*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối với ác quỷ mà nói, loại quỷ cổ này tất nhiên không có tác dụng.
Bùi Hồi cũng không định dò hỏi tới cùng, hắn biết Bùi Thần Lam dám chọc vào ác quỷ nhất định sẽ không có kết cục tốt. Tạ Tích bồi hắn hơn hai tiếng rồi rời đi, Bùi Hồi cũng không định giữ lại.
Bình thường hai người đều có không gian riêng, không can thiệp vào chuyện của đối phương, tuy nhìn bề ngoài Tạ Tích có du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ nhưng trên thực tế không phải lúc nào cũng dính lấy hắn.
Bùi Hồi cảm thấy rất tự tại, hắn có thể tiếp thu du͙© vọиɠ chiếm hữu khủng bố của Tạ Tích, nhưng không thể tiếp nhận việc y bám lấy hắn như hình với bóng, khiến hắn không có không gian riêng như đang bị giám thị vậy. Tạ Tích dù sao cũng là lão quỷ sống hơn một ngàn năm, gấp gáp nhìn chằm chằm người thương chỉ là hạ sách, co giãn vừa đủ mới là chuẩn mực ứng xử của y. Huống chi trong mắt Bùi Hồi tên ác quỷ này cũng có nhiều sở thích cao nhã lại nhàm chán đến cực điểm, ngày nào cũng phải tiêu tốn không ít thời gian vào thú vui cao nhã đó.
Bùi Hồi đưa Tạ Tích đến cửa thang máy: “Ngài chuẩn bị chút, tối em sẽ đến đón ngài.”
Hai tay Tạ Tích hợp lại trong tay áo, hôm nay y mặc một bộ Đường trang. Bởi vì tóc y dài, thêm vào đó tướng mạo khí chất mười phân vẹn mười, bộ Đường trