Edit & Beta: SwaniSwania
Chương 35: Gả cho sư đệ. (11)
Nửa tháng sau, Côn Lôn Ngọc Hư được phong cho danh hiệu môn phái lánh đời thần bí, nổi khắp giang hồ võ lâm. Các nhân sĩ ngôi sao sáng xuất thân thế gia trong võ lâm vẫn còn chờ quan sát, ngược lại lãng khách du hiệp thì chen chúc chạy tới Côn Lôn. Cũng may năm mạch Côn Lôn đều ở trên đỉnh núi tuyết, ngoại trừ leo núi tuyết còn phải đi qua cầu treo bằng dây cáp. Cầu treo bằng dây cáp chính là dùng một cái xích sắt treo ở hai đầu dãy núi, phía dưới là vực sâu vạn trượng.
Điều này vậy mà tạm thời giúp Côn Lôn giải quyết cảnh người đến học võ đông như trẩy hội. Mà đây không phải kế hoạch lâu dài, năm vị chưởng môn cùng các trưởng lão trong môn phái đều dồn dập triệu tập đệ tử để thương lượng kế sách giải quyết. Bởi vậy nên là không rảnh phân tâm sức lực để ý Bùi Hồi vẫn còn đang ở bên ngoài rèn luyện, đến ngay cả Vương Tùy Bích trở về phục mệnh cũng không để ý tới, giờ chết của Tạ Tích tạm được hoãn lại đồng thời cũng cho tên chó má này thừa cơ lợi dụng.
Một đường về phía Nam, từ Lương Khê đến Bình Giang, thuyền Ô Bồng đi tới rừng đào ở sâu trong nơi xa, nơi không có người, chỉ có mười dặm rừng đào. Cò trắng từ trong bụi cây rậm rạp nhảy ra uống nước, có hai con chim sơn ca đậu ở trên đỉnh thuyền Ô Bồng, đột nhiên rung động một cái, hai con chim kinh sợ mà bay đi. Ngược lại là cò trắng rất bình tĩnh uống nước, quét mắt nhìn thuyền Ô Bồng, rồi tiếp tục uống nước thuận tiện bắt luôn cá.
Bên trong thuyền truyền tiếng khóc rưng rức lúc ẩn lúc hiện, tiếng hít thở dồn dập, lại bí mật mang theo một hai tiếng ngâm nga uyển chuyển. Đột nhiên, một cái tay đẹp như ngọc khắc thành duỗi từ bên trong thuyền ra ngoài, như tìm tòi gì đó phút sau nắm lấy rèm vải đang ngăn trở cảnh đẹp trong thuyền, dùng hết sức mà cầm lấy. Đồng thời kèm theo tiếng khẩn cầu bi thương, rải rác trong tiếng gió, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Một cái tay khác cũng từ bên trong đưa ra ngoài, quấn quýt nắm chặt lấy cái tay đang cầm rèm vải kia, không buông ra. Hàm vào nơi sâu nhất, ai cũng không lo đến điều gì khác, tất cả chỉ còn du͙© vọиɠ điên cuồng cực lạc.
Bùi Hồi dùng một tay che miệng lại, đem tiếng hét không có cách nào khắc chế do sảng khoái ở cổ họng chặn lại gắt gao, chỉ tình cờ ngân ra một hai tiếng nghẹn ngào. Trong hai mắt chảy ra từng giọt nước mắt to như hạt đậu, đuôi lông mày cùng khóe mắt phong tình vô hạn, rặng mây đỏ bao lấy gương mặt của Bùi Hồi, thân thể mở rộng, nở rộ đến mức tận cùng.
Tạ Tích đẩy ra cái tay đang che miệng của Bùi Hồi, cúi người bao trùm lên đôi môi sớm đã bị gặm đến sưng đỏ kia, tăng nhanh tốc độ va chạm làm đến tan nát thần chí của y, đạt tới đỉnh cao. Hai người ôm nhau nghỉ ngơi, chờ đợi làn sóng dư vị qua đi. Tạ Tích như có như không hôn phía sau lưng Bùi Hồi, lười biếng thoả mãn nói: "Sư huynh, ta như vậy có tính là nhanh không?"
Bùi Hồi nhắm hai mắt, cả người phảng phất như còn xóc nảy trong nước bồng bềnh cùng với thần hồn điên đảo, nghe xong câu nói này lông mày rung động hai lần, cuối cùng không nhịn được quay đầu trừng Tạ Tích. Mở miệng tràn ra âm thanh khàn khàn đến chính y cũng không dám tin, mà điều này không làm trở ngại việc y biểu đạt bất mãn của chính mình: "Làm sao ngươi có thể ngay ban ngày tuyên da^ʍ?"
Quả nhiên dùng qua xong liền trở mặt, rõ ràng lúc đó thích thú lôi hắn không chịu buông. Vui sướиɠ xong liền trở mặt không nhận, còn làm vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Tạ Tích lộ ra vẻ mặt vô tội, lời nói ra lại có vẻ vô lại: "Oan uổng cho ta quá sư huynh, ta đâu thể khống chế thời gian độc phát tác được. Nếu là ta có thể khống chế, đã sớm làm nó cút ra ngoài, tuyệt đối không liên lụy sư huynh chịu khổ. Còn nữa, lúc chúng ta bắt đầu kia... Vẫn là canh ba nửa đêm mà."
Bùi Hồi vẫn nhìn hắn chằm chằm, y bây giờ không còn dễ bị gạt như lúc trước đâu! Y chỉ trích nói: "Thời điểm mặt trời mọc ngươi còn tỉnh táo chưa bị cổ độc dằn vặt, thật sự coi ta không biết gì?" Nói cằn nhằn liên miên, Bùi · Đại sư huynh · Hồi thật sự là rất bất mãn. "Ta nói nhanh lên là muốn ngươi làm nhanh lên rồi kết thúc, ý không phải kêu ngươi làm càng nhanh hơn ——" y còn xin tha nhiều lần như vậy, nhưng mà hắn vẫn là không chịu buông tha.
Thái độ nhận sai của Tạ Tích nhanh chóng thành khẩn, thấy sắc mặt của Bùi Hồi nhìn tốt hơn một chút thì tìm mọi cớ biện giải cho mình: "Sư huynh không nói rõ, ta thấy sư huynh phản ứng kịch liệt nhiệt tình nên hiểu lầm. Huống hồ, khi ta tỉnh táo muốn rời đi, thì thực sự quá mạo phạm sư huynh, có thể khi đó hai chân sư huynh đang kẹp ta, hai tay ôm chặt lấy bờ vai không cho ta đi. Thân là nam nhân, mặc dù muốn bảo trì tác phong quân tử rời đi, nhưng tại loại thời điểm kia yêu cầu ta rời đi thì cũng quá làm người khác khó chịu."
Kỳ thực khi đó hắn chỉ là nghĩ thay một cái tư thế mới mà thôi, nhưng Bùi Hồi phản ứng nhiệt tình, cho là hắn muốn chạy, đang ngay lúc sướиɠ, cho nên liền víu hắn không tha. Tạ Tích đem lời nói ngắt đầu bỏ đuôi nói ra, liền chính trực vô tội: "Làm thêm mấy lần, có lẽ có thể triệt để trừ tận gốc cổ độc, không cần làm phiền đến Tiết thần y."
Hồi nhớ lại tình hình khi đó, thật giống như Tạ Tích thực sự muốn rút ra rời đi, mà Bùi Hồi thì chặt chẽ cuốn lấy không cho hắn bỏ chạy.
"Là lỗi của ta." Bùi Hồi một lần nữa nằm úp sấp trên đệm, mệt mỏi ngáp một cái hướng Tạ sư đệ vô tội xin lỗi: "Xin lỗi, sư huynh oan uổng ngươi rồi."
Tạ Tích mổ hôn phía sau lưng Bùi Hồi, trong lòng than thở, sư huynh lại còn nói xin lỗi với hắn, thực sự rất là đáng yêu.
Bùi Hồi bổ sung: "Lần tới không muốn kéo dài thời gian quá lâu, chịu không nổi." Thái độ y rất nghiêm túc thậm chí là cường liệt yêu cầu, nhưng y không biết nói câu này với nam nhân có bao nhiêu kí©h thí©ɧ, đặc biệt là còn lấy thái độ nghiêm túc đối xử.
Nếu không phải do đánh nhau kịch liệt nửa ngày, Bùi Hồi cũng thực sự mệt đến hoảng, Tạ Tích tuyệt đối sẽ lại làm một lần nữa. Hắn một bên mổ hôn sau lưng Bùi Hồi, gặm cắn sâu thêm vài dấu răng trên bả vai, một bên hàm hồ nói rằng: "Sư huynh, đừng tiếp tục trêu chọc ta..."
Rừng đào ở nơi sâu không người tới, một chiếc thuyền Ô Bồng bất động dừng sát bên bờ sông, mũi thuyền tùy ý bày ngư cụ, dường như sào là thứ duy nhất chứng minh cảnh hồ nước ngày Xuân bên trong rừng đào còn có động thái sự vật, chứ không phải là hoàn toàn bất động. Hoa rơi rực rỡ, mà thuyền bất động, chim sơn ca lần thứ hai đậu lêи đỉиɦ thuyền Ô Bồng, mũi thuyền, mãi luôn thăm dò đến khi xác định không có người liền càng lớn mật.
Nhưng chỉ là làm càng được hai, ba lần, thì bất ngờ ngang trời lao ra một cái nhúm lông tròn vo màu hồng đen, trông không khác lắm cưỡng chế mấy con chim sơn ca rời đi, ỷ vào cân nặng không con chim nào có thể địch lại, vô cùng hung hăng bá đạo. Nó đắc ý cạc cạc, liền vặn thân diễu võ dương oai muốn lăn vào trong khoang thuyền, chỉ là thân ảnh vừa biến mất ở bên trong rèm vải, một cái chớp mắt tiếp theo liền bị ném lăn vài vòng ra ngoài, ép mộng hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.
Bùi Hồi nhận ra được động tĩnh, giật giật thân thể: "Chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì." Tạ Tích kéo chăn mền che kín người Bùi Hồi, "Ngủ tiếp đi."
Bùi Hồi mơ mơ màng màng, "Tú cầu đâu."
Tạ Tích: "Chắc đi kiếm ăn rồi, nó rất khỏe mạnh."
Bùi Hồi lại không trả lời, đem mặt vùi vào trong l*иg ngực Tạ Tích ngủ say, lúc tỉnh lại lần nữa đã là giờ Mùi một khắc (15h15). Rừng đào ở nơi sâu vẫn là hiện ra yên tĩnh so với ngoại giới, mà vào lúc này cũng còn sớm so với thời gian náo nhiệt, toàn bộ côn trùng cá chim muôn trong rừng dường như vào lúc này mới tỉnh lại. Nhìn trái nhìn phải xung quanh, Tạ Tích không thấy một thân ảnh ai khác, Bùi Hồi cột tóc tai lại rồi đứng dậy, ở trong góc tìm ngoại bào khoác trên bả vai đi ra bên ngoài.
Tạ Tích ở đầu thuyền, chỉ mặc áo đơn sơ, đứng thẳng đón gió, tóc dài chỉ đơn giản dùng dây buộc ở phía sau, vẫn có mấy lọn tóc không bị buộc rũ xuống.
Liếc mắt nhìn phía trước mũi thuyền cũng không thấy bờ con sông, dòng sông quanh co khúc khuỷu, trong thấy cả đáy, nhìn như khe suối, kì thực thâm sâu. Hai bên bờ sông là rừng đào, hoa nở rực rỡ, thỉnh thoảng có cá nhảy lên mặt nước, làm tung toé bọt nước. Cò trắng ở bên dòng nước tao nhã chải vuốt lông, chim sơn ca ở trong rừng, mặt sông rất thoáng.
Ánh nắng thật dịu dàng, chẳng hề chiếu nắng cháy người trái lại đuổi đi Xuân hàn.
Tạ Tích quay đầu lại, mặt mày ôn nhu sáng sủa, quân tử như ngọc. Hắn nhẹ nhàng nói: "Tỉnh rồi?" Kiểm tra thấy y phục trên người y đều mặc tốt rồi, xác định sẽ không bị cảm lạnh, lúc này mới ngoắc tay nói: "Mau tới đây."
Bùi Hồi đi tới, cùng hắn sóng vai mà đứng: "Đang nhìn cái gì?"
Tạ Tích chỉ một phương hướng, mà phương hướng kia chỉ có một mảnh rừng đào cùng trời trong xanh, không có một cái đồ vật khác nào. Bùi Hồi không rõ, nghi hoặc nhìn về phía Tạ Tích, người sau nói rằng: "Tống gia trang."
Bùi Hồi kinh ngạc: "Đến rồi sao?" Tống gia trang ở Giang Nam, Bình Giang Đào Ổ, bất tri bất giác đã đến nơi rồi. "Tống Thải Lan còn ở tại Tống gia trang không?"
Tạ Tích: "Nàng ta ở Phong Vũ lâu. Chỉ cần cho ra một giá tiền, Phong Vũ lâu sẽ bảo vệ nàng ta."
Bùi Hồi: "Không phải Tống gia trang bị diệt môn sao? Nàng hiện tại là một thiếu nữ cô nhi còn có tiền bạc trong người?"
Địa vị Phong Vũ lâu trong chốn giang hồ lù lù, dù là y quanh năm chỉ ở trong môn phái trên núi cao cũng đều từng nghe nói về năng lực vơ vét của cải. Tống Thải Lan là người duy nhất còn sống sót của Tống gia trang, không nói chuyện kẻ sau lưng sẽ không bỏ qua nàng, chỉ riêng việc nàng thả ra lời nói, cái câu bản đồ lang huyên bảo địa kia cũng đủ để đưa tới họa sát thân. Đơn giản mà nói, hiện nay Tống Thải Lan là một cái phiền toái cực lớn.
Dưới tình huống này, Phong Vũ lâu đỡ lấy cái phiền phức lớn này là muốn được lợi ích gì? Tống Thải Lan một thiếu nữ cô nhi, từ đâu nghĩ ra được thủ đoạn dùng tiền bạc để Phong Vũ lâu thả ra tin tức? Nếu là nói do nắm trong tay bản đồ lang huyên bảo địa, lại càng không thể, Phong Vũ lâu từ lâu đã không chấp nhận phát ra những tin hứa hẹn hữu danh vô thực (chỉ được cái danh nhưng thực tế không tốt đẹp như danh tiếng). Tống gia trang tuy là đệ nhất phú hộ ở Giang Nam, sự tài phú ấy đã sớm đưa tới mơ ước của vô số người. Chuyện Tống gia trang bị diệt môn, phần lớn gia sản bị quan phủ dùng lí do tra án mà lấy đi, phần còn lại đều bị người phía dưới chia cắt sạch sẽ, Tống Thải Lan không thu hoạch được gì.
Tạ Tích vén lên áo bào, ngồi xếp bằng xuống: "Ngày hôm trước mới vừa nhận được tin tức, Tống Thải Lan là muội muội thất lạc nhiều năm của Thuần Vu Tranh, sau khi nhận nhau thì lại biết được cả nhà cha mẹ ruột của bào muội (em gái ruột) bị diệt, liền cung cấp tiền bạc giúp bào muội mở lời mời giang hồ chi sĩ có quen biết báo thù."
Bùi Hồi: "Thuần Vu Tranh sao?"
"Tranh tranh thiết cốt tranh (?)." Ngữ khí Tạ Tích bình tĩnh mang theo chút trào phúng khó có thể phân biệt được: "Chủ nhân Hoàng Tuyền Phú ở phương Bắc, Hạc Thác vương Thuần Vu Tranh, tuy có tài trí mà đầy bụng quỷ kế, dã tâm bừng bừng."
