Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 26: Gã cho sư đệ (2)
Bên trong đình viện có cây đào già, đã mấy năm rồi vẫn không nở hoa. Bùi Hồi vào ở không tới hai ngày liền phát hiện cây đào già này nảy mầm, mầm non xanh nhạt ló đầu ra, mấy ngày nữa liền trưởng thành thành lá xanh mơn mỡn, có lẻ sẽ còn đơm bông kết hoa.
Tiêu bá cứ cách hai ngày sẽ tới nhìn bên này, thấy cây đào già đâm chồi còn cảm thán vài tiếng. Ngoài ra, người ở Tiêu Dao Phủ đều phảng phất như quên là có một người tên Bùi Hồi, thậm chí Vương Tùy Bích còn có cảm giác tồn tại hơn so với y.
Cổ độc trong thân thể Tạ Tích phát tác ngày càng nhiều lần, hiện tại uống thuốc đã không thể ức chế được sự dày vò của cổ độc. Hắn cũng không thèm đếm xỉa tới Bùi Hồi.
Không khí Tiêu Dao phủ mấy ngày này đặc biệt ngưng trọng, phảng phất có tầng tầng lớp lớp u ám đè lên trên Tiêu Dao Phủ. Bằng hữu của Tạ Tích vội vàng nghĩ biện pháp cứu hắn, kẻ địch càng là vội vàng đem lửa tới gϊếŧ hắn đồng thời tiện đường cướp đi Tiêu Dao kiếm phổ do Tạ Tích nghĩ ra. Bởi vậy, bầu không khí Tiêu Dao Phủ đặc biệt ngưng trọng, đóng cửa đề phòng, trong phủ liền bận tối mày tối mặt.
Bùi Hồi ở tại vị trí viện tử xa xôi, yên lặng, phía trước đánh nhau khói lửa đầy trời cũng không ảnh hướng tới bên này. Mà trong lòng hắn đang rơi vào sự lựa chọn cửa ải nhân sinh.
Khi hắn nghe nói Tạ Tích rơi vào hôn mê, ngay lúc ngồi không yên đang muốn quyết định, thì nghe Vương Tùy Bích đến nói có một cô nương xuất hiện trước cửa Tiêu Dao Phủ, tự xưng có thể cứu Tạ Tích.
Bùi Hồi nhíu mày "Có thể cứu?"
Vương Tùy Bích quơ tay múa chân đầy nhịp điệu "Thật là có thể, có thể là chân thần. Cô nương kia mặc y phục lụa trắng, mang mịch ly, nhìn như kiểu tiên nữ ẩn cư. Nàng đi đến trước cửa liền mở miệng nói có thể cứu Tạ sư huynh, mới đầu đương nhiên không ai tin, Trình cô nương còn thăm dò cô ta về y lý dược học. Cô ta không trả lời được, Miêu cô nương liền cười nhạo nàng, còn muốn lấy roi đuổi đi nàng. Kết quả cô nương kia liền lấy ra một hộp chứa viên thuốc đưa cho Tiêu bá, bảo hắn cứ việc thử, dù sao nàng ở ngay đây, hơn nữa nếu không thử, Tạ sư huynh cuối cùng cũng chết. Trình cô nương đã kiểm tra qua thuốc thấy không có vấn đề, Tiêu bá liền lấy vào đưa cho Tạ sư huynh ăn. Tạ sư huynh sau đó thật sự tỉnh rồi, thuốc này quả thật có hiệu quả."
Bùi Hồi "Ngươi nói thuốc này là trị tận gốc, hay là chỉ có hiệu quả áp chế tạm thời thôi?"
Vương Tùy Bích gãi gãi cái ót "Ta...cũng không biết, không bằng ta lại đi hỏi thăm?"
"Không cần." Bùi Hồi lắc đầu, phỏng chừng hắn đi cũng không nghe được tin tức thực sự hữu dụng. Tạ Tích trúng bên trong rõ ràng là cổ độc, đối với bên ngoài chỉ nói bệnh nặng, hiển nhiên là muốn che giấu một số sự tình. Y không có hứng thú dính líu vào, cho nên là lựa chọn không biết vẫn tốt hơn. "Đợi lát nữa ta đi xem Tạ sư đệ, nếu hắn không có chuyện gì, chúng ta trở về Côn Lôn."
Y còn muốn lợi dụng thời gian còn lại luyện tập kiếm thuật, trong môn phái cũng có rất nhiều sự việc cần thiết xử lý. Lần này đi ra ngoài một vài ngày đã tồn động lại vô số công vụ trong môn phái, vốn mục đích chính là cứu Tạ Tích, nếu như người khác thật sự có thể cứu được hắn, vậy thì Bùi Hồi cảm thấy chính mình hoàn toàn không cần ra tay.
Nghĩ như vậy, y liền xoay người đi gặp Tạ Tích.
Nơi ở của Tạ Tích ngược lại là cách đình viện Bùi Hồi không xa, rất nhanh có thể đi đến. Cửa đình viện không có một bóng người, Bùi Hồi nhận ra xung quanh có vô số hơi thở ẩn giấu, nếu hắn bước vào mà gây ra nguy hiểm gì, những khí tức đó trong nháy mắt sẽ phát sinh biến hóa. Nguy hiểm động vào một cái là nổ tung, nhưng lúc này nhìn thấy người đến là ai thì biến mất tan.
Trước sau mặt Bùi Hồi không biểu tình, bất động thanh sắc, eo lưng thẳng tắp cất bước đi về phía trước. Vương Tùy Bích chạy chậm đuổi theo sau Bùi Hồi, hai người vừa bước vào đình viện vượt qua hành lang dài liền thấy cửa sương phòng, đứng ngay bậc thang là Trình Băng cùng Miêu Anh. Trên mặt Miêu Anh đầy vẻ không vui, ủy khuất, còn kèm theo vài điểm ghen ghét cùng lửa giận, viền mắt hồng hồng. Trái lại Trình Băng, mặt trầm tĩnh như nước, không lộ ra bên ngoài tia cảm xúc nào, nhưng có thể khiến người ta nhận ra được nàng cũng không phải vui vẻ gì.
Vương Tùy Bích nhảy vào tới nơi nhận thấy tình hình liền thu hồi ánh mắt chần chờ, làm bé ngoan đi theo sau Bùi Hồi. Bùi Hồi bước lên bậc thang, Miêu Anh nhìn thấy hắn, bỉu môi trào phúng cười "Bùi thiếu hiệp, ngài muốn gặp Tạ đại ca e rằng đến không đúng lúc." Nàng có chút âm dương quái khí nói "Nhân gia Thuần Vu cô nương dung mạo như thiên tiên, liền là ân nhân cứu mạng, vội vàng chiêu đãi còn không kịp, nào có rảnh mà gặp ngài."
Có thể thấy được oán khí rất lớn, không khác công kích là mấy, chẳng qua vì nàng ngưỡng mộ Tạ Tích.
Bùi Hồi bước chân không dừng, đối với lời nói của Miêu Anh mà mắt điếc tai ngơ. Hai vị đại cô nương đứng ngoài cửa, bên trong còn có ám muội gì? Lại nói bên trong tổng cộng có bốn người, cũng không ít, vừa vặn có thể lập một bàn chơi Mạt chược. (Ủa =))))
Bùi Hồi trực tiếp đi tới cửa, không có ý định gõ cửa. Kiếm phái Ngọc Hư không có quy củ gõ cửa, bọn họ từ trước đến giờ là cường giả vi tôn, có bản lĩnh thì xông vào luôn. Xông vào được là bản lĩnh, chống đỡ được cũng là bản lĩnh.
Chỉ là Bùi Hồi tay còn chưa có đυ.ng tới cửa, cửa từ bên trong mở ra trước tiên, y liền đối mặt với thanh xuân thiếu nữ lúc này đang rũ mắt. Đối mặt thiếu nữ xinh đẹp, trong mắt Bùi Hồi không chút gợn sóng, thậm chí là lướt qua nàng nhìn về phía bên trong phòng.
Thuần Vu Trăn nhìn thanh niên trước mắt, trong lòng cảm xúc phức tạp đan xen nhau, kinh ngạc, không dám tin tưởng, đố kị, hâm mộ...rất nhiều cảm xúc luân phiên nảy lên trong đầu, tất cả cảm xúc nhập lại thành ngập trời ghen tuông, sau đó liền bốc hơi lên sạch sẽ, chỉ còn lại lưu lại hơi nước. Nàng trấn định lộ ra nụ cười tự nhiên nhạt nhẽo "Bùi thiếu hiệp, ngài đã tới rồi?"
Nghe vậy, Bùi Hồi thu hồi ánh mắt tìm tòi trong phòng, mà chuyển sang nhìn qua Thuần Vu Trăn. Chỉ trong nháy mắt liền nhìn thấy một tia cảm xúc nàng ta không kịp che giấu, dường như nữ tử này biết hắn, còn rất quen thuộc.
Câu đầu tiên mở miệng nói cũng có chút ẩn ý.
Bùi Hồi tìm tòi lại trong hồi ức, xác định chưa từng thấy Thuần Vu Trăn, y rất ít khi xuống núi, ngoại trừ hàng năm đi khắp thiên nam địa bắc tìm Tạ Tích để luận võ trong hai tháng.
Chẳng lẽ là trong thời gian hai tháng luận võ có gặp qua? Là gặp vào năm nào?
"Ừm." Bùi Hồi nhàn nhạt đáp một tiếng, không có ý định tiếp tục nói chuyện.
Thuần Vu Trăn biết rõ tính cách Bùi Hồi, chỉ cười cười tránh để lộ ra, nhìn theo bóng dáng Bùi Hồi ẩn vào bên trong bức rèm lụa mỏng, trong mắt hiện lên hồi ức. Đây chính là Bùi Hồi, người mà tất cả mọi người tranh đoạt đến cuối cùng cũng không ngờ là người chiến thắng, thê tử chân ái của Tiêu Dao Phủ phủ chủ Tạ Tích.
Thuần Vu Trăn biết được điều này, bởi vì nàng đã sống qua một đời -không, nói đúng hơn, là sống qua hai đời.
Đây là đời thứ ba, lần này là trọng sinh, đời thứ hai là xuyên qua. Ở đời thứ nhất Thuần Vu Trăn chỉ là một cô gái bình thường, mỗi ngày đúng giờ đi làm rồi tan tầm, không có chuyện gì thì mò lên mạng xem tiểu thuyết. Lúc đó cô đang theo dõi một bộ tiểu thuyết thăng cấp, nữ chủ tên Thuần Vu Trăn, nam chủ là một tên tiểu hầu gia không thực quyền, nhờ nhân duyên kỳ ngộ mà bị cuốn vào giang hồ phân tranh, từ võ lâm đến triều đình, cuối cùng tranh giành Trung Nguyên, đi đến đỉnh cao thiên hạ.
Thuần Vu Trăn xuyên qua thành nữ chủ, lúc này cốt truyện còn chưa bắt đầu phát triển, mà nàng đối với tên nam chủ trái ôm phải ấp kia càng không có hứng thú. Cái thể loại tiểu thuyết thăng cấp tổng thể rất phổ thông không có gì đặc biệt, kỳ ngộ, vã mặt, mỹ nữ,...Thuần Vu Trăn chân chính nhìn trúng là nhân vật nam phụ Tạ Tích.
Đệ nhất thiên hạ văn trung hào kiệt, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, kỳ tài ngút trời mà không ai kềm chế được, tự lập ra Tiêu Dao Phủ cùng một bộ kiếm pháp Tiêu Dao làm thiên hạ kinh ngạc. Mãi đến tận phần cuối, nam chủ liền siêu việt vượt qua Tạ Tích thành trở thành đệ nhất thiên hạ.
Toàn văn lại tô điểm vào nhân vật không phải nam chủ, chỉ ở tiền truyện miêu tả Tạ Tích từ miệng người qua đường.
Đều là thông qua người khác miêu tả hoặc là một bên phác hoạ ra nhân vật Tạ Tích này, nam chủ gặp phải bước ngoặt sinh tử, gặp dữ hóa lành sau lưng hoặc nhiều hoặc ít đều có bóng dáng của Tạ Tích. Đáng tiếc tại thời điểm nam chủ quật khởi, Tạ Tích đã thoái ẩn giang hồ, mang theo ái thê du lãm non sông ngàn dặm.
Thuần Vu Trăn lúc chưa xuyên qua, thích nhất chính là nhân vật Tạ Tích, khát vọng duy nhất là ở trong sách trở thành "ái thê" của Tạ Tích. Sau khi xuyên qua, nàng vứt bỏ sinh hoạt vốn dĩ an nhàn, không chờ nam chủ tìm tới nàng, mà là chủ động bước vào giang hồ, trải qua gian khổ để đến bên cạnh Tạ Tích. Lúc chân chính nhìn thấy Tạ Tích, sự mông lung ngưỡng mộ chưa rõ ràng trước đó liền hóa thành tình yêu nồng nhiệt.
Nhưng nữ nhân xung quanh Tạ Tích rất nhiều Miêu Anh, Trình Băng... Tạ Tích đối đãi các nàng cùng những người khác không có gì khác biệt, Thuần Vu Trăn liền cho rằng chính mình cũng có cơ hội. Nàng không biết "ái thê" Tạ Tích là ai, tóm lại là ở trong đám nữ nhân quay chung quanh, vì thế nàng liền đề phòng hết những nữ nhân này. Các nàng đề phòng lẫn nhau, căm thù, ngáng chân, tuy nhiên lại không ai để ý tới Bùi Hồi.
Một tên đệ tử kiếm phái Côn Luân Ngọc Hư, một người ưu tú nhưng có vẻ bình thường làm phụ trợ bên cạnh Tạ Tích. Sau đó Thuần Vu Trăn mới biết được, thì ra Bùi Hồi thiên phú không thua gì Tạ Tích, chỉ là tính tình khiêm tốn, cho nên không nổi danh.
Theo lý mà nói, Bùi Hồi với Tạ Tích chỉ là thù địch. Trên thực tế tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, bằng không vì cái gì mỗi năm Bùi Hồi đều tìm Tạ Tích luận võ?
Thật sự, không ai có thể dự đoán được "ái thê" trong lời đồn của Tạ Tích sẽ liên quan đến đại để tử tài hoa của kiếm phái Côn Luân Ngọc Hư. Lúc biết chân tướng, Thuần Vu Trăn như bị sét đánh, ngơ ngơ ngác ngác kinh ngạc, hoảng hốt nghĩ rằng 'Trách không được trong sách từ đầu tới đuôi cũng không miêu tả ái thê Tạ Tích'.
Thuần Vu Trăn rất không cam lòng, nàng cả đời cũng chưa yêu một người nào nồng nhiệt như vậy. Sau đó nàng mới biết được do Bùi Hồi đã cứu Tạ Tích, vì hắn là cô nhi của Dược Nhân tộc đã bị diệt môn.
Mà thân phận Thuần Vu Trăn này, cũng là cô nhi của Dược Nhân tộc!
Trọng sinh trở về lần này, bớt đi chặng đường kiếp trước oan uổng, trực tiếp đến Tiêu Dao Phủ cầu kiến lấy lòng Tạ Tích. Tuy rằng vẫn chậm một bước so với Bùi Hồi, nàng vui mừng vì Bùi Hồi còn không biết thân phận Dược Nhân tộc của mình, y vẫn chưa trở thành ân nhân cứu mạng của Tạ Tích. Chỉ cần nàng giành trước một bước cứu Tạ Tích, chặt đứt duyên phận bắt đầu của hắn cùng Bùi Hồi. Như vậy, thân phận ân nhân cứu mạng này sẽ thuộc về nàng, có phải là có thể thay Bùi Hồi trở thành ái thê của Tạ Tích.
Không thể không nói, dã tâm Thuần Vu Trăn bừng bừng, hơn nữa trong lòng có mưu tính. So với việc cái gì cũng không biết, nếu trước đây còn do dự thì hiện tại đã hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ để Bùi Hồi chữa trị cho Tạ Tích, có thể nói phần thắng tràn đầy.
Chỉ có một điểm, nàng không cân nhắc tốt.
Đó chính là người tính không bằng trời tính, việc nhân duyên là ý trời, không phải sức người có thể thay đổi.
Bùi Hồi nhảy vào trong phòng, dừng bước chân nghiêng người đối với Vương Tùy Bích đi theo tới nói rằng "Ngươi ở lại bên ngoài."
Vương Tùy Bích khóe mắt dư quang thoáng nhìn Miêu Anh cùng Trình Băng ở phía sau, vừa nhìn về phía Thuần Vu Trăn lãnh đạm thanh lãnh, vội vã xua tay cười cười "Đại sư huynh, ta ngược lại cũng không có chuyện gì, không bằng ta ra ngoài đi dạo một chút, tiện đường mua vài món đồ chơi nhỏ trước khi quay về núi Ngọc Hư."
Bùi Hồi gật đầu "Đi đi."
Vương Tùy Bích lập tức xoay người bỏ chạy, vận dụng khinh công mà chạy, dưới chân giống như được bôi dầu, chớp mắt liền chạy ra khỏi sân. Bùi Hồi vào phòng thì thấy Tạ Tích, hắn ngồi xếp bằng trên giường, chỏ tay trái dựa vào tay vịn của ghế, trông tư thái rất là lười biếng. Sắc mặt đã tốt hơn một chút, không giống như tờ giấy trắng bệch trước đây, dường như lúc nào cũng có thể đột ngột chết đi.
Bên cạnh còn có hai tên nam nhân xa lạ, khí độ bất phàm. Một người ngồi ngay ngắn trên ghế Thái sư, khí chất trầm ổn, tên còn lại dựa vào cửa sổ đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, hiện ra vẻ phóng khoáng ngông nghênh. Hai người đều là bằng hữu của Tạ Tích, nhìn thấy Bùi Hồi tiến vào đều đưa tới một cái liếc mắt, thấy y chẳng có gì đặc biệt liền dời ánh mắt, không có ý định muốn kết giao.
Hai người này cũng là thiên chi kiêu tử, thanh danh ở trong chốn giang hồ không hề nhỏ. Kiêu căng tự mãn, chỉ xem Tạ Tích là bằng hữu, đối với Bùi Hồi không có danh tiếng liền không có tâm tư phản ứng.
