Edit & Beta: SwaniSwania
Chương 27: Gả cho sư đệ (3).
Mộ thất yên tĩnh đến một cây châm rơi xuống đất cũng đều có thể nghe thấy, đôi mắt sau khi bị che khuất, thính lực càng trở nên mẫn cảm hơn. Đặc biệt là võ công của Tạ Tích cao cường, nội lực thâm hậu, cho dù bây giờ bị cổ độc dằn vặt nên không có cách nào phát huy, nhưng không đến nỗi không nghe được âm thanh dưới một thước.
Tạ Tích một bên nghe, một bên ở trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh. Đầu tiên là ngoại bào, ngoại bào là màu xanh da trời, phía sau lưng dùng hắc tuyến cùng chỉ bạc thuê lên tiên hạc tư thái tao nhã cao quý. Bên trong là trường sam màu trắng tinh khiết, rất mềm mại, mặc lên người rất thoải mái. Trước khi cởi ra trường sam thì phải tháo xuống thắt lưng, nhưng thắt lưng đã sớm bị tháo xuống, vứt lên trên mặt của hắn, che lên đôi mắt của hắn.
Tháo xuống trường sam, hẳn là đến áσ ɭóŧ bên trong. Dưới lớp áo bên trong là thân thể tuổi trẻ khỏe mạnh, Tạ Tích chưa từng nhìn thấy, nên hắn không tưởng tượng ra được.
Chỉ là hắn có thể xuyên qua thắt lưng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy, thân thể ấy như miếng noãn ngọc được điêu khắc tinh tế, trơn bóng tỏa ra ánh sáng. Lòng bàn tay rục rà rục rịch, muốn dán lên, trong lòng hắn không khỏi khẳng định, một khi chạm vào làn da kia sẽ hấp dẫn lấy tay hắn giống như hai khối nam châm hút chặt lấy nhau, tất nhiên giãy không ra.
Nhưng giờ khắc này hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ là khẽ nhíu mày, cũng không giải khai huyệt đạo, mà là muốn nhìn một chút người đại sư huynh này của hắn đến cùng là muốn làm cái gì.
Bên cạnh việc Tạ Tích tâm tư liên tục thay đổi, Bùi Hồi mặt không cảm xúc mà ửng đỏ ướŧ áŧ, từ lỗ tai lan tràn đến cái cổ, từ xương quai xanh đến ngực một đám lớn, hai tay mở ra vạt áo đều khẽ run. Rõ ràng y sợ đến muốn chạy về núi Côn Lôn Ngọc Hư, nhưng là vì hứa hẹn, vì vị trí chưởng môn, không thể không kiên trì.
Bùi Hồi còn mặc áo trong, có hơi lúng túng nhìn Tạ Tích bên trong quan tài đá một chút. Quan tài đá kỳ thực rất rộng lớn, hai đại nam nhân thành niên nằm xuống cũng còn dư. Y hít sâu khẩu khí, rồi tiến vào bên trong quan tài đá, ở phía trên Tạ Tích, tay run run cởi bỏ thắt lưng Tạ Tích.
Tạ Tích bị điểm huyệt không nhúc nhích được, nhận ra được ý đồ của Bùi Hồi liền muốn phá tan huyệt đạo, mà cổ độc trong cơ thể vào lúc này chẳng biết vì sao đặc biệt điên cuồng. Đau đớn tách ra nội lực hắn vừa vất vả ngưng tụ, không thể làm gì, hắn cắn răng hỏi: "Sư huynh, ngươi đến cùng là muốn làm gì?"
Bùi Hồi: "Cứu ngươi." Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện y khẩn trương đến âm thanh đều đang run rẩy. Cởi bỏ thắt lưng Tạ Tích, cầm ở trên tay nhìn chăm chú nửa ngày không biết làm sao, một hồi lâu sau mới tiện tay ném qua bên cạnh. Y ngước mắt nhìn Tạ Tích, may mắn là thắt lưng che khuất đôi mắt Tạ Tích, nếu không thì y không biết nên đối phó thế nào.
"Ta nói rồi, ta muốn cứu ngươi."
Yên lặng trong chốc lát, Bùi Hồi tiếp tục nói: "Cổ độc làm loạn, trên người ngươi bắt đầu chảy ra huyết châu, qua không bao lâu nữa cổ độc khả năng sẽ phá thể mà ra. Đến lúc đó, ai tới cũng đều không cứu được ngươi. Dù cho hiện tại chúng ta tìm được đường rời đi mộ thất, còn chưa chắc có thể chống đỡ đến khi đám người Thuần Vu cô nương tới. Ngươi ——" y cắn môi, mang theo một chút buồn bực: "Trái lại ngươi cũng không bị thiệt thòi gì."
Bùi Hồi lấy ngón trỏ lau đi đôi môi, quay mặt đi, ánh mắt dừng trên vách quan tài đá, một sợi tóc mai dài buông xuống một bên. Y liền đem tóc vén ra phía sau tai, tay phải mò xuống đi, lòng bàn tay như chạm đến bình đồng nóng bỏng, nóng đến lòng bàn tay đau. Bùi Hồi cực lực trấn định: "Thể chất ta đặc thù, có thể, khụ, có thể đem cổ độc bên trong cơ thể ngươi dẫn qua thân thể ta. Bất kể loại độc vật gì, thậm chí là cổ độc, chỉ cần đi vào trong cơ thể ta đều sẽ trở thành dược vật đại bổ. Nói cách khác, ta bách độc bất xâm."
Tạ Tích trợn mắt há mồm, buông xuống hai tay đang khẽ run bên người. Hắn xuyên qua thắt lưng, nhìn thân ảnh mông lung phía trên. Trong sách nói là ngắm mỹ nhân dưới ánh trăng, càng xem càng đẹp, đẹp ở đây chính là phần mông lung kia, cách tầng vải mỏng. Tất cả sự không trọn vẹn cùng không hoàn mỹ đều bị che lại, biến thành một phần thần bí lại vô cùng hấp dẫn.
Tình huống trước mắt kia ngược lại cũng không kém bao nhiêu, lụa mỏng mềm mại ở ngoài, tóc dài đen nhánh rối tung trên lưng, có một loại phong tình khác. Hai má, bên tai, cái cổ đều ửng hồng một đám lớn, giống như muốn bốc hơi nóng, khiến người nhỏ dãi thèm ăn, khẩu vị mở ra. Tạ Tích trong lòng hơi động, vốn là không muốn để ý hết thảy cưỡng ép giải huyệt nhưng động tác cũng hơi ngưng lại, cho nên bỏ qua cơ hội tốt nhất.
Bùi Hồi không kinh nghiệm, thanh tâm quả dục, chỉ xem qua một quyển phong nguyệt đồ phổ, đại khái có thể hiểu một ít, thực tế là chưa từng có kinh nghiệm cùng hành động. Y cũng cho rằng không có gì, dù sao trong sách miêu tả từ ngữ đều là vui thích, cực lạc linh tinh, trong sách vẽ hai nhân vật biểu tình cũng rất vui vẻ, tuyệt không có vẻ thống khổ. (Bị lừa rồi con ơi)
Bùi Hồi đối với chuyện trăng hoa không có hứng thú, với loại trầm luân cực lạc này không lời giải thích khịt mũi coi thường. Y nghĩ, chuyện này làm sao có thể vui sướиɠ hơn việc đạt được thành tựu lớn khi luyện võ học kiếm thuật?
Bây giờ, y mới biết loại sự tình như này không chỉ không vui sướиɠ mà còn rất đau. Dùng thân thể y tập võ nhiều năm lại có một ngày gặp được tình cảnh hoàn toàn không có cách nào chịu đựng nổi, vẫn không thể chống đỡ đau đớn, quả thực là khó có thể tin được.
Nhưng mà làm sao khó có thể tin, sự tình cứ như thế mà xảy ra.
Bùi Hồi quá lỗ mãng, vội vã, cái gì cũng không có chuẩn bị liền ngồi xuống. Nơi đó nếu là một cây châm xông vào còn cảm thấy khó chịu, huống chi là một căn cự thiết? Thân thể thật giống như bị một cây kiếm bổ ra làm hai, còn muốn ở vết thương thọc ra thọc vào, quả thực là đau càng thêm đau.
Bùi Hồi đau đến la lên, thanh âm vọt tới cổ họng, chỉ hô tới một nửa liền vội vàng dùng tay che miệng. Cho nên tiếng kêu đau đớn kia bị cắt đứt, biến thành oan ức vừa đau khổ vừa kêu rên. Đôi mắt một chút liền đỏ, nước mắt nhịn không được tràn đầy vành mắt, chớp mắt vài cái, từng giọt nước mắt liền lăn xuống, đặc biệt câu người.
Bùi Hồi không dám động, eo khô cằn kiên trì ngồi xuống. Y thật không biết nặng nhẹ, cố gắng từng chút đến cùng, bây giờ có động cũng không dám động, động một tí liền đau. Hiện tại là cưỡi trên lưng cọp khó xuống, cũng không đi ra ngoài được, chỉ có thể gắng chịu, tốn chức sức lực cũng tốt hơn đi ra ngoài. Ngược lại là y không nghĩ đi ra ngoài, tình nguyện ngồi như vậy, ráng chịu đựng đến thiên hoang địa lão, không đau lại nói.