Tạ Tích từng ở lại phương Bắc một quãng thời gian rất dài, Bùi Hồi vì tìm hắn để luận võ cũng từng tới Thiên Sơn ở phương Bắc, đi qua Ô Man, các nơi Hạc Thác. Hoàng Tuyền Phú là đại biểu võ lâm ở phương Bắc, căn cứ ở Hạc Thác, tiếp giáp Thiên Sơn, hiện tại chủ nhân nơi này là ba mươi người trẻ tuổi bất mãn, thiên phú võ học khá cao, thủ đoạn chính trị cũng lợi hại, làm người tàn khốc ngang ngược.
Hoàn cảnh phương Bắc ác liệt, dân phong hung hãn, cơ hồ không tồn tại luật pháp, từ trước đến giờ là lấy võ làm vi tôn. Ba mươi năm trước, tuỳ tùng tiên đế đương triều chinh chiến thiên hạ lại bị mưu hại, cuối cùng bị trục xuất đến mảnh đất Man Hoang lấy danh Hạc Thác vương, lập ra Hoàng Tuyền Phú, dùng thủ đoạn thiết huyết sửa trị toàn bộ phương Bắc. Từ Ô Man đến Thiên Sơn, hoặc là hung ác cường chiếm địa bàn, đến nơi chật hẹp nhỏ bé cũng bị chiếm thành vì nước, hoặc người trong võ lâm chiếm thành là vua, đều bị thu phục nhét vào trong bản đồ Hoàng Tuyền Phú ở Hạc Thác.
Không giống với phía Nam điều kiện ăn uống ưu việt cho ra các đại môn phái võ lâm, Hoàng Tuyền Phú ở Hạc Thác thống nhất phương Bắc, thế lực rất lớn, cũng có dã tâm tranh giành Trung Nguyên. Hơn nữa Hạc Thác vương đều có nguyên nhân xuất xứ sâu xa so với kỳ người nào, nếu như năm đó không bị tiên đế tính kế, đế vương bây giờ có lẽ chính là Thuần Vu thế gia (gia tộc có nhiều đời vinh hiển).
Tạ Tích: "Năm đó người chặn gϊếŧ quân đội Vệ Trình Trọng chính là Hạc Thác vương tiền nhiện Thuần Vu Lệ, bọn họ ngao cò tranh nhau, kết quả bị ngư ông đắc lợi. Bây giờ ngoại trừ bản đồ kho báu, biến mất đại khái cũng chỉ có Vệ thị, Hạc Thác vương biết lang huyên bảo địa còn tồn tại. Mấy năm gần đây, Trung Nguyên võ lâm liên tiếp xuất hiện thân ảnh người Hoàng Tuyền Phú, càng có lời đồn đại, Hạc Thác vương đã tới Trung Nguyên. Hiện tại, Phong Vũ lâu truyền ra tin Tống Thải Lan cùng Hạc Thác vương có quan hệ chính là bằng chứng cho điều đó, đồng thời, cũng là tuyên cáo."
Tuyên cáo Hoàng Tuyền Phú ở Hạc Thác chính thức gia nhập trận địa Trung Nguyên, trong hàng ngũ vấn đỉnh thiên hạ, biểu lộ ra dã tâm của bọn họ, dùng kỵ binh Hạc Thác kinh sợ đến vương triều Trung Nguyên, dựa vào cao thủ như mây của Hoàng Tuyền Phú uy hϊếp võ lâm Trung Nguyên. Rỏ ràng là Thuần Vu Tranh đã bộc lộ ra dã tâm của hắn, xé nứt vẻ ngụy trang giấu mình, cường thế tiến vào Trung Nguyên.
"Chỉ cần một mồi dẫn lửa."
Thiên hạ đại loạn, khởi nghĩa vũ trang.
"Tống gia trang là lời dẫn, lang huyên bảo địa đại khái chính là mồi dẫn lửa."
Bùi Hồi: "Cho nên Tống Thải Lan không nhất định cùng Thuần Vu Tranh thật sự có liên hệ máu mủ, chỉ là lợi dụng lẫn nhau, còn luyên lụy kéo theo ngươi —— Tạ sư đệ, ngươi thật là xui xẻo." Đại sư huynh tỏ vẻ rất đồng tình.
Tạ Tích buồn bã ủ rũ, Bùi - Đại sư huynh - Hồi rất lạnh lùng: "Đừng có giả bộ, ngươi biết tất cả còn chủ động đưa mình tới cửa, khẳng định đã sớm có mưu tính."
Tạ Tích lập tức cười nói: "Người thật hiểu ta, Đại sư huynh."
Bùi Hồi nhìn xuống Tạ Tích: "Tạ sư đệ, ngươi đang tính kế gì vậy?"
Tạ Tích ngoắc ngoắc ngón tay, từ trên mép thuyền lôi kéo ra một sợi dây thừng, nhất thời thu hút ánh mắt của y. Bùi Hồi: "Dưới đó là cái gì?" Nhớ đến nửa tháng trước hắn ướp lạnh một vò rượu ngon dưới sông, ước chừng có thể đoán được.
"Ủ rượu hoa Đào." Phần cuối dây thừng lộ ra nguồn, là cái vò rượu ướt dầm dề màu đỏ nâu. Tạ Tích đem vò rượu này nhấc lên phóng vào gian thuyền, khảy nắp vò rượu, cười với Bùi Hồi: "Ngày mùng 3 tháng 3 hái nhụy hoa đào chế riêng mà thành, thuần phức ủ ấm không nghe thấy mùi rượu, đúng thật là rượu mạnh. Sư huynh, không thể mê rượu, lại càng không nên uống rượu hoa Đào này."