Tạ Tích khóe môi mỉm cười, ánh mắt chăm chú, dường như thời điểm nhìn Bùi Hồi trong lòng trong mắt tất cả chỉ có một người là y. Bất kể là ai cũng đều có tâm tư nhộn nhạo, song, trong mắt Bùi Hồi chỉ có ý nghĩ mắt sáng như đuốc, võ nghệ tinh xảo. Hắn cùng Tạ sư đệ chung đυ.ng qua mấy năm, thời gian nhận thức cũng hơn mười năm, tự nhiên hiểu được có lúc Tạ sư đệ nhìn người với kiểu dáng dấp chăm chú này, chứ thực ra không có ý gì khác.
Tạ Tích mở miệng trước "Sư huynh phải rời đi sao?"
Bùi Hồi "Chờ qua mấy ngày, xác định ngươi thật không có chuyện gì ta sẽ rời đi."
Vốn là muốn rời khỏi, ngay lúc này Tạ Tích này bỗng nhiên có sự thay đổi. Nếu là Thuần Vu Trăn mang đến thuốc vô dụng, cứu không được Tạ Tích, y liền vừa vặn rời đi, nước xa không cứu được lửa gần, như vậy y nhất định sẽ hối tiếc. Chẳng bằng ở lại thêm vài hôm, bảo đảm Tạ Tích thoát khỏi nguy hiểm rồi lại đi, đề phòng vạn nhất.
Nghe vậy, Tạ Tích tự mình rót chén trà đẩy đến trước mặt Bùi Hồi "Sư huynh ngồi xuống uống chén trà trước." Bùi Hồi muốn cự tuyệt, liền nghe Tạ Tích nói "Mông đỉnh thạch trà, cống trà tốt nhất. Quãng thời gian trước có được tám lạng, sư huynh đến thật đúng lúc, đây có thể là lần cuối cùng ta ngâm trà."
Bùi Hồi liền vén lên áo bào ngồi xuống, nâng chung trà lên ngửi một cái, mùi thơm ngát nức mũi, nhấp một ngụm, dư vị tốt vô cùng. Hắn liền uống hai ngụm, gật đầu "Trà ngon." Ngước mắt, đánh giá sắc mặt Tạ Tích nửa ngày, từ trong lòng móc ra cái bình nhỏ bỏ lên trên bàn "Cho ngươi."
Tạ Tích quét mắt, không lấy. "Đây là linh đan diệu dược gì?"
"Bồi Nguyên Đan." Bùi Hồi nhẹ nhàng trả lời, ngữ khí không chút nào để ý thiếu chút nữa khiến người cho là y vứt ra chỉ là thuốc trị thương phổ thông.
Trong phòng những người khác không có thái độ như Bùi Hồi, nghe ba chữ Bồi Nguyên Đan còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm, chờ lần thứ hai xác nhận mới phát hiện đây thật sự là Bồi Nguyên Đan trong truyền thuyết. Bùi Hồi không rõ nói "Đan dược điều khí mà thôi, không đặc biệt gì."
Người dựa vào trước cửa sổ là truyền nhân phái Bá Đao, tên là Dương Minh Đao.
Dương Minh Đao lập tức khoa trương nói "Trong chốn giang hồ ngươi biết có bao nhiêu người muốn một lọ Bồi Nguyên Đan không? Có biết rằng một lọ Bồi Nguyên Đan đáng giá ngàn vàng nhưng mà dù có tiền cũng không thể mua được không?"
Mặt Bùi Hồi không biểu tình, sau khi nghe xong tâm tình cũng không có biến động gì. Mặc cho tên kia hô to gọi nhỏ cũng không cho một ánh mắt, mãi tận khi Tạ Tích ôn thanh nhỏ nhẹ giải thích "Bồi Nguyên Đan cố bổn Bồi Nguyên (?), tác dụng điều trị nội tức. Nếu như chịu nội thương, hoặc là lúc luyện công xảy ra sự cố, tổn thương bên trong, cơ bản không có cách nào trị tận gốc, thì chỉ có thể chậm rãi điều trị. Mà có lúc sẽ không có thời gian điều trị, dù là nội thương chỉ cần phát tác một chút, cũng có thể có thể bỏ mạng. Mà Bồi Nguyên Đan có thể điều trị nội tức trong khoảng thời gian ngắn, không có tác dụng phụ. Đáng tiếc, có tiền cũng không thể mua được."
Bùi Hồi "A." một tiếng kinh ngạc.
Thấy thế, Dương Minh Đao thiếu chút nữa liền muốn rít gào vào mặt y, có thể đừng kinh ngạc lấy lệ như vậy chứ? Bồi Nguyên Đan này có tiền cũng không thể mua được đâu, vậy mà bị ngươi xem như là rác thải tùy tiện tặng người khác. Nhưng là sau khi biết đến giá trị của thuốc này bùi Hồi cũng có chút cảm tình. Ít nhất làm cho y cảm thấy chính mình cũng không nghèo như vậy, ngay cả một bình Bồi Nguyên Đan cũng mua không nổi.
