lưỡi dao sắc.
Y chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, mặt không hề có cảm xúc thần sắc lãnh đạm, nhưng trong mắt có biểu lộ từ bi. Mưa phùn tan làm nhòe mất con ngươi, dọc theo gò má trắng nõn chảy xuống, như nước mắt vì thương xót mà chảy xuống. Phía sau y còn có mấy cỗ thi thể thôn dân vô tội chết thảm, chỉ vì tới chậm vài bước liền bị sát hại.
Bốn phương tám hướng, mười tám cây vũ khí hướng tới trước người, mũi nhọn bị nội lực bao vây, cứng như huyền thiết. Mắt thường cũng có thể thấy hình ảnh quang thuẫn, mưa phùn liên miên miên cũng bị bổ ra, tư thái dùng thế không thể đỡ đấm thẳng Bùi Hồi.
Sấm vang chớp giật, tia chớp trắng bạc rọi sáng trời đất trong phút chốc, cũng vây lại nét hưng phấn tàn ác trên mặt của mười kẻ ác kia. Người vây xem kinh hồn bạt vía, ánh mắt lom lom nhìn, lại sợ nhìn thấy một màn thi thể phân ra.
Nhưng mà sau một khắc, thân ảnh Bùi Hồi biến mất trước mắt mọi người. Hơn mười kẻ ác không kịp thu hồi thế tiến công cũng không thể không đem lưỡi dao sắc nhắm vào đồng bạn, ngược lại là vì lợi ích mới đi chung với nhau, cưỡng ép chính mình thu hồi công lực bị phản phệ nội thương còn không bằng gϊếŧ bọn họ, cạnh tranh cũng có thể bớt đi một phần. Mỗi người đều có ý tưởng này, hướng lưỡi dao sắc với người khác đồng thời cũng bị lưỡi dao sắc gây thương tích lại, cuối cùng trên người mỗi người đều bị thương mà lui lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Biến mất —— các ngươi có nhìn thấy gì không?' Vù ——' một cái liền không thấy đâu, biến mất tại chỗ. Y là thần tiên sao?"
"Ta liền cảm thấy hắn nhất định là thần tiên, y mới vừa từ trong độc chướng đi ra lại không có xảy ra chuyện gì. Còn có, các ngươi biết y tên gì? Đến từ nơi nào không? Y đến từ môn phái Côn Lôn Ngọc Hư. Chưa từng nghe tới? Kiến thức nông cạn."
"Nếu hai tháng trước nói cho ta môn phái Côn Lôn Ngọc Hư, ta cũng không biết. Thế nhưng trận chiến trên núi ở trấn Lương Khê, một kiếm tàn sát hơn trăm võ giả, ánh kiếm bao phủ cả Lương Khê, người ở năm thành mười núi phụ cận đều nhìn thấy. Nghe nói chính là Bùi Hồi, Đại sư huynh của Côn Lôn Ngọc Hư, cũng là sư huynh đồng môn của Tạ phủ chủ."
"Hừ—— Là sư huynh đồng môn của Tạ phủ chủ? Vậy kiếm thuật của y chắc là lợi hại hơn!"
"Làm sao có khả năng? Nếu như lợi hại, làm sao lại không có chút danh tiếng nào?"
"Đệ tử Côn Lôn Ngọc Hư đều không màng danh lợi, không thích đi lại trong giang hồ. Ánh kiếm bao phủ một thành, tuyệt đối là cấp bậc võ đạo tông sư —— y còn trẻ tuổi như thế a, cũng trẻ tuổi giống Tạ phủ chủ. Tuổi còn trẻ nhưng đều là võ đạo tông sư, tuy rằng tự thân có thiên phú là một nguyên nhân, nhưng có thể thấy được là môn phái có gốc gác mạnh mẽ."
"Linh quang vạn đạo ra Côn Lôn (?), người trước sao dám khen tiên cách. Nếu là Côn Lôn, là Ngọc Hư Tiên cung, võ lâm giang hồ nào dám có khẩu khí lớn như thế? Tiên sơn Tiên cung, sơn môn tiên nhân, nói một câu Bùi Hồi là thần tiên cũng không quá đáng."
Có người tán thưởng tất nhiên cũng có người giội nước lã: "Nói cho cùng cũng còn là người, mà là người thì làm gì đánh lại thiên quân vạn mã."
Thiết Hồng Lan không phục, mạnh mẽ oán trở lại: "Ta từng thấy trong giang hồ truyền kỳ lục, từng có tiền bối một kiếm đồ sát cả thành. Đừng nói thiên quân vạn mã, chính là trăm vạn hùng binh hắn cũng có thể hành sự tự nhiên." Thiết Phương Hồng nghe xong đau đầu, âm thầm hạ khí lực kéo nàng đi về.
Những người khác không nhìn ra môn đạo, đám người Dương Bá Tiều chờ người kia sử dụng bộ pháp gì để nhìn xem là môn đạo gì, lông mày nhíu chặt, một hồi lâu cũng không có buông ra. Dưới thành lầu, mọi người đang tìm thân ảnh Bùi Hồi, nhưng một phụ nhân đột nhiên trợn to hai mắt trừng đại hán đối diện. Đại hán mới từ trong con ngươi của nữ tử kia nhìn thấy sau lưng một vệt đạo bào lam bạch thổi qua, còn chưa kịp phản ứng, cổ mát lạnh, đầu người rơi xuống đất.
Bùi Hồi nhẹ rơi xuống đất, đi về phía trước hai ba bước, thủ đoạn khinh đẩu, trên thân kiếm một vệt máu bị quật bay theo nước mưa. Ánh bạc lạnh lẽo, không dính một hạt bụi. Y ngước mắt, trong mắt phản chiếu ra khuôn mặt kinh hãi của đám ác tặc Hoàng Tuyền Phú cùng chân trời mây đen nặng nề, biểu tình vẫn cứ lãnh đạm, dường như vừa chém xuống lúc nãy không phải là đầu của một tên cao thủ võ đạo mà chỉ là một quả bí đao.
Phụ nhân ứng ở trước mặt Bùi Hồi là độc nương tử có tiếng trong chốn giang hồ, sáu năm trước tại võ lâm Trung Nguyên làm nhiều việc ác, ham thích bức bách nữ nhân còn chính mình ra tay hủy diệt những khuôn mặt đẹp. Rồi đưa các nàng vào một nơi như địa ngục tiếp đó phóng hỏa gϊếŧ cả nhà họ tìm niềm vui, sau này bị toàn bộ giang hồ truy sát, bất đắc dĩ chạy trốn tới Hạc Thác, trốn vào Hoàng Tuyền Phú bán mạng cho Hạc Thác vương.
Đại hán vừa nãy chết ở trước mặt độc nương tử đã từng gian da^ʍ sát hại không ít phụ nữ, coi đây là thú vui, sau đó cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết nữ nhi của chưởng một môn phái nào đó trong chốn giang hồ. Chưởng môn kia ra giá cao mua cái đầu của hắn, làm chọ đại hán tức giận tới gϊếŧ toàn môn. Võ lâm hợp lực tấn công, đại hán chật vật trốn chạy khỏi Trung Nguyên, sau cũng tới Hoàng Tuyền Phú sống sung sướиɠ rất nhiều năm.
Không ngờ, càng dễ dàng như vậy bị chém đầu xuống.
Bùi Hồi nghiêng đầu, liếc xéo độc nương tử, ngay lập tức liền nhận ra: "Độc nương tử, am hiểu ám khí, ám khí bôi độc. Căm hận nữ nhân xinh đẹp hơn so với mình, ham muốn hủy dung mạo của người khác cũng diệt toàn nhà họ. Gϊếŧ người vô số, tội lỗi chồng chất."
Ngữ khí cùng ánh mắt không chút nào gợn sóng, nếu như là người bình thường đọc sách đọc được một đoạn này liền sẽ nảy sinh cảm xúc oán giận. Nhưng y lại không có, lạnh lùng bình tĩnh, lại càng đáng sợ hơn.
Hai chữ lạnh như băng từ đôi môi hình cung duyên dáng kia phun ra: "Đáng chết."
Toàn bộ cơ bắp trên khuôn mặt độc nương tử cứng ngắc, bỗng nhiên cảm thấy có một cổ sát khí cường đại từ đỉnh đầu trút xuống, thân thể phản ứng so với đầu còn nhanh hơn. Không nói hai lời liền quay người dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, nhưng nàng mới vừa chạy được chừng mười thước liền bị Bùi Hồi chặt mất đầu. Thời điểm đầu nện xuống mặt đất, thân thể kia còn hướng phía trước lao nhanh mấy mét ầm ầm ngã xuống đất.
Một màn này thực sự kinh khủng tới cực điểm, nhiều kẻ ác Hoàng Tuyền Phú có loại cảm xúc bất lực không cách nào phản kháng.
Người kia nhấc trường kiếm từ từ đi tới dưới màn mưa, thoáng như thanh niên tiên nhân, trong miệng nêu rõ những tội nghiệt bọn họ từng phạm vào, sau đó lấy mạng của bọn họ để chuộc tội nghiệt, tế lỗi cho những vong hồn vô tội uổng mạng. Đây chẳng phải là Diêm La chấp chưởng sinh tử tội nghiệt sao?
Mấy trăm cao thủ võ đạo ở trước mặt Bùi Hồi, không hề có chút chống đỡ, đều bị tru sát.
Mười mấy vạn người câm như hến, vừa khϊếp sợ cũng vừa kiêng kỵ nhìn về phía Bùi Hồi đang đứng ở đống xác. Thân đạo bào lam bạch dính máu, giống như là liệt hỏa bò lên trên áo bào, thiêu đến càng lừng lẫy diễm lệ. Trường kiếm rung động, hạc lệ hí dài như, mũi kiếm nhấc lên, nhắm thẳng vào Hạc Thác vương Thuần Vu Tranh trong vạn quân.
"Ngươi tổn thương Tạ sư đệ, đáng gϊếŧ."
Đồng môn Côn Lôn Ngọc Hư tận lực đồng lòng, cùng nhau rèn luyện, sư đệ đồng môn bị bắt nạt ở bên ngoài, thân là sư huynh tất nhiên phải lấy lại công đạo cho sư đệ. Thuần Vu Tranh dám to gan hạ độc Tạ Tích, khó có thể lo cho thân mình.
Lúc này trên thành lâu đám người võ lâm lơ ngơ, ánh mắt từ ngưỡng mộ kính nể biến thành hiếu kỳ bát quái, Bùi Hồi ở dưới lầu cùng Tạ Tích trên lầu thì ra là có qua lại. Những tên vừa bị gϊếŧ, đều là người xấu có tội ác tầy trời, đây là lý do đáng bị gϊếŧ. Cố tình muốn gϊếŧ Hạc Thác vương cuối cùng, lý do không phải vì đối phương lạm sát kẻ vô tội, cũng không phải do đối phương dùng độc chướng cùng ôn dịch đem mọi người vây trong thành, càng không phải do đối phương hạ lệnh đuổi gϊếŧ y, mà là vì Hạc Thác vương đã từng thương tổn qua Tạ phủ chủ.
Hai người này, quan hệ lại thân mật như vậy?
Tình nghĩa đồng môn của tiên sơn Côn Lôn này, đồng lòng vậy sao?
Có một tiểu cô nương mặt tròn cảm thán: "Bùi thiếu hiệp đối với Tạ phủ chủ thực sự là dụng tâm vô cùng nha."
Cảm thán xong, nàng phát hiện tất cả mọi người ở xung quanh đều dùng ánh mắt thấy quỷ trừng nàng. Tiểu cô nương mặt tròn sợ đến rụt cổ một cái, nhát gan nói rằng: "Ta, ta nói sai cái gì sao?"
Sai chỗ nào? Nhất định là sai rồi, sai mười phần! Bùi thiếu hiệp là nhân vật cỡ nào? Tạ phủ chủ là kiểu người nào? Làm sao giữa hai người vô căn cứ có quan hệ được!
Tất cả mọi người ưỡn ngực, trên mặt là biểu tình chính nghĩa lẫm nhiên, bọn họ phảng phất như dùng xương cốt của chính mình để bảo vệ Tạ Tích cùng Bùi Hồi, này là một đôi sư huynh đệ thuần khiết. Nhưng mà không chờ người nhìn kỹ, có cái góc nhỏ trong lòng hiện lên một đạo âm thanh tinh tế, xem hai người này, vô luận khí độ hay tướng mạo đều là thiên phú võ học, cũng thật sự là một đôi trời sinh.
Thiết Hồng Lan ôm cánh tay cười nhạo, đối với bóng lưng Tạ Tích biểu lộ lòng ác ý cùng đố kị. Nhìn thân ảnh mặc đạo bào dưới lầu đặc biệt làm người khác chú ý kia, trong lòng vừa có vui mừng, cũng có chua xót.
Tạ Tích lấy tay để lên môi, ho nhẹ mấy tiếng, khóe môi hoàn toàn không cách nào tự kiềm chế mà vung lên, nhìn chăm chú vào bóng lưng Bùi Hồi trong tròng mắt tràn đầy nhu tình. Bất kể là ai thấy cũng sẽ không hoài nghi rễ tình của hắn đâm sâu.
Hắn nghiêng đầu, thấp giọng nói rằng: "Dương lão, còn muốn làm phiền các ngươi lát nữa xuống thu thập tàn cục."
Dương Bá Tiều xấu hổ chắp tay kiên định nói: "Bùi thiếu hiệp một mình đối đầu chém gϊếŧ mấy trăm cao thủ võ đạo, đám lão già này cũng không thể không có hành động gì. Vừa vặn lấy mình làm gương, để người trẻ tuổi biết thế nào là một hào hùng vạn trượng giang hồ võ lâm."
Hắn đi ra từ trong một thời đại giang hồ võ lâm, nhưng đáng tiếc sau khi hắn thành danh, nhìn thấy một giang hồ chỉ biết trục lợi. Mà hắn cũng vì chìm trong danh lợi mà bản thân lạc lối, quên rằng phải đảm đương hiệp nghĩa. Bình Giang thành bị vây nhốt, khí độc, ôn dịch kéo tới, hắn lại như con rùa rụt cổ trốn ở trong Tống gia trang mà phái đệ tử, thậm chí còn muốn bức bách Tạ Tích, lợi dụng Tiêu Dao Phủ đối kháng cùng Hạc Thác kỵ binh, Hoàng Tuyền Phú.
Giang hồ võ lâm, lấy hiệp nghĩa làm đầu. Tạo thành giang hồ võ lâm không phải môn phái cùng tông sư, mà phải là hiệp. Lấy chữ Hiệp làm đầu, vì vậy đề cập đến giang hồ liền nhớ tới hiệp nghĩa. Đã từng có một quyển võ lâm truyền kỳ lục, ghi chép võ lâm thiên kiêu, hiệp khách hành hiệp, khiến vô số thiếu niên trong lòng mong mỏi.
Dương Bá Tiều cũng từng là một trong những người thiếu niên kia, nhưng đáng tiếc rằng hiện tại đã không còn người nhớ tới người phong lưu trăm năm trước. Trong mắt của hắn hiện lên hồi ức: "Ta cho là đến chết cũng không thấy được giang hồ võ lâm quật khởi."
Rồi dừng lại không nói gì, đầu nghiêng mắt lộ ra tinh quang, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Tạ Tích. Người sau bình tĩnh thong dong, không có gì lo sợ. Dương Bá Tiều thở dài, càng kính nể đối với Tạ Tích, không lại vì tuổi tác mà xem thường.