Trong lòng ủy khuất, đau đến ủy khuất sẽ khóc, không nghĩ ở trước mặt Tạ sư đệ khóc thành tiếng, quá mất mặt. Vì vậy che miệng lại, nghẹn ngào nuốt xuống thanh âm khóc nho nhỏ, nước mắt cùng không ngừng từng viên một lăn xuống.
Lúc này còn may là đôi mắt Tạ sư đệ bị thắt lưng che lại, không nhìn thấy dáng vẻ y chật vật. Cũng không biết thắt lưng kia là dùng tơ lụa lụa mỏng thêu thành, chỉ có thể che đại khái, nhưng bằng này cũng đủ đem người trêu chọc hỏng.
Nửa chặn nửa che càng có vẻ ái muội muốn đòi mạng.
Tạ Tích phá tan huyệt đạo, đôi mắt hơi hơi híp lại, xuyên thấu qua thắt lưng nhìn sư huynh ở phía trên, hầu kết trên dưới lăn động, giống như con thao thiết tham lam. Nếu không phải thắt lưng che đi đôi mắt hắn, bên trong đột nhiên nùng liệt du͙© vọиɠ kinh hãi đến Bùi Hồi, chỉ là phỏng chừng hiện tại y cũng không có tâm tư đi quan tâm tâm tình Tạ Tích.
Càng là mãnh liệt, ở bề ngoài lại càng bình tĩnh, giống như sự yên tĩnh trước giông bão, làm người ta vô cớ áp lực, sợ hãi lại bình tĩnh. Năng lực tự kiềm chế của Tạ Tích không phải có thể đem so với người thường, dù cho hắn hiện tại rất muốn lật tung Bùi Hồi, thao người sư huynh từ trước đến nay có vẻ chất phác vô vị làm y đến bùng nổ gào khóc ở dưới thân hắn, giãy dụa xin tha, lộ vẻ bất lực lại vừa đáng thương, mặc hắn bắt nạt.
Nhưng là, sư huynh chủ động càng thêm đáng yêu.
Vô cùng khả ái.
Hắn đã từng đi khắp trời Nam đất Bắc, không thể nói tất cả mỹ thực thiên hạ đều nếm thử, nhưng cũng coi là một người không dễ dàng bị lấy lòng. Chỉ có món ngon ở trước mắt này, mỹ vị đến mức khiến hắn muốn tinh tế gặm nhấm, nghiền ngẫm, liếʍ cắn da thịt mềm mại, từng tấc từng tấc đều không bỏ qua, còn muốn chậm rãi thưởng thức dư vị. Cho nên Tạ Tích nhẫn nhịn, thẳng tắp nằm trong quan tài đá không nhúc nhích.
Hắn lè lưỡi liếʍ liếʍ môi, động tác này phá hủy đi khí chất ôn nhuận như ngọc trước kia, nhiều hơn chút tà khí yêu dị. Đáng tiếc Bùi Hồi không nhìn thấy, hai mắt đẫm lệ mông lung, nỗ lực lấy bàn tay khoát lên hai bên quan tài đá chống đỡ bản thân, hai cái chân đều khẽ run.
Bùi Hồi không chịu nổi, khịt khịt mũi, giọng nói còn mang theo tiếng khóc, nhỏ giọng hỏi Tạ Tích: "Làm sao bây giờ?"
Trong nháy mắt, Tạ Tích càng kích động. Tuy nhiên mặt ngoài vẫn vờ làm bộ dáng chính nhân quân tử, chỉ là càng thêm vẻ ôn nhu, đôi mắt dấu dưới thắt lưng càng đỏ như máu, có chút điên cuồng. Còn có là càng trướng, Bùi Hồi rất khó chịu, hắn nghĩ chắc không sai biệt lắm có thể lấy ra được rồi, muốn nhanh chóng chạy trốn, chỉ thấy tơ máu do cổ độc gây nên trên người Tạ Tích chẳng biết vì sao tăng nhanh, cổ độc bị kí©h thí©ɧ mà trở nên xao động không ngừng.
Bùi Hồi thấy thế, muốn chạy lại không dám chạy, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan, cứ như vậy nghẹn lại.
Tạ Tích liền liếʍ liếʍ môi, cố ý thả nhẹ âm thanh, nói ra càng ôn nhu trầm thấp. Hắn biết rõ còn hỏi: "Cái gì làm sao bây giờ?"
Bùi Hồi vừa mở cổ họng liền khóc thút thít, nén nửa ngày nhẫn nhịn nói rằng: "Nghẹn, bị nghẹn lại, đau. Cổ độc sao còn chưa chạy ra, nó không chạy ra mà còn làm ầm ĩ, làm sao bây giờ?"
Y chỉ biết mình là Dược Nhân tộc, biết được dùng phương pháp này có thể dẫn ra Đào hoa cổ độc, nhưng là không hiểu tại sao cổ độc không có chạy ra, càng thêm nóng nảy bất an. Trên người Tạ Tích chảy ra huyết châu càng nhiều, Bùi Hồi hoang mang lo sợ, không nhịn được bại lộ bộ dáng ỷ lại khi gặp chuyện, cho thấy nhược điểm tín nhiệm người mạnh hơn.