Bùi Hồi quay đầu nói với Tạ Tích "Nếu ngươi còn cần, lần tới ta lại mang một bình cho ngươi." Thời điểm gặp mặt lần tới chính là khi luận võ, vừa vặn dùng được. Bồi Nguyên Đan trân quý bao nhiêu y không có biết được, dù sao từ nhỏ đến lớn y cũng xem nó giống như đường đậu mà ăn.
Thức đêm thân thể suy yếu thì ăn một viên, thất thần luyện công bị đau sốc hông cũng ăn một viên, dùng vừa tiện vừa mau lại có tác dụng chữa trị.
Tạ Tích không nhịn được cười khẽ, rõ ràng là sung sướиɠ "Đa tạ sư huynh."
Biểu tình trên mặt Dương Minh Đao cương lại, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc. Người thoạt nhìn rất thận trọng như Thẩm Trọng Thanh cũng không khỏi nhíu mày, hai người cũng quen biết nhiều năm với Tạ Tích, biết đây là thời điểm tâm tình hắn thả lòng nhất. Có thể nghĩ, Tạ Tích không chán ghét Bùi Hồi, có lẻ vẫn tính vào hàng ngũ bằng hữu không đến mức đáng ghét.
Bùi Hồi rụt rè gật đầu: "Được..."
Một lúc lâu sau không ai nói chuyện.
Y ở đây, những người khác cũng vô pháp cùng nhau nói chuyện phiếm, tính cả Miêu Anh cùng Trình Băng bên ngoài cũng không tiến vào. Cũng may sau khoảng thời gian hai chú hương qua đi, Thuần Vu Trăn tiến vào, tới nhắc Tạ Tích nghỉ ngơi. Bùi Hồi liền đứng dậy rời đi, khi lướt qua bên người Thuần Vu Trăn bước chân dừng lại quay đầu xem, lại chỉ thấy bóng dáng Thuần Vu Trăn chạy về phía Tạ Tích.
Thật kỳ quái. Thuần Vu Trăn giống như rất căm thù y. Không chỉ có căm thù, còn là phòng bị thật sâu. Cứ cho là việc này nàng che dấu rất khá, nhưng một khi tới gần vẫn là có thể cảm nhận được.
Đối với người học võ mà nói, đều có thể nhận thấy được hơi thở đột nhiên biến hóa. Cho nên, trước kia y thật sự gặp qua Thuần Vu Trăn ư?
Bùi Hồi bước chân không ngừng, nhanh chóng lướt qua những suy đoán này trong đầu, chỉ là thực sự không nhớ được gặp Thuần Vu Trăn khi nào, nghĩ không ra cũng đơn giản vứt chuyện này ra sau không quan tâm nữa. An tâm trở lại trong viện của y, buổi tối ngủ, ban ngày luyện võ, sinh hoạt rất thỏa mãn.
Buổi tối nào đó của mấy ngày sau, phần thỏa mãn này bị phá mất.
Có người xông vào Tiêu Dao Phủ, phá trận pháp cùng trạm kiểm soát phía trước, trực tiếp xông vào bên trong đình viện của Tạ Tích. Đao quang kiếm ảnh cùng ngập trời biển lửa, nguy hiểm khắp nơi. Bùi Hồi cũng không quay đầu lại mà dặn dò Vương Tùy Bích "Ngươi đi gọi người, ta đi cứu người." Dứt lời, vận khinh công bay ra sân, chớp mắt không còn thấy thân ảnh đâu nữa.
Đi đến sân trước của Tạ Tích, phát hiện không ít hắc y nhân cùng những người Tiêu Dao Phủ đánh nhau, kể cả Miêu Anh cùng Trình Băng. Chỉ là không thấy Dương Minh Đao cùng Thẩm Trọng Thanh đâu, Bùi Hồi rút kiếm xông vào, cục diện liền thay đổi. Khi hắn cứu được Trình Băng thì liền hỏi Tạ Tích đâu, Trình Băng gấp rút nói rằng "Phủ chủ bệnh tái phát, đã bị mang đi."
Bùi Hồi "Bị mang đi hướng nào?"
Trình Băng "Đông nam."
"Đã biết." Sau đó tiện tay giải quyết ba tên hắc y nhân ở xung quanh rồi liền hướng hướng Đông Nam mà chạy, đuổi theo ra khỏi Thành Thuận Thiên, đến ngoài thành thì mất đi phương hướng. Bùi Hồi đứng trên một mảnh đất trống, bồi hồi một lúc lâu, bỗng nhiên nhìn thấy trên vài bụi cây gần đó dính đầy bột phấn màu đỏ. Ngón tay lau lên lá nếm thử một cái "Bồi Nguyên Đan."