"Giang hồ võ lâm phát triển đến nay, có thể nói chưa từng có ai, đã leo đến đỉnh cao. Mà đây là một giang hồ vặn vẹo, danh lợi làm đầu, hiệp cốt không nhiều, đây là giang hồ võ lâm suy yếu." Dùng hiệp nghĩa làm đầu, nếu có một ngày vứt bỏ hiệp nghĩa, liền không còn là giang hồ. Mai một, suy yếu, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
"Mặt trời mọc ở xứ Phù Tang cao một trượng, nhân gian vạn sự nhỏ như lông. Dã phu phẫn nộ thấy chuyện bất bình, vạn cổ đao mài mòn trong l*иg ngực." Dương Bá Tiều cười to ba tiếng, khuây khoả đến cực điểm."Ta từ trên thân Bùi thiếu hiệp lại thấy hiệp nghĩa, tại trên thân Tạ phủ chủ nhìn thấy đại nhân đại nghĩa. Côn Lôn Ngọc Hư, Côn Lôn Ngọc Hư... Chẳng trách, thì ra là tiên sơn môn phái trong lời đôn kìa."
Một kiếm đồ thành, một người đối đầu trăm vạn người, vạn kiếm quy tông, đập nát hư không... Môn phái sáng lập vô số truyền thuyết, môn phái thần bí chiếm hơn nửa độ dài quyển võ lâm truyền kỳ lục, Côn Lôn Ngọc Hư.
Tạ Tích biểu đạt hào hùng đối với hắn, thời điểm muốn bắt chuyện với mấy đệ tử môn phái hạ thành trợ giúp Bùi Hồi thì mở miệng: "Dương lão, ngài có từng gặp vạn kiếm quy tông chưa?"
Dương Bá Tiều sững sờ, lắc đầu: "Chưa từng." Đó là truyền thuyết bên trong truyền kỳ lục.
Tạ Tích: "Ngài chờ một chút."
Dương Bá Tiều bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh: "Ngươi nói là —— "
"Làm phiền ngài thu thập tàn cục."
Dương Bá Tiều gật đầu thật mạnh, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn thân ảnh Bùi Hồi dưới thành. Nếu là đời này có thể cho hắn nhìn thấy kiếm pháp bao lâu nay cực kỳ khát vọng, làm sao cũng đều được.
Dưới thành, trong vạn quân, ký ức ở kiếp trước cùng kiếp này không ngừng thoáng hiện trong đầu Hạc Thác vương, làm đầu hắn đau như búa bổ, tầm mắt Bùi Hồi băng lãnh cùng ánh sáng lạnh phát ra từ trường kiếm làm cho hắn sợ hãi đến phát run. Hắn lớn tiếng gầm lên: "Thiết kỵ Hạc Thác, bao vây y lại, gϊếŧ y!" Lý trí gần như hỏng mất, giờ khắc này chỉ hận không thể gϊếŧ chết Bùi Hồi, chịu dằn vặt tra tấn. Vì vậy ra lệnh cho mười vạn Thiết kỵ đối chiến với Bùi Hồi, cần phải tốc chiến tốc thắng.
Quan sát từ góc độ người xem, mười vạn Thiết kỵ như lên tới hàng ngàn, hàng vạn con kiến bao quanh bốn phía Bùi Hồi, lít nha lít nhít đến không thấy được thân ảnh của Bùi Hồi. Trên thành lâu mọi người lộ ra vẻ mặt lo lắng, bao gồm cả Dương Bá Tiều.
Chỉ có Tạ Tích, trước sau như một vẫn tin tưởng Bùi Hồi.
Bùi Hồi nhìn chằm chằm mưa phùn rơi ở trước mắt, mưa phùn như tơ, chỉ cần không chặt đứt sẽ luôn liên tục, mãi đến tận khi rơi xuống mặt đất. Mưa trở nên lớn hơn, trước kia tinh mịnh từng hạt, hiện nay rơi trên mặt cảm thấy một trận đâm nhói. Gió cũng trở nên lớn, tiếng gió thét gào, thổi lên mái tóc dài ướt đẫm, một lọn tóc dính vào hai má cùng trên môi, nếm trải mùi vị nước mưa.
Mây đen bay từ dãy núi đằng xa lại đây, chồng từng tầng lêи đỉиɦ đầu, cảm giác ngột ngạt nặng nề. Thiết kỵ từ bốn phương tám hướng, vây lại đây gió thổi không lọt, mang theo mùi máu tanh cùng sát khí. Dù là võ nhân, cũng sẽ không chịu nổi mùi máu tanh mang cỗ sát khí dày đặt này.
Sơn môn từng có dạy, người có tội ác tày trời mới có thể bị gϊếŧ. Mà như thế nào là tội ác tày trời? Ác nghịch, không nói (?), mưu phản.
Tạ sư đệ đem hồ sơ to lớn đưa tới trước mặt, làm cho y ghi nhớ khuôn mặt kẻ đáng chết cũng đồng thời nhớ tội nghiệt của kẻ đó. Nên gϊếŧ, đã gϊếŧ. Những người còn lại tội không đáng chết, không nên để y đến trừng phạt. Chỉ là ——
Trường kiếm trong tay Bùi Hồi cắm xuống đất, đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu đối mặt với lưỡi dao sắc đến từ bốn phương tám hướng—— "Chỉ do tự vệ." Vì tự vệ mà động thủ, không tính là phá hoại quy định của môn phái.
Trường kiếm cắm vào mặt đất, vì sát khí cùng chiến ý mà vang lên ong ong, càng là thúc giục chủ nhân của nó nhanh chóng nâng kiếm nghênh địch. Mà Bùi Hồi không có cầm lấy kiếm mà là duỗi ra hai tay, bàn tay hướng lên trên, nơi lòng bàn tay ngưng kết ra hai khối băng lạnh màu lam, định thần nhìn lại, lại như ngọn lửa bùng lên trên băng lạnh.
Nước mưa không ngừng dội xuống, cuồng phong thổi bất diệt.
Thiết kỵ vây lấy Bùi Hồi vào bên trong liền kinh ngạc ý thức được đây không phải là ngọn lửa, mà là Bùi Hồi dùng chân khí ngưng kết ra ngọn lửa băng lãnh 'Phi hoa trích diệp, một vĩ độ giang', nghe đồn bên trong cảnh giới võ học tối cao, vượt qua sức mạnh võ đạo tông sư, rõ ràng chỉ có một người, thậm chí thân thể không tính là cường tráng lại vào thời khắc này như ngọn núi cao hiểm trở, không thể lay động.
Có người sợ sệt, phát ra tâm lý khϊếp sợ, càng có người sợ hãi thất thanh hô to: "Tông sư kiếm cảnh!"
Từ võ nhập đạo, đơn giản chia ra hai cái giai đoạn cao thủ cùng tông sư, nhưng mà võ đạo tông sư cũng chia cảnh giới vô danh cùng vô thượng. Cảnh giới vô danh, chính là sử dụng một võ đạo tông sư khác đã có cảnh giới, cảnh giới vô thượng là tự mình sáng chế ra cảnh giới. Đơn giản lấy chiêu kiếm phân chia, người trước học chính là kiếm phổ, người sau là thông hiểu đạo lí rồi tự nghĩ ra chiêu kiếm.
Bùi Hồi am hiểu kiếm pháp, cảnh giới tông sư liền lấy tên là kiếm cảnh, toàn bộ xưng hẳn là tông sư vô thượng kiếm cảnh.
Chiến mã hí lên, sợ hãi run rẩy, không có cách nào điều khiển. Kiếm trong vỏ đao rục rà rục rịch, dường như cũng bị Bùi Hồi điều khiển, mười vạn Thiết kỵ thì có mười vạn đao kiếm, sức lực của một người điều động mười vạn đao kiếm, khủng bố dữ dội.
Dương Bá Tiều thán phục: "Lời đồn đại về vạn kiếm quy tông, đao kiếm toàn thành đều bị sai khiến, chính là khối sắt chiếc lá cũng có thể biến thành vũ khí gϊếŧ người lợi hại."
Mười vạn đao kiếm thì sao đủ? Người khác chỉ cho là tông sư vô thượng kiếm cảnh lấy chân khí điều khiển đao kiếm, thật ra khí là do nội lực rèn luyện, cực kỳ tinh tế. Tuy là sắc bén không thể gánh cũng không đủ khổng lồ. Trái lại, cho là không sánh được với chân khí thì nội lực lại mênh mông như biển, bàng bạc mãnh liệt mà thao thao bất tuyệt.
Tạ Tích là lấy chân khí ngưng kết ra khối băng u lam, ngọn lửa trong lòng bàn tay Bùi Hồi là dùng nội lực rót vào nước mưa mà hình thành. Mười vạn đao kiếm là rất nhiều sao? Nhiều, nhưng so với màn mưa vô cùng vô tận cũng thật là ít ỏi.
Hoàng Tuyền Phú có ba tên võ đạo tông sư, tuy là cảnh giới vô danh, nhưng cũng uy lực bất phàm. Ba người vốn là tuỳ tùng Hạc Thác vương bảo vệ hắn bình an, bây giờ bị Hạc Thác vương ra lệnh cùng nhau đối phó Bùi Hồi, ít nhất cần chống lại không cho y dùng vạn kiếm quy tông. Hạc Thác vương vẫn nhớ tới, chính là chiêu kia vạn kiếm quy tông ở kiếp trước, mượn hết toàn bộ đao kiếm chiến trường, cuối cùng mười vạn tướng sĩ che chắn cho hắn xác chết khắp nơi, mà bản thân hắn cũng tự vẫn trước mặt quân địch.
Chỉ là tông sư cảnh giới vô danh thôi, bị ba tên võ đạo tông sư bao vây, nhìn y còn có thể may mắn mà sống tiếp hay không!
Thiết kỵ lui ra một mảnh đất trống, ba tên võ đạo tông sư bay giữa không trung vây chặt lấy mọi đường đi của Bùi Hồi. Ba người khác nhau sử dụng kiếm, đao cùng trường thương, bọn họ thành danh đã lâu, so với Bùi Hồi tựa hồ mới vừa bước vào cảnh giới võ đạo tông sư thì càng quen biết cảnh giới này hơn. Khi bọn họ dùng cảnh giới của chính mình nghiền ép Bùi Hồi, mười vạn đao kiếm trường thương ngược lại bị bọn họ khống chế, cùng nhau ra khỏi vỏ, leng keng mạnh mẽ chỉnh tề như một hướng tới Bùi Hồi.
Đám người xôn xao, căng thẳng không thôi.
"Ta đây lần đầu tiên trong đời nhìn thấy tình cảnh nhiều võ đạo tông sư đối chiến lẫn nhau, chết cũng không tiếc."
"Ta cũng là lần thứ nhất biết đến vạn kiếm quy tông thì ra cũng thực rẻ... Không phải, sao lại thế này? Vạn kiếm quy tông không phải tồn tại trong thoại bản truyền thuyết sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện, vẫn là có vài người sẽ dùng chiêu kiếm, ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ."
"Bùi thiếu hiệp không có sao chứ? Chúng ta có xuống trợ giúp hay không?"
"Ngươi đi trợ giúp? Ngươi chỉ có thể bị loạn kiếm đâm chết."
Tạ Tích nói nhỏ: "Cảnh giới vô danh, là có thể đem chiêu kiếm vừa học được hoàn chỉnh xuất ra. Vạn kiếm quy tông cực kỳ bá đạo, lực sát thương rất lớn, vì vậy rất nhiều người sẽ chọn tu luyện chiêu kiếm này." Dừng lại chốc lát, mang theo tiếc hận cùng trào phúng buông một tiếng thở dài: "Nghìn bài một điệu, uổng công xưng tông sư."
Trăm năm trước võ đạo tông sư căn bản không cam tâm dừng lại ở cảnh giới vô danh, trên căn bản đều sẽ từ bên trong chiêu kiếm vừa học được ngộ ra chiêu kiếm thuộc về chính mình, đạt tới thành tựu cảnh giới vô thượng. Hiện nay võ đạo tông sư lại đắc chí với cảnh giới vô danh, không ai muốn nhọc lòng đi lĩnh ngộ ra chiêu kiếm riêng.
Tông sư thứ nhất: "Ngươi cho rằng chỉ có ngươi dùng được vạn kiếm quy tông thôi sao? Người trẻ tuổi vẫn luôn tự cho là mình đúng, không biết đạo lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"
Tông sư thứ hai: "Không cần phí lời."
Tông sư thứ ba: "Lên!"
Vạn kiếm cùng phát ra!
Chỉ là trong nháy mắt đã là thay đổi, trong không trung mưa rơi càng dày, rơi xuống vốn là nên bị vạn kiếm chặt đứt, ngay tại lúc giọt mưa chạm đến thân kiếm thì đột nhiên hóa thành lưỡi đao sắc bén trực tiếp chặt đứt thân kiếm. Cùng lúc đó dường như đại đao, trường thương bất động vào thời khắc này, giọt mưa cực kỳ yếu đuối ngưng tụ thành lưỡi đao sắc bén bổ nứt thân đao, thân thương, vô số mảnh sắt vụn bỗng nhiên nổ bể ra, hoặc là đâm vào thân ngựa, hoặc là cắt rời khôi giáp, cuối cùng là bay xuống dưới mặt.
Chỗ đứng của Bùi Hồi, mảnh đất trong vòng ba thước lún xuống hình thành một vòng tròn, trường kiếm bị găm xuống đất ở phía trước người ong ong. Đạo bào lam bạch tung bay, tiên hạc đập cánh ngẩng đầu, muốn bay lượn trong bầu trời mưa, từng tầng mây trùng điệp, xoay quanh, quấn lại, hạ thấp giống như muốn xuống rớt xuống.
Trên chiến trường người ngã ngựa đổ, hoảng loạn mà né tránh mưa kiếm băng đao đầy trời, chạy trốn bốn phía, quân lính tan rã. Đến ngay cả ba vị võ đạo tông sư cũng bị trận mưa kiếm băng đao đánh cho không ứng phó kịp, sau khi phẫn nộ đem khiên sắt ném tới giữa không trung rồi rót vào chân khí biến ra một mảnh đất trống, phẫn nộ mà tung chưởng. Giờ khắc này Bùi Hồi mới động, rút trường kiếm lên, đột nhiên như mũi tên rời khỏi dây cung nhanh chóng bay ra ngoài, trường kiếm ngênh đón chưởng phong, mưa gió đều bị tách ra.
Nhìn có vẻ như nhẹ nhàng, chỉ có võ đạo tông sư chính diện nghênh đón mới biết mình thứ đối mặt là vực sâu biển rộng khủng bố như thế nào.
Bên trên thành lầu, mọi người võ lâm đều thán phục: "Vật mà hóa mưa làm kiếm, đánh nát vạn kiếm quy tông của bọn họ. Này đâu chỉ vạn kiếm, rõ ràng là thiên thiên vạn vạn kiếm."
"Các ngươi nhìn bầu trời đi —— bị tách ra!"
Mọi người ngẩng đầu lên, trên bầu trời chỗ tầng mây trùng điệp thình lình xuất hiện một cái khe, giống như là bị đánh rách ra. Cúi đầu thì thấy mũi trường kiếm của Bùi Hồi nhắm thẳng vào bầu trời, xem quỹ đạo này, vừa vặn bổ ra một khe trên bầu trời!
"Kiếm pháp khai thiên tích địa!"
Khinh công bộ pháp của Bùi Hồi thật là quái lạ, tựa như tiên lại như yêu, lơ lửng không cố định, không thể nắm bắt thân hình. Kiếm pháp lại bá đạo mạnh mẽ, khai sơn phách hải, không thể ngăn cản. Tên võ đạo tông sư đã thành danh cùng hắn đối hơn một nghìn chiêu, càng cảm thấy nội lực Bùi Hồi thâm hậu, không thể dự đoán chiêu thức, dĩ vãng chưa từng thấy qua, làm cho người kinh hãi.
Sau khi đối chiến hai ngàn chiêu, tên võ đạo tông sư này quyết đoán từ bỏ, lui lại mấy chục mét, để lại một câu: "Hậu sinh khả úy! Hạc Thác vương, lão phu đã cứu ngươi một mạng, coi như trả lại ân tình, cáo từ."
Mọi người cả kinh, ánh mắt từ khe nứt trên bầu trời nhìn sang, phát hiện Hạc Thác vương ở tại phần cuối khe. Vừa nãy một kiếm kia của Bùi Hồi rõ ràng là chặn đánh gϊếŧ Hạc Thác vương, mà bị võ đạo tông sư kia cứu lại. Mà trong lòng võ đạo tông sư kia biết Bùi Hồi không muốn lấy tính mạng của hắn, càng biết mình không có phần thắng, để tránh chọc giận Bùi Hồi, vừa vặn đã trả xong ân tình, hắn liền lập tức rời đi.
Còn lại hai tên võ đạo tông sư hai mặt nhìn nhau, cùng nhau che ở trước mặt Hạc Thác vương, bọn họ cũng nợ ân tình Hạc Thác vương, giờ khắc này cảm thấy không thể làm gì. Tên võ đạo tông sư vừa đi kia so với hai người hắn lợi hại hơn rất nhiều, vậy thì hắn cũng không đối phó Bùi Hồi được, không nói đến có hai người? Còn nữa, chiêu hóa mưa làm kiếm này, kiếm pháp khai thiên tích địa quá mức kinh diễm bá đạo, thật sự là tiên nhân trên Côn Lôn hạ phàm mới đúng.
Bùi Hồi: "Ta không gϊếŧ các ngươi." Tội của bọn họ không đáng chết.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, một người tiến lên một bước chắp tay nói tạ ơn: "Chúng ta nợ Hạc Thác vương ân tình, ngày hôm nay hai người bọn ta hợp lực đỡ lấy một kiếm của Bùi thiếu hiệp trả lại ân tình. Sau này không tham dự vào tranh đấu giữa võ lâm Trung Nguyên với Hạc Thác."
Bùi Hồi suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."
"Một lời đã định."
Hai người toàn lực ứng phó, Bùi Hồi giơ kiếm. Chỉ là ngắn ngủn mấy hơi thở, tầng mây trên bầu trời ầm ầm tản ra, giống như chịu va chạm cường liệt, trong chớp mắt nứt ra một cái rãnh thật sâu. Cùng lúc đó, mặt đất lay động, nứt vỡ, một dường dài mười trượng, khe sâu khoảng năm thước. Bên trong năm trượng, tất cả đao kiếm bị tiêu hủy, nửa giọt mưa cũng không có, gió nhẹ thổi đến chỗ này cũng nhiễu loạn.
Cao thủ so chiêu, chỉ trong nháy mắt.
Một kiếm của Bùi Hồi, khai thiên tích địa. Hai vị võ đạo tông sư hợp lực đỡ lấy một chiêu này, mặc dù bị nội thương nhưng cũng không có đáng lo. Hai người hướng Bùi Hồi chắp tay, đứng dậy rời đi.
Đám kẻ ác Hoàng Tuyền Phú cơ hồ bị gϊếŧ đến hầu như không còn, mười vạn Thiết kỵ bị mưa phùn hóa thành lưỡi dao gây thương tích, hơn nữa ngựa kinh hoảng chạy loạn bốn phía dẫm đạp trận hình, trong khoảng thời gian ngắn cũng thật loạn. Tuy rằng rất nhanh bị tập hợp lại, có thể đã mất đi ưu thế trước kia. Năm tướng quân dưới trướng muốn bảo vệ Hạc Thác vương rời đi khỏi đây, hắn lại bướng bỉnh không chịu, cưỡng ép ra lệnh những người còn sống nhất định phải gϊếŧ chết Bùi Hồi!
"Bùi Hồi bất tử, Hạc Thác ta bá nghiệp khó thành!"
Kế tiếp đã không phải là chiến trường giữa Bùi Hồi cùng kỵ binh Hạc Thác, bởi vì Dương Bá Tiều chờ đám đệ tử ra khỏi thành nghênh chiến thử. Mưa phùn kia áp súc khí độc, khiến khí độc bám dính vào trên tường thành, rút lại cự ly ngắn, cho nên mọi người trên thành lâu có thể dùng khinh công ra khỏi thành.
Tay của Bùi Hồi run rẩy nhẹ, không ai phát hiện y là cung đã hết đà. Liên tiếp dùng ba chiêu, mặc dù có nội lực dồi dào cũng sẽ hao hết, huống hồ trước giờ chưa ai chân chính dùng qua chiêu thức tự ngộ ra tới, còn không quá thuần thục. Sợ là lúc này một tên có chút võ công cũng đều có thể dễ dàng gϊếŧ y, mà vì màn lúc trước nên kinh sợ, không ai dám tiến lên.
Cách Bùi Hồi một trượng hình thành một vòng chân không.
Lúc này, Hạc Thác vương ở giữa Thiết kỵ đoạt lấy cây cung, đồng thời kéo ba mũi tên sắt nhắm ngay Bùi Hồi. Nhẹ buông tay, ba mũi tên sắt chạy như bay ra ngoài. Hắn cũng không tin, Bùi Hồi lại thật may mắn như vậy!