Đương nhiên Tạ Tích sẽ không nói cho Bùi Hồi biết cổ độc nóng nảy là bởi vì hắn phá tan huyệt đạo, làm động chân khí. Hắn trầm mặc chốc lát, đột nhiên mở miệng dụ dỗ: "Không bằng ngươi thử nhúc nhích? Ngươi bất động, cổ độc làm sao biết có động tĩnh? Chúng nó không giống người có đầu óc, chỉ có thể tìm kiếm địa phương thoải mái ấm áp mà trốn, ngươi bất động chúng nó sẽ không biết, không tìm được đường, tất nhiên là không chạy ra được."
Nếu như là người khác nghe những lời này sẽ liền hiểu, này đâu phải đề nghị nghiêm túc? Rõ ràng là lừa gạt thanh niên chưa trải sự đời!
Bùi Hồi nghe xong sửng sốt một chút, toàn thân đều đau, nào có ở không hao não suy nghĩ lời nói là thật hay giả, chỉ cảm thấy dường như nói cũng có đạo lý. Y chậm rì rì đáp một tiếng: "Ừm" Sau đó hướng lên trên, đau đến cả khuôn mặt đều nhăn lại, đột nhiên phát hiện tơ máu trên người Tạ Tích đang di động, hướng tới phương hướng này mà tới.
Thế mà lại hữu dụng thật!?
Bùi Hồi một tay chống đỡ lên quan tài đá, một tay che miệng, viền mắt hồng hồng, nhỏ giọng nức nở còn tưởng rằng có thể giấu diếm được Tạ Tích. Động tác ngược lại là thông minh, không có ngưng quá lâu, mặc dù là đau đớn cũng nhẫn nhịn. Dần dần làm đến chỗ nào thú vị, liền mở to hai mắt kinh ngạc khủng hoảng, nước mắt rơi đến càng nhiều hơn.
Hồi lâu qua đi, Bùi Hồi mệt đến đầu đầy mồ hôi, một bên tóc mai đen bị mồ hôi dính ướt nhẹp vào trên gương mặt, hắn buồn ngủ mà dựa vào bên cạnh quan tài đá, lười đi so đo cảm giác dính ướt khó chịu. Rũ mắt thấy Tạ Tích đang vận khí trừ độc, che đậy ngũ giác, hắn cũng không tiện quấy rối. Hơn nữa cổ độc trên người Tạ Tích đã giải, nội tức khôi phục vững vàng, dồi dào mênh mông như biển rộng.
Bùi Hồi bò ra khỏi quan tài đá, qua loa lau đi bẩn thỉu trên người rồi mặc quần áo vào, quay đầu lại thấy Tạ Tích quần áo vẫn mặc chỉnh tề bên trong quan tài đá, chỉ có chút ngổn ngang, mà dưới bụng có chút bẩn thỉu. Hai má y đỏ một mảng, cảm thấy có lỗi, vì thế dùng trường sam chính mình thay Tạ Tích thu thập, sau khi lau khô ráo thì cảm thấy mỏi eo đau lưng, động cũng không muốn động. Vậy nên dứt khoác cuộn người tìm chỗ bên trong quan tài đá nằm một cái, nằm bên người Tạ Tích, ngủ say.
Tạ Tích đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy đồng thời tiện tay lấy xuống thắt lưng che khuất trên đôi mắt, giật giật tay trái, phát hiện nặng nề không nhấc lên nổi. Vừa cuối đầu nhìn, thấy Bùi Hồi gối lên cánh tay trái của hắn ngủ say.
Gương mặt đỏ hồng, xuân tình ở khóe mắt và đuôi lông mày tan hết. Cổ áo mở rộng khoảng lớn, có thể nhìn thấy da dẻ trơn bóng. Tạ Tích đưa tay phải đẩy đi tóc dài che bên má của Bùi Hồi, quan sát tỉ mỉ gương mặt đang ngủ say của y.
Tướng mạo Bùi Hồi thật ra cũng không thua gì Tạ Tích, so với Tạ Tích thanh tuyển tuấn mỹ, y thuộc kiểu linh tuyển xinh đẹp tuyệt trần. Nhìn tràn ngập quý khí, như là công tử trong nhà cao cửa rộng nuôi ra, trắng mịn yếu ớt không chịu được khổ. Nhìn như lãnh đạm nhưng kì thực kiêu ngạo, nếu thích coi ai đó là người một nhà, làm sao cũng sẽ đến che chở. Không thích thì coi thành cỏ dại ven đường, tùy ý người khác dẫm đạp lên cũng không quan hệ gì tới y.