Bùi Hồi không vui: "Không cho ta uống, ngươi lấy ra ngoài làm gì?"
Tạ Tích giả vờ kinh ngạc: "Ai nói không uống? Ta uống."
Bùi Hồi nhìn hắn chằm chằm, lại càng không vui hơn: "Độc chước mất mặt (?), sư huynh bồi ngươi."
Tạ Tích: "Không sợ uống say sao?" Tửu lượng của sư huynh rất kém, phỏng chừng một bát rượu hoa Đào có thể say ngất ngây. Sau khi say ngất ngây sư huynh rất nghe lời, bất kỳ tư thế xấu hổ nào cũng đều đồng ý làm. Hơi chút tưởng tượng, cảm giác thần trí tâm đãng.
Bùi Hồi: "Nếu đã muốn uống rượu, làm sao lại sợ say?"
Tạ Tích: "Sư huynh nói rất có lý, nhưng mà bây giờ không phải là thời cơ tốt để uống rượu, ta trước tiên chuyển sang giấu rượu chỗ khác, chờ ngày nào đó mở ra lại gọi sư huynh." Chuyện như này, đương nhiên phải chọn ngày lành tháng tốt, tìm một chỗ vắng vẻ không người quấy rối mới tốt.
"Không được đổi ý." Bùi Hồi thấy Tạ Tích nói ra lời thề hứa hẹn son sắt mới đồng ý bỏ qua chuyện lần này, kỳ thực y cũng không muốn mở rượu ra uống vào lúc này lắm, thật vất vả mới tỉnh lại cũng không muốn ngủ nữa. "Bây giờ trở lại đề tài chúng ta vừa nói lúc nãy, Tống Thải Lan dối người bên ngoài nói ngươi cùng với nàng có hôn ước tại, truyền khắp toàn bộ giang hồ, buộc ngươi vào vũng nước đυ.c Tống gia trang này. Hiện tại nàng lại cấu kết cùng Hạc Thác vương, rõ ràng có bẫy, ngươi biết tất cả lại không để ý lắm... Hoặc chính là ngươi cố ý, trong lòng có tính kế."
Tạ Tích: "Sư huynh còn nhớ ta lúc trước có nói muốn dẫn ra kẻ giật dây ở phía sau không?"
Bùi Hồi: "Là Thuần Vu Tranh?"
"Lúc ta ở Tống gia trang bị đánh lén, bị hạ Đào hoa độc, vừa vặn Tống gia trang có một tên Dược Nhân. Khi đó, ta vừa mới từ chối đề xuất hôn ước của Tống trang chủ." Tạ Tích kéo tay Bùi Hồi, dùng ống tay áo rộng lớn che lấp đầu ngón tay. "Nếu như ta không kịp thời rời khỏi Tống gia trang, có thể bị giam lỏng hay không? Nếu như không có sư huynh... ra sức giúp đỡ, ta có thể vì hoa Đào hoa độc đáp ứng hôn ước hay không?"
"Không biết." Bùi Hồi như chém đinh chặt sắt. "Ngươi sẽ không để người khác uy hϊếp mình."
Tạ Tích: "Sư huynh cứ bình tĩnh như vậy? Nếu chỉ có một con đường sống để chọn, ta sẽ không chờ chết. Huống hồ chỉ là cưới một nữ nhân, mà Tống Thải Lan không chỉ là đệ nhất mỹ nhân của Giang Nam, nàng ta còn là Đại tiểu thư Tống gia trang, giàu nhất một vùng."
"Tống gia trang cho dù có mấy đứa trẻ Dược Nhân mồ côi, không trải qua phương pháp đặc thù bồi dưỡng của Dược Nhân tộc cũng không thể cứu trị Đào hoa độc trên người ngươi. Hơn nữa người thường không biết cách loại bỏ cổ độc, bọn họ có Dược Nhân trong tay cũng không có biện pháp. Còn có, sư đệ mặc dù là nhân từ nhưng lại không có một chút quân tử chi đức phong*."
*Trong câu "Quân tử chi đức phong, tiểu nhân chi đức thảo, thảo thượng chi phong, tất yển." Nghĩa là, đạo đức của người quân tử giống như gió, đạo đức của kẻ tiểu nhân giống như cỏ, gió thổi hướng nào, cỏ rạp theo hướng đó. -Khổng Tử*
Tạ Tích hiếu kỳ: "Là điểm nào?"
Bùi Hồi: "Là tính toán chi li. Chỉ là hành tẩu giang hồ, quá tính toán chi li hay dễ tha thứ cho kẻ khác thì làm hại chính mình thôi." Tạ sư đệ trước khi chết nhất định sẽ lựa chọn gϊếŧ chết người hại hắn, chờ chút —— "Tống gia trang bị diệt môn cùng Tạ sư đệ sẽ không liên quan gì đâu chứ?"
"Hoàn toàn là không có liên quan." Tạ Tích đối với chuyện này dùng biểu tình tiếc nuối, nếu như là hắn, nhất định không sẽ chọn thủ đoạn trả thù thô bạo như vậy. "Mục tiêu của Tống gia trang là ta, Thuần Vu Tranh ý muốn thiên hạ, tất nhiên sẽ chọn diệt trừ ta, cổ độc là một chuyện sau lưng có phải là tác phẩm của Thuần Vu Tranh hay không tạm thời chưa biết. Đến Tống gia trang, đại khái có thể tìm được lời giải. Còn Tống Thải Lan, nàng ta một mặt cùng Thuần Vu Tranh hợp tác, một mặt khác lại không muốn buông tha việc thuyết phục ta, lòng rất tham."