Bùi Hồi đứng lên thuận theo hướng lá cây bị dính bột phấn màu đỏ đuổi theo, đi đến một chỗ nghĩa địa ngoài ngoại ô, dừng trước một ngôi mộ. Vòng qua bia mộ, phát hiện ở giữa bia mộ cùng nấm mồ có một cái cửa sắt bị cỏ dại bao trùm, cực kỳ bí mật. Nếu không phải có bột phấn màu đỏ nhắc nhở, sợ rằng đã bị bỏ qua.
Đẩy cỏ dại ra, cửa sắt dài rộng khoảng hai thước không sai biệt. Bùi Hồi đưa bàn tay kề sát trên cửa sắt, thử đẩy về hướng phía trước, dùng ba phần mười công lực thuận lợi đẩy ra cửa sắt, dưới đáy lộ ra một cầu thang tối tăm. Bùi Hồi thò người vào thăm dò, càng đi vào bên trong càng rộng rãi hơn, dường như là lăng mộ vương hầu, có chia gian thất.
Trên mặt đất cũng có màu đỏ bột phấn, Bùi Hồi liền theo hướng bột phấn đi tìm, đi đến một gian một thất trống trải. Chính giữa bày một cái quan tài đá, không thấy nữa điểm thấy bóng người. Bùi Hồi đi dạo một vòng quanh một thất, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên quan tài đá. Hắn đi tới bên cạnh, đẩy ra nắp quan tài, quả nhiên nhìn thấy Tạ Tích bị đặt ở bên trong.
Tạ Tích giống như là bị điểm huyệt cho ngủ rồi sau đó được nhét vào bên trong quan tài đá, mà quan tài đá này cấu tạo đặc biệt, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài không có cách nào từ bên trong mở ra. Lấy thân thể Tạ Tích hiện tại trúng cổ độc sợ rằng không có cách nào đánh nát nắp quan tài, chỉ có thể sống sờ sờ bị khóa chết ở bên trong, trong lúc này còn phải nhận hết dằn vặt từ cổ độc.
Cái người muốn bắt Tạ Tích này là hận hắn cỡ nào? Tâm tư lại rất độc ác!
Bùi Hồi duỗi tay điểm hai lần ở ngũ huyệt Tạ Tích, thay hắn giải huyệt đạo, thấy lông mi hắn rung động hai lần bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt đỏ như máu cùng sự bạo tàn luân phiên cũng từ từ dung hợp lại, như đôi mắt của hung thú ác quỷ, cực kỳ khủng bố. Bùi Hồi cả kinh rụt tay về, lại nghe phía sau có tiếng nổ vang, quay đầu lại nhìn, phát hiện cửa mộ thất đóng lại, bị khóa cứng chặt chẽ.
Tay trái đột nhiên bị túm chặt, nhiệt độ nóng rực từ tay hắn truyền qua như muốn thiêu đốt làn da của y, Bùi Hồi từ trước đến giờ tâm luôn bình tĩnh đột nhiên run lên, xoay đầu lại đối diện với đôi mắt khủng bố cùng tơ máu trải rộng hai bên má của Tạ Tích.
Đây là lần đầu Bùi Hồi nhìn thấy bộ dáng phát tác cổ độc của Tạ Tích, cũng là người thứ nhất nhìn thấy cổ độc phát tác trên người hắn như thế nào. Với kiêu ngạo của Tạ Tích, hắn tuyệt đối không muốn bị mọi người trông thấy dáng vẻ mình chật vật. Dù cho lục phủ ngũ tạng bên trong đau giống như bị dao cắt nát, hắn vẫn như cũ trên môi mang theo ý cười, nhẹ như gió mây cùng người khác tán gẫu.
Cho nên trong khoảng thời gian này, không ai thực sự gặp được bộ dáng Tạ Tích phát tán cổ độc. Tơ máu trải rộng toàn thân hắn, vẫn còn sống, không ngừng vặn vẹo qua lại tại toàn thân, chạy khắp nơi trong lục phủ ngũ tạng đến kỳ kinh bát mạch tàn phá bừa bãi. Có thể thấy được thống khổ và kinh khủng cỡ nào.
Tạ Tích mở hai mắt ra, vì nhẫn nhịn đau đớn mà thô bạo tàn ác. Vốn gương mặt đẹp như ngọc, nay tơ máu dăn kín làm tăng thêm một phần tà khí, nhìn lâu thêm một chút, ánh mắt sợ hãi ban đầu cũng từ từ rút đi, trái lại cảm thấy là loại tuấn mỹ kinh tâm động phách.
"Sư huynh" Tạ Tích thấy rõ bộ dáng người trước mắt, kéo ra khóe môi cười cười, chậm rãi buông tay vẫn đang nắm chặt lấy tay Bùi Hồi ra, nằm bên trong quan tài đá "Ngươi là tới cứu ta?"