Thời điểm Tạ Tích ở trong phái Ngọc Hư không quá để ý người đại sư huynh Bùi Hồi này, cùng hắn tiếp xúc không nhiều, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tính cách tẻ nhạt nên rốt cuộc không có hứng thú chú ý đến. Nếu không phải lần này trúng Đào hoa cổ, hắn còn không biết sư huynh có một mặt đáng yêu như vậy.
Tạ Tích thuận tay sờ trên mặt Bùi Hồi từ hai má non mềm một đường trượt xuống cái cổ thon dài cùng xương quai xanh, ở chỗ xương quai xanh vuốt ve. Vừa nãy có ý nghĩ muốn sờ soạng, nhưng đáng tiếc phải nhịn xuống. Dù sao muốn có được một thứ gì đó thì đôi khi phải học cách bỏ qua, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Mồ hôi từ trên gò má Bùi Hồi chảy xuống, lăn tới giữa xương quai xanh, theo hơi thở chập trùng mà lăn, không cẩn thận lăn ra ngoài, rơi xuống môi. Tạ Tích híp mắt, như là thưởng thức dư vị. Tay phải vô thức kéo ra vạt áo Bùi Hồi, lộ ra đôi vai mượt mà.
Lúc đó Bùi Hồi tuy rằng chỉ mặc lót trong, trên thực tế là mặc đến mức rất kín. Nhưng mà sau đó động tác quá lớn, vạt áo bên trái trượt xuống bả vai, muốn rơi cũng không xong, cứ vậy mà treo bên vai, dụ người vô cùng.
Tạ Tích cúi người, lè lưỡi liếʍ liếʍ vai Bùi Hồi, khóe môi mang theo ý cười, trong mắt là sự thâm trầm chưa ai từng thấy qua. Bỗng nhiên dùng sức, cắn một ngụm lên da thịt, xuất hiện một cái dấu răng thật sâu.
Bùi Hồi đau đến nhíu mày, bởi vì quá mức mệt mỏi nên vẫn không có tỉnh. Hướng trong l*иg ngực Tạ Tích chui qua lại một lát mới dừng, khả năng cho nơi này là tương đối an toàn, trên thực tế là tự chui đầu vào lưới.
Tạ Tích cười khẽ hai tiếng, một lần nữa nằm xuống lại, còn đem Bùi Hồi kéo vào trong l*иg ngực, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trôi qua mấy canh giờ, Bùi Hồi mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện huyên náo, có chút ầm ĩ. Y từ từ tỉnh lại, cẩn thận nghe thì phát hiện âm thanh từ bên ngoài mộ thất truyền đến, còn nghe được tiếng Miêu Anh quát lớn với Thuần Vu Trăn. Đầu còn đang trì độn đột nhiên bị đυ.ng một cái, đột nhiên bừng tỉnh, vội vã ngồi dậy, lập tức 'Tê' thanh, đỡ eo thoáng đau nhức, sắc mặt quái lạ.
Loại vận động này trước đây đối với người tập võ không nói là nặng, phần eo vi diệu đau nhức kỳ thực có thể bỏ qua không tính. Nhưng mà bộ vị tương đối lúng túng có cảm giác quái dị không thể xem nhẹ, dường như nơi đó vẫn còn chứa đựng vật thô cứng, khó chịu không thể nói nên lời, luôn cảm thấy biệt nữu. Bùi Hồi tay trái đè lên quan tài đá bò ra ngoài, hai chân vừa xuống đất liền nghe Tạ Tích phía sau khẽ nói: "Đám người Thẩm Trọng Thanh tìm tới?"
Toàn bộ eo Bùi Hồi đều mềm nhũn, không kịp chuẩn bị đột nhiên bị ngã về sau, cũng may bám dính vào quan tài đá chống đỡ thân thể, nhìn qua không có gì khác thường. Cảm giác da đầu tê dại một đường lan tràn xuống phần eo, không nhịn được run rẩy.
Tạ Tích dựa đến quá gần, liền dính ở phía sau hắn, thời điểm nói chuyện thở ra khí tức đều phun lên lỗ tai cùng trên cổ, vừa vặn đây chính là điểm mẫn cảm của y. Bùi Hồi cứng ngắc, làm bộ trấn định: "Ngươi đừng dựa quá gần."
Y cho rằng chính mình đã tỏ vẻ nghiêm khắc lạnh lùng, trên thực tế lỗ tai cùng cái cổ kia đều đã hồng một mảng lớn, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, còn muốn làm bộ đàng hoàng trịnh trọng rồi tự cho là mình ngụy trang đến thiên y vô phùng (ngụy trang đến không có sai sót nào).