Có lòng tham nhưng lại không có năng lực thỏa mãn tham dục ấy, đều muốn tính kế hai đầu, cũng không tự ngẫm lại nàng ta có bản lãnh gì không. Nhưng mà nàng ta cũng nên sốt ruột, Thuần Vu Tranh không phải là đối tượng hợp tác tốt, phỏng chừng Tống Thải Lan sẽ hối hận vì tranh ăn với hổ.
"Lang huyên bảo địa được Phong Vũ lâu chứng thực, thật sự đúng là có bản đồ này. Đó là tài bảo lớn, đủ để lật đổ một vương triều. Các võ lâm thế gia dốc hết toàn lực, hướng về Tống gia trang. Bây giờ Bình Giang thành, hội tụ thiên hạ hào kiệt, đại khái là muốn phong vân biến động." Thanh âm nói chuyện của Tạ Tích ôn nhu cực kỳ, như là tình nhân thì thầm, cơ hồ như muốn hòa vào bên trong gió Xuân.
Nhưng Bùi Hồi nghe từ bên trong lời nói kia sát khí vô hạn, hắn nhìn thấu thế cuộc bày ra trước mắt, hiển nhiên thành thạo điêu luyện. Bùi Hồi lần thứ hai hỏi ra câu kia: "Cho nên, ngươi đang tính kế cái gì?"
Tạ Tích cười nhạt: "Sư huynh cho là ta tính kế cái gì?"
Bùi Hồi: "Thiên hạ?" Y nhìn không thấu Tạ Tích. Lòng đạ đối phương thật khó lường giống thiên hạ, dã tâm không nhỏ, mỗi một bước đi đều mang mục đích, có kế hoạch của chính mình, nhưng ai cũng nhìn không thấu. Mà trông giống như đối cái gì cũng không thèm để ý, thời khắc người khác tranh chấp vỡ đầu chảy máu, hắn chỉ đứng yên bàng quan nhìn, không nhìn ra hỉ nộ.
Tạ Tích nắm tay Bùi Hồi, đem y kéo tới sau đó ôm trầm lấy, gặm một cái lên cổ Bùi Hồi."Ý muốn thiên hạ không phải ta. Hiện tại không thể nói, chờ sau khi chuyện kết thúc ta sẽ nói cho sư huynh."
Bùi Hồi liếc hắn một cái: "Nghe theo ngươi." Sau một khắc liền đổi đề tài: "Tiết thúc thúc cũng đang ở Bình Giang Đào Ổ, chúng ta phải đến tìm hắn mới được." Nói xong, y thổi cái trường trạm canh gác (?), chỉ thấy một cục lông tròn vo mập mạp bay ra ngoài với vận tốc ánh sáng bay vào trong l*иg ngực 'Cạc cạc' kêu to, thuận tiện mổ Tạ Tích.
Tạ Tích: "... Con chim này còn rất nhanh nhẹn."
Bùi Hồi ngước mắt nguýt hắn một cái: "Chú ý cách dùng từ. Lần trước ta uống say nói nhầm ngươi cũng không ngăn, nó tuyệt thực chừng mấy ngày, thật vất vả mới dỗ được." Vỗ vỗ còn vuốt lông cho Tú cầu, sau đó nói: "Nó luôn luôn lợi hại trong việc tìm người, ta để nó đi tìm Tiết thúc thúc. Không quản ngươi muốn làm gì, nhưng trên người mang theo cổ độc sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện xấu."
Mi tâm Tạ Tích nhảy một cái: "Không nhất định nó có thể tìm được, hơn nữa Bình Giang hiện tại rất loạn, nói không chừng bị xem là bồ câu truyền tin đưa thư mà bị đánh rớt."
Bùi Hồi: "Không cần phải lo, người bình thường sẽ không đánh nó." Trông béo như vậy, tròn vo một một cục thì ai sẽ xem là bồ câu truyền tin? "Huống hồ chỉ là tìm người, sau khi tìm ra thì quay lại dẫn chúng ta tới là được."
Tạ Tích: "Kỳ thực ta đã biết tung tích của Tiết thần y."
Động tác vuốt lông của Bùi Hồi ngừng lại: "Hả?"
Tạ Tích ung dung không vội, cố gắng làm vẻ tự nhiên: "Buổi trưa nhận được tin tức, huynh trưởng Miêu Anh là Miêu Kiệt tìm được Tiết thần y, liền giấu ở Đào Ổ."
Thực tế là mấy ngày trước hắn đã nhận được tin tức, lúc đó Tiết thần y bị đuổi gϊếŧ, vẫn là Miêu Kiệt cứu hắn. Vốn là có thể sớm một chút nhìn thấy người, nhưng là mười tám thức còn chưa thử xong, cũng không nỡ kết thúc.
Bùi Hồi: "Vậy bây giờ chúng ta liền xuất phát."
Tạ Tích: "Đi đường bộ thôi, không đi thuyền đến được."
Bùi Hồi: "Được."