Rõ ràng cổ độc phát tác, thống khổ đến khó nhịn, cận kề bên thời khắc tử vong, vậy mà còn cười rất nhàn nhã, như là tán ngẫu bình thường.
Bùi Hồi tâm tình phức tạp, mở miệng "Ngươi sắp chết rồi."
Bọn họ không ra được, cũng không có thuốc ức chế cổ độc. Dược hiệu qua đi, cổ độc điên cuồng phản phệ, trên thân thể Tạ Tích đã bắt đầu chảy ra những giọt máu. Lại qua không bao lâu, hắn sẽ chết.
Tạ Tích híp mắt, trong mắt thực lòng cười "Nếu là ta chết, làm phiền sư huynh đẩy nắp quan tài lên. Còn có, mộ thất bên trong có cơ quan, không nhìn lầm thì là dùng ngũ hành bát quái. Ta trước đây đã dạy sư huynh, sư huynh còn nhớ chứ?"
Bùi Hồi lẳng lặng mà nhìn xuống Tạ Tích, bình bình tĩnh tĩnh "Mộ thất này không phải của ngươi, quan tài đá cũng không phải của ngươi, ngươi như thế này gọi là tu hú chiếm tổ chim khách. Ngọc Hư phái chúng ta không có dạy ngươi làm chuyện vô sỉ như vậy."
Hoặc là quang minh chính đại cướp, hoặc là ngoan ngoãn sống sót đi ra ngoài tùy tiện kiếm chỗ nào đó mà chết.
"Ta nói rồi, ta sẽ cứu ngươi."
Tạ Tích cười tủm tỉm "Đa tạ sư huynh." Hiển nhiên không để trong lòng.
Bùi Hồi ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi. Trầm mặc một lát sau, hắn nói rằng "Ta cứu ngươi, ngươi không cần cảm kích. Ta chỉ có một yêu cầu, sau này mỗi sáu tháng hàng năm ta đều sẽ tìm ngươi luận võ, ngươi chọn lựa địa điểm nào gần một chút, không phải tốn sức cho người đi truyền tin. Miễn cho hàng năm ta tìm khắp trời Nam đất Bắc, tiêu hao rất nhiều thời gian, hại ta mỗi lần trở lại môn phái phải xử lý một đống sự vụ bị tích lũy. Thực sự quá mệt mỏi."
Tạ Tích chưa từng nghe qua oán giận cùng phiền não của Bùi Hồi, bỗng nhiên liền cảm thấy hổ thẹn. Hắn lúc này có chút áy náy không nhịn được bật cười, vốn là không nghĩa vụ phải tuân thủ ước định luận võ cùng Bùi Hồi, trước đây thậm chí còn cảm thấy phiền, không muốn đáp ứng lắm.
Thắng thua không có gì thú vị, lại không tạo nên tâm tư muốn chinh phục, chỉ cảm thấy Bùi Hồi người này chất phác vô vị, trong mắt chỉ có kiếm thuật võ đạo, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy nhân sinh của hắn thực nhàm chán.
Hiện tại, thay đổi góc độ nhìn lại phát hiện vẻ tẻ nhạt này là kiên trì trước sau như một nhưng nhiều người đời này đều không làm được, không phụ sơ tâm. Luôn là mặt không có biểu tình, nhìn như chất phác, thì ra còn có thể oán giận, phiền não vì phải xử lý sự vụ mệt mỏi.
Có chút...đáng yêu.
"Xin lỗi." Ánh mắt Tạ Tích rơi vào đầu ngón tay phấn bạch mềm mịn của Bùi Hồi, sau đó nhìn lên tới mặt của y, nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. "Ta bảo đảm, sau này sư huynh muốn luận võ, chỉ cần nói một tiếng, ta liền sẽ xuất hiện trước mặt sư huynh."
Bùi Hồi duỗi ra ngón út "Đã hứa, không được đổi ý."
Tạ Tích nhịn đau, lấy ngón tay út móc vào "Được, không đổi ý."
Đã móc tay hứa, thật không thể đổi ý. Bao gồm cả hứa hẹn cứu Tạ Tích. Bùi Hồi chỉ thất thần vài giây, đột nhiên ra tay, nhanh như tia chớp, điểm huyệt giam cầm hành động của Tạ Tích.
Tạ Tích kinh ngạc, nhìn thấy áy náy trong mắt Bùi Hồi, sau đó liền bị một cái thắt lưng thuần trắng che lại hai mắt. Đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mông lung, rất không rõ ràng, mà lỗ tai lại trở nên rất mẫn cảm, đem âm thanh trong mộ thất này khuếch đại lên vô số lần.
Bao gồm âm thanh quần áo rơi xuống đất.
P/s: chương sau có H sương sương ròiiii.