Trong mắt Tạ Tích đều là ý cười, lại giả vờ không biết: "Sư huynh không thích cùng người khác thân cận ư?" Không đợi Bùi Hồi trả lời, hắn lại liền nói tiếp: "Có lẻ vậy, tính cách sư huynh lạnh nhạt, trong môn phái luôn luôn không cùng những người khác thân cận."
Lại để cho hắn tiếp tục tới gần, chân y cũng sẽ mềm nhũn!
Bùi Hồi trừng cửa mộ thất ở phía trước, mím môi chạy nhanh một bước dài, nhảy xuống thạch đôn (?), đưa lưng về phía Tạ Tích. Thạch đôn ước chừng cao ba thước, che khuất nửa người dưới của y, cũng làm cho Tạ Tích cách y xa ba thước. Bùi Hồi cũng không quay đầu lại hỏi: "Cổ độc trên người ngươi... Như thế nào rồi?"
Tay trái Tạ Tích chống đỡ lên vách quan tài đá, chân phải đạp lên, thả người nhảy một cái: "Hiện tại tốt hơn rất nhiều, độc có được trị tận gốc hay không còn cần tìm y sư xem thử."
Nghe vậy, Bùi Hồi quay đầu: "Không phải ngươi hiểu y lý sao?"
Tạ Tích: "Chỉ hiểu một chút y lý cơ bản, vẫn cần tìm thần y hỗ trợ chẩn bệnh. Lở đâu là nhìn bề ngoài tốt vậy, nhưng thực tế còn ẩn núp trong lục phủ ngũ tạng tùy thời sinh sôi, không phải là uổng phí ý tốt của sư huynh sao?"
Bùi Hồi mặt đỏ bừng trong nháy mắt, ánh mắt trừng Tạ Tích trở nên ác liệt thêm mấy phần: "Tạ sư đệ, ta cứu ngươi là bởi vì lời hứa. Ngươi chỉ cần tuân thủ ước định giữa chúng ta, không cần cảm kích càng không cần báo đáp. Cho nên từ giờ trở đi, ngươi cần quên sự tình đã phát sinh lúc trước, không cho nhắc lại!"
Tạ Tích mỉm cười: "Ý sư huynh nói chính là chuyện phát sinh vào thời điểm nào?"
Bùi Hồi nghiêm mặt không nói lời nào, mặt tự giác vô cùng hung ác nghiêm khắc.
Sau một lúc lâu, Tạ Tích không tiếng động thở dài cũng khoát tay nói: "Ta bảo đảm sẽ không nhắc đến sự tình phát sinh giữa ngươi và ta ở trước mặt người ngoài."
Đôi mắt đều đỏ, hiện ra thủy quang, nhìn y vô cùng oan ức đáng thương. Tạ Tích từ trước đến giờ lòng dạ lạnh lùng bổng nhiên mềm lòng, lại không đành lòng bắt nạt y, thuận theo dỗ dành hai tiếng. Ngược lại hắn cũng không thể lấy chuyện tư mật này ra kể cho kẻ khác, huống chi sư huynh bên trong mỹ vị như vậy, làm sao có thể để người khác biết? Việc phong nguyệt kiều diễm bên trong phòng, vẫn là đóng kín cửa ở phía sau chậm rãi thưởng thức dư vị, hai người âm thầm đàm luận tương đối có ý tứ hơn.
Bùi Hồi lạnh nhạt: "Ừm. Ngươi nói phải giữ lời."
Cư nhiên dễ bị lừa như vậy! Tạ Tích càng cảm thấy Bùi Hồi đáng yêu, muốn đem một tên đại nam nhân như y xoa đầu ôm vào trong l*иg ngực một bên yêu thương một bên bắt nạt. Tại sao trước đây hắn lại cảm thấy Bùi Hồi chất phác vô vị? Rõ ràng xé xuống sự cứng nhắc khô khan kia có thể nhìn thấy sự thú vị bên trong, vậy mà lại lãng phí thật nhiều năm mới phát hiện ra.
Lúc này, cửa mộ thất được mở ra từ bên ngoài, có Miêu Anh, Vương Tùy Bích cùng bảy, tám người chờ đi vào. Nhìn thấy hai người đi cùng nhau, Thuần Vu Trăn cũng đi vào trong, bởi vì rõ ràng hai người kiếp trước quan hệ vợ chồng, cho nên một khi phát hiện hai người ở cùng một chỗ sẽ quan sát càng tỉ mỉ hơn so với những người khác.
Thuần Vu Trăn đứng trong đám người, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Người khác quan tâm an nguy Tạ Tích mà không chú ý trong không khí có mùi lạ, chỉ có nàng phân biệt được mùi vị trong tro bụi cùng mục nát, rõ ràng là mùi vị sau khi làm chuyện phòng the. Lại quan sát sắc mặt Bùi Hồi, trên mặt vẫn còn dư một vệt xuân tình, quần áo ngổn ngang nhăn nheo.
Nhìn xuống chút nữa, Thuần Vu Trăn như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, gắt gao trừng thắt lưng của Bùi Hồi cùng Tạ Tích —— vậy mà thay đổi! Hiện tại Bùi Hồi đang mang thắt lưng của Tạ Tích, như vậy thắt lưng trên người Tạ Tích là của ai không cần nói cũng biết.
Làm sao lại như vậy!? Rõ ràng là được sống lại! Rõ ràng nàng một bước trở thành ân nhân cứu mạng của Tạ Tích trước Bùi Hồi, cuối cùng vẫn là hai người bọn họ ở cùng một chỗ? Sớm biết vậy thì cho nhiều máu để chế tạo đan dược chứ không phải tốn nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm!
Cũng không sao, tình cảm bọn họ hiện tại vẫn chưa ổn định. Chỉ cần Tạ Tích còn cần máu nàng cứu mạng, nàng liền nhất định còn cơ hội. Thuần Vu Trăn sắc mặt âm trầm tự cổ vũ cho chính mình, hoàn toàn không biết cổ độc của Tạ Tích đã được giải. Nàng không biết loại độc Tạ Tích trúng chính là Đào hoa cổ, chỉ dựa vào khả năng hiểu biết của bản thân, đem máu hòa tan vào đan dược đưa cho Tạ Tích.
Ý nghĩ không có gì sai, quả thật đan dược có áp chế cổ độc phát tác. Nhưng mà càng áp chế, thời điểm hết thuốc càng phát độc nghiêm trọng hơn. Còn nữa, cái gọi là Đào hoa cổ, ý nghĩa như tên, cần dùng phương thức giao phối với người của Dược Nhân tộc để dẫn ra cổ độc. Người bình thường hoàn toàn không có cách nào dẫn ra cổ độc, còn có thể bị trúng độc mà chết, chỉ có Dược Nhân tộc mới có thể trị Đào hoa cổ này.
Nhưng mà Dược Nhân tộc đã bị diệt tộc, kẻ hạ độc này là muốn Tạ Tích chết.
Tạ Tích tra ra Đào hoa cổ chỉ Dược Nhân tộc mới có thể chữa nhưng cũng không biết phương pháp chữa trị là gì, Thuần Vu Trăn không mời mà tới, hắn không tin tưởng lắm nhưng có điều tra nội tình. Phát hiện dù nàng là Dược Nhân tộc cũng không cách nào trị tận gốc cổ độc, thẳng đến bây giờ mới biết thì ra là dùng không đúng phương pháp. Chỉ là coi như sớm biết phương pháp, phỏng chừng hắn cũng khinh thường việc dùng phương pháp này giải độc.
... Trừ khi đối tượng là sư huynh.
Với tính cách Tạ Tích, nếu là hắn sớm biết phương pháp giải độc này, có thể sẽ lựa chọn chờ chết. Cố tình Bùi Hồi chủ động mà Tạ Tích cũng không hiểu rỏ tình huống, hắn không kịp phòng bị đột nhiên để y xông vào chiếm luôn một vị trí ở trong lòng, không thấy nửa điểm phản cảm mà còn vui vẻ tiếp thu.
Cái gọi là người tính không bằng trời tính, trời tính cũng không khác hai chữ duyên phận lắm. Nhân gia chú định nhân duyên, mặc cho người khác đã biết trước sự tình phía sau, ngàn phòng vạn tính cũng không ngăn được.
Đáng tiếc, Thuần Vu Trăn không hiểu đạo lý này, càng không muốn thỏa hiệp. Nàng đến từ hiện đại, còn nhớ đời thứ nhất tiếp thu tư tưởng giáo dục, vận mệnh do chính tay mình nắm giữ, muốn dựa vào chính mình thay đổi! Cho nên nàng không cam lòng, chỉ cần giữa hai người Bùi Hồi cùng Tạ Tích còn có một tia khả năng để nàng chen chân vào, chính là nàng có cơ hội giành được hạnh phúc.
Thuần Vu Trăn không sai khi có ý nghĩ thay đổi vận mệnh, nhưng nàng dùng cách phá hoại hạnh phúc của người khác để thay đổi quỹ đạo vận mệnh này, cưỡng cầu tình cảm không thuộc về mình, cướp đoạt người yêu của người khác. Hành vi hại người lợi mình, e sợ là trọng sinh một đời này là uổng phí thời gian.
Mọi người vây quanh bốn phía Tạ Tích, Bùi Hồi bị chen đẩy ra bên ngoài, chỉ có Vương Tùy Bích lo lắng dò hỏi hắn: "Đại sư huynh, ngươi có bị thương không?"
Bùi Hồi lắc đầu: "Ta không sao."