Bình Giang Đào Ổ như tên, năm dặm có thể thấy một rừng đào, mà trái lại đến trong thành không thấy được cây đào nào. Trong thành rất náo nhiệt, vì giang hồ nhân sĩ tập hợp mà trở nên càng náo nhiệt hơn, trên đường phố người người chen vai, mấy gian phòng ở khách điếm cung không đủ cầu. Tạ Tích ở trong thành có một tòa viện, liền trực tiếp dẫn Bùi Hồi vào trong viện ấy.
Miêu Kiệt cùng Tiết thần y cũng đang trốn trong toà viện này, còn bao gồm một vị khách nhân xa lạ nhưng cũng khá quen thuộc.
Tạ Tích: "Tống Minh Địch."
Bùi Hồi: "?"
Tạ Tích: "Cũng trùng hợp. Tiết thần y bị đuổi gϊếŧ trên đường thì gặp Tống Minh Địch, phát hiện ra hắn là Dược Nhân liền đem hắn cứu luôn. Ai ngờ hai người đều bị đuổi gϊếŧ, chạy trốn một tháng cũng không thể chạy khỏi Bình Giang."
Tiết thần y mặt treo vẻ không vui nói với hắn: "Vài tên thích khách người ngựa đuổi theo một già một trẻ, có thể tự bảo toàn bản thân là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn yêu cầu bọn ta gϊếŧ người phá vòng vây thoát ra ngoài?"
Bùi Hồi đối với chuyện Tống Minh Địch này là cô nhi Dược Nhân tộc không có hứng thú, y vốn là lo lắng người lòng tham không đáy lợi dụng Dược Nhân, hiện tại để lộ chuyện Dược Nhân, sự xuất hiện của bảo tàng đồ cùng Thuần Vu Tranh đã hấp dẫn lửa đạn của mọi người nên cũng yên lòng.
Tuy nói Tống Minh Địch là cô nhi Dược Nhân tộc, trên thực tế mẫu thân hắn đã sớm tại lúc diệt tộc rời đi, gả cho Tống trang chủ rồi sinh ra hắn. Nghiêm chỉnh mà nói, không được coi là Dược Nhân tộc. So với hắn, Bùi Hồi hiển nhiên quan tâm Tiết thần y hơn, hỏi mấy ngày gần đây như thế nào, xác nhận không có chuyện gì mới nhớ tới chuyện của Tạ Tích.
Đang muốn mở miệng, Tiết thần y trước y một bước nháy mắt, gầm gầm gừ gừ, thấy Bùi Hồi không phản ứng kịp, hắn gấp đến độ thiếu chút nữa mắng 'Đầu gỗ đần độn'. Tạ Tích đứng ở phía sau Bùi Hồi, tên nhóc Tống Minh Địch này cũng hiếu kì không thôi, Tiết thần y há mồm muốn nói, suy nghĩ một chút vẫn là đem Bùi Hồi kéo qua bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Tư vị như thế nào?"
Bùi Hồi không rõ vì sao: "Tư vị gì?"
Tiết thần y 'Xì' một tiếng, "Ngươi sẽ không phải ăn sạch sẽ người ta rồi không chịu trách nhiệm chứ? Bùi Hồi, Tiết thúc thúc, sư phụ ngươi, cùng các sư bá không có dạy ngươi chuyện bội tình bạc nghĩa như vậy!" (Thuyền trưởng là đây:)))
Bùi Hồi mặt như trong mộng: "Bội tình bạc nghĩa? Ta?" Y có chiếm tiện nghi của cô nương nào đâu?
Tống Minh Địch không nghe thấy Tiết thần y cùng Bùi Hồi thì thầm chuyện gì, lúc này tẻ nhạt thì quay sang lén lút đánh giá Tạ Tích. Hắn cũng có biết Tạ Tích, khoảng chừng nửa năm trước từng thấy hắn đến trong trang, cha cùng tỷ tỷ đối với hắn rất ân cần. Đã là người quen, người này nhìn qua thì thấy ôn hòa, vốn nên thoải mái thân cận nhưng hắn khó giải thích mà sợ sệt Tạ Tích, không dám tới gần, lén lút đánh giá, sau đó kinh ngạc phát hiện Tạ Tích đột nhiên nở nụ cười.
Tự nhiên cười rộ lên, dường như hơi chút kinh ngạc.
Thật là kỳ quái, thế mà đối với không khí cười.
Tiết thần y rất kích động, ý thức được âm lượng hơi lớn liền nhanh chóng hạ thấp xuống, thấp đến mức không khác gì thanh âm của con muỗi lắm. Bùi Hồi không biết có nên nhắc nhở hắn hay không, coi như hắn có nói nhỏ hơn nữa, người tập võ vẫn có thể nghe thấy, tỷ như Tạ Tích.
Tiết thần y: "Lần trước ngươi không phải hỏi ta về Đào hoa độc? Ngươi ngủ với người ta, không phải là nên phụ trách sao?"
Bùi Hồi ngay thẳng: "Không cần. Ta đã cùng hắn thương lượng xong, ta cứu hắn, hắn không cần báo ân."
Tiết thần y nghẹn lời nhìn Bùi Hồi một lúc rồi nói: "Ngươi chiếm tiện nghi của người ta rồi còn muốn người ta báo ân?" Trong đầu chứa hồ lô (suy nghĩ) gì vậy?!
Bùi Hồi nhất thời kinh ngạc, theo bản năng muốn quay đầu xem Tạ Tích. Thì ra y vẫn luôn chiếm tiện nghi của Tạ sư đệ! Y còn tự xưng là ân nhân của Tạ sư đệ, sư đệ từ đầu tới cuối không biện giải gì mà chỉ là yên lặng chịu đựng.