Tên sắt bay tới trước mặt, Bùi Hồi trốn không khỏi, thân thể của y hiện tại thật trì độn, không nhấc trường kiếm lên nổi. Không ai cho là y sẽ không tránh được, bọn họ đều cho rằng Bùi Hồi có thể tiếp được ba mũi tên sắt đáng sợ này.
Đồng tử Bùi Hồi co rút nhanh, tên sắt ngừng ở trước mắt, gần trong gang tấc. Y khẽ đảo mắt, Tạ Tích từ trên trời xuất hiện trước mặt, người tới ánh mắt ôn hòa, trở tay đem ba mũi tên sắt vứt trở lại. Tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn, lực đạo càng mạnh hơn, thế không thể đỡ, năm tướng dưới trướng Hạc Thác vương đem hết toàn lực cũng không thể hoàn toàn ngăn lại ba mũi tên này.
Một mũi tên trong đó, cắm vào l*иg ngực Hạc Thác vương Thuần Vu Tranh.
Hạc Thác vương không dám tin trừng tên sắt trên ngực, mãi đến tận lúc ngã xuống đất trước khi chết còn đang suy nghĩ tại sao ông trời lại bất công như vậy. Vừa cho hắn trọng sinh, vì sao còn để cho hắn thất bại? Vừa để cho hắn làm lại một lần nữa, thì tại sao để cho ký ức của v thiếu hụt? Vì sao lần lượt ra tay, cũng không gϊếŧ chết được Bùi Hồi cùng Tạ Tích? Rõ ràng bá nghiệp dễ như trở bàn tay, những kẻ trở ngại con đường bá nghiệp của hắn ở kiếp trước hắn đều diệt trừ hết, vì sao vẫn thất bại?
Nếu như trí nhớ của hắn ở kiếp trước không có thiếu hụt, lúc trước sẽ không lựa chọn gây xích mích ly gián, mà là tốc chiến tốc thắng trực tiếp gϊếŧ chết Bùi Hồi. Quan hệ của bọn họ căn bản không phải như hắn nghỉ là như nước với lửa!
Giả như sớm một chút biết được, lập tức gϊếŧ chết Bùi Hồi là tốt rồi. Bùi Hồi vừa chết, Tạ Tích cũng không sống nổi, hai tên kình địch tử vong, trên đời này còn có ai có thể ngăn cản hắn?!
Một tay Tạ Tích nắm chặt tay Bùi Hồi, đem y kéo vào trong l*иg ngực cũng ôm phần eo của y. Toàn thân Bùi Hồi không có lực đạo dỡ xuống, dựa vào trên người Tạ Tích, thả lỏng mà thở dài: "Còn tốt là ngươi tới đúng lúc."
"Ta luôn luôn nhìn sư huynh." Một khi gặp nguy hiểm, hắn liền ngay lập tức xuất hiện. "Ta mang ngươi trở về trong thành."
Bùi Hồi: "Dìu ta một cái, ta còn có thể đi."
Tạ Tích tiếc nuối, không thể ở dưới con mắt mọi người ôm lấy Bùi Hồi, tuyên cáo chủ quyền, hắn rất tiếc nuối mà cũng không có khư khư cố chấp. Đỡ Bùi Hồi đi trở về, một tay kia tiếp nhận trường kiếm của Bùi Hồi, kiếm pháp tiêu sái tùy tính, đem bất kì kẻ nào mưu toan tới gần bọn họ đoạt đi tính mạng Bùi Hồi đều sẽ chém gϊếŧ kẻ đó.
"Tàn cục để lão Dương thu thập, khí độc bám lên tường thành, một chốc sẽ không tạo thành thương tổn gì nữa. Tiết thần y có manh mối ứng đối ôn dịch, ôn dịch cũng không có bạo phát lại nữa. Còn Hạc Thác... Không ra thể thống gì, ngược lại là trải qua trận chiến này, triều đình coi như xong."
Tạ Tích mang trên mặt nụ cười nhẹ nhõm, một đường tiến về phía trước, tùy ý thu gặt mạng người. Ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng: "Đám kẻ ác Hoàng Tuyền Phú cơ hồ bị sư huynh tàn sát hầu như không còn, mà còn hơn nửa thừa dịp cháy nhà hôi của, bọn họ phụng lệnh Hạc Thác vương đi đến mỗi môn phái nhổ cỏ tận gốc. Nửa tháng trước, ta liền viết thư hạ lệnh cho mọi người ở Tiêu Dao Phủ đi tới các đại môn phái trợ giúp trước tiên. Bọn họ thiếu nợ hai ta một ân huệ lớn."
"Còn có Côn Lôn, ta mượn mập cầu của sư huynh... Khụ, Tú cầu đưa thư đến Côn Lôn, đem việc này báo cho các sư phụ sư bá, bọn họ cũng đã xuống núi. Đợi chuyện kết thúc, thì sẽ tới Bình Giang Đào Ổ."
"Cha mẹ ta... Có lẻ cũng sẽ nghe phong phanh gì đó."
P/s: Chương này chủ yếu nói võ lâm giang hồ võ đạo tông sư đấu võ, mà t không rành mấy cái này lắm nên có thể edit lậm QT, có gì mn góp ý nhé:((((