Bên kia Miêu Anh muốn lôi kéo ống tay áo Tạ Tích mà bắt hụt, nàng cũng không để ý, chỉ ngập tràn lo lắng hỏi: "Tạ đại ca, ngươi sao rồi? Có bị thương không? Chúng ta trước tiên đi ra ngoài tìm y sư xem thử, đại ca ta đã tìm được hành tung của Tiết thần y, chỉ cần mấy ngày là có thể chạy tới trị liệu cho Tạ đại ca."
Toàn bộ hành trình không có đề cập tới Trình Băng cùng Thuần Vu Trăn, trọng điểm cường điệu rằng đại ca nàng đã tìm được Tiết thần y. Trình Băng không có võ công hộ thể vậy nên canh giữ ở Tiêu Dao Phủ phụ giúp trị liệu người bị thương, nếu là ở đây chắc là bị chèn ép trở về. Thuần Vu Trăn ảo não mắt trừng Miêu Anh, trong lòng cười nhạo hai tiếng mà không có tiếp lời.
Miêu Anh cùng Trình Băng đều không sánh nổi, không đáng sợ. Nàng căn bản không xem Miêu Anh là đối thủ, vì vậy mặc kệ nàng ta tác quái.
Tạ Tích lui lại hai bước, tránh né Miêu Anh áp sát quá gần: "Không có chuyện gì." Nói xong, ngước mắt nhìn về phía Bùi Hồi đứng ngoài đoàn người.
Lúc này, Vương Tùy Bích theo thói quen nắm lấy ống tay áo Bùi Hồi, nhìn từ trên xuống liền thấy sau lưng Bùi Hồi lít nha lít nhít dấu vết đỏ tím. Ánh sáng quá mờ, hắn nhìn không rõ liền híp mắt đến gần để xem: "Đại sư huynh, ngươi bị thương! Có rất nhiều vết tích trên gáy, nhất định là bị trày xước gì rồi, vết lớn vết nhỏ, mới nhìn cũng không rõ là bị gì."
Bùi Hồi không quen hắn áp sát quá gần, đẩy Vương Tùy Bích ra thuận miệng nói: "Ngươi nhìn lầm rồi, ta không cảm thấy đau."
Vương Tùy Bích sốt ruột giải thích: "Thật sự là một đám lớn vết thương. Sư huynh vẫn là nhanh đi ra ngoài tìm y sư nhìn thử, nhìn thì tưởng chút thương tổn nên bên trong cũng không thấy đau, cuối cùng bị thương nặng thành tật còn không rỏ tại sao đó."
Dứt lời, hắn còn muốn tới đẩy ra áo của Bùi Hồi để nhìn cổ một lần nữa. Mà sau một lúc thấy hoa mắt, định thần nhìn lại phát hiện Tạ Tích đang đứng trước mặt, dựa vào phía sau lưng Bùi Hồi, hai tay nắm cổ áo của Bùi Hồi đè lại. Tạ Tích còn cười tủm tỉm nói: "Vương sư đệ nhìn lầm rồi, sư huynh không có bị thương."
Vương Tùy Bích kinh ngạc: "Nhưng là —— "
"Là con muỗi cắn." Tạ Tích ngắt lời hắn, cười đến càng ôn hòa: "Mộ thất lạnh lẽo, dễ dàng sinh sôi muỗi. Con muỗi có độc tính, đôi khi đυ.ng chạm một chút đều sẽ lên phản ứng thôi."
Bùi Hồi trong lòng nghi ngờ, y thể chất đặc thù, chưa bao giờ bị con muỗi đốt. chỉ là thấy Tạ Tích mặt đầy chân thành cùng lo lắng, chắc đúng là con muỗi đốt. Dù sao trước đây cũng chưa từng vào mộ thất, có lẽ nói không chừng con muỗi ở những nơi này độc tính mạnh hơn. (ngêu quá con ơi:)))
Tạ Tích lời nói nhỏ nhẹ ôn hòa: "Sư huynh, nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta vẫn là nhanh đi ra ngoài đi."
Bùi Hồi lãnh đạm: "Ừm." Tâm tư trôi về suối nước nóng ở Tiêu Dao Phủ, thích thú tưởng tượng được tắm nước nóng.
Vương Tùy Bích nhìn trái phải một cái, bụng đầy nghi hoặc vò đầu, luôn cảm thấy bầu không khí quái lạ. Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra kết quả, cũng thẳng thắn bỏ suy nghĩ, không có việc gì thì bớt suy nghĩ cho nhẹ đầu.
Dù sao Đại sư huynh cùng Tạ sư huynh quan hệ vốn không tốt, không chỉ có xa cách cũng chỉ giao đấu bình thường, có lẽ bầu không khí quái lạ ở đây chính là việc hai người quan hệ cũng không tồi.
P/s: edit truyện t chém khá nhiều, có gì mọi ng nhắc nhở nhéee.
.