Tiết thần y: "Cô nương kia đâu?" Hắn nhìn về phía sau Bùi Hồi, không thấy thân ảnh cô nương kia thì tưởng là Bùi Hồi đem người vứt bỏ. "Ngươi không biết trinh tiết đối với một cô nương mà nói là rất quan trọng sao?"
Cô nương? Từ đâu mà có cô nương?
Tiết thần y rất tức giận: "Các ngươi không phải hai bên ta tình ngươi nguyện sao?"
Hai bên tình nguyện?
"Không có a." Bùi Hồi biểu tình kinh ngạc: "Tiết thúc thúc, ngài hiểu lầm rồi." Mà hiểu lầm cũng lớn, thế mà đem Tạ sư đệ nghĩ thành một cô nương. Chỉ là tính Tạ sư đệ cũng quá tốt rồi, vậy mà không trách tội hắn.
Nghe vậy, Tiết thần y thay đổi sắc mặt, chặt chẽ kéo tay Bùi Hồi lại: "Ta nghe sư phụ, sư bá ngươi nói —— ngươi vội vàng xuống núi cứu người, trong mắt trong lòng ngươi từ trước đến giờ chỉ có kiếm đạo, có lúc nào lo lắng cho những người khác? Bọn họ nói là ngươi...trong lòng có ý trung nhân, là người trong lòng ngươi."
Tuy rằng ngôn từ vô cùng mịt mờ, nhưng hắn (Tiết thần y) là một đôi mắt sáng hiểu thấu chân tình. Nếu không cũng sẽ không dùng cái phương pháp giải cổ độc ấy để thúc đẩy hai người, bây giờ có thể nhìn lại, hắn đây là hại cô nương nhà người ta rồi!
Bùi Hồi: "... Tiết thúc thúc, sư phụ cùng sư bá tuyệt đối không có nói như vậy. Ngài cứ luôn xem nhiều thoại bản tài tử giai nhân gì đó, mắt nhìn cái gì cũng thấy gian tình."
Dược vương Tiết thần y một người có tuổi tác lớn nổi tiếng là thích xem thoại bản tình ái gì đó, trái tim đυ.ng chuyện tình cảm còn mẫn cảm yếu đuối hơn so với tiểu cô nương. Hơn nữa nóng lòng muốn giắt mối bắc cầu, não bổ Bùi Hồi cùng cô nương không biết tên si tình ngược luyến.
"Lúc này còn nói Tiết thúc thúc? Cô nương kia là người phương nào? Ở nơi nào? Nam tử hán đại trượng phu, dám làm sao lại không đảm đương? Ngươi nhanh đi tìm nàng, cưới nàng, chịu trách nhiệm với nàng ta đi!"
Bùi Hồi ngước mắt, há mồm: "Hiện tại hắn ở sau lưng ngươi."
Tiết thần y đột nhiên quay đầu, thấy trước mắt là Tiêu Dao Phủ phủ chủ Tạ Tích đang đứng đó, ngoại trừ hắn ra cũng không có người khác. Tiết thần y đang tính lướt qua Tạ Tích để xem có ai phía sau hắn không, vì vậy nói rằng: "Làm phiền Tạ phủ chủ nhường đường một chút, mời cô nương phía sau ngài đi ra."
Tạ Tích cười nhạt: "Không có cô nương nào cả."
Tiết thần y: "??" Tự nhiên nảy sinh một dự cảm bất thường.
Tạ Tích chắp tay: "Đa tạ Tiết thúc thúc ra mặt vì Tạ Tích, sư huynh không phải là không chịu trách nhiệm, y cũng là vì cứu ta, ngài đừng trách cứ y. Còn chuyện cưới gả, tuy nói trưởng bối đã đồng ý, nhưng mà ta không bắt buộc, sư huynh cũng không cần để ở trong lòng."
Mặt mày âm u, miễn cưỡng nở một nụ cười.
—— Không cần để trong lòng cái mẹ nhà ngươi!
Tiết thần y gắt gao trừng Tạ Tích, giống như không nói nên lời: "Ngươi ——bị trúng Đào hoa độc, là ngươi?"
Tạ Tích: "Là tại hạ."
Hai bên tình nguyện, mắt sáng nhận thức chân tình...
Người nào đó cố ý thay đổi phương pháp giải cổ độc...
Cưới 'Hắn', đối với 'Hắn' phụ trách...
Tiết thần y phải chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, tâm thần gần như hỏng mất.
Bùi Hồi than thở: "Tạ sư đệ là chính nhân quân tử, nhiều ngày qua, đã oan ức ngươi rồi."
Tiết thần y tức sắp nứt cả tim gan phèo phổi, lòng như bị đao cắt. Tuy hắn không quen thuộc Tạ Tích lắm, nhưng cũng biết cái tên này làm người như thế nào, xé tim ra xem bên trong là một bộ đen thui có rửa cũng không trắng được. Mà Bùi Hồi...thôi không cần nói thêm nữa.
Tiết thần y cả người run rẩy, tức đến muốn rơi nước mắt, run run rẩy rẩy trừng Tạ Tích: "Cẩu vật!" (Thứ chó) =)))))
P/s: Đoạn cuối mắc cừi quớ:)))))
T đang tính edit thêm một bộ ngắn ngắn tầm vài chục chương H văn, đang không biết nên không, mà cũng chưa tìm được bộ nào ưng ý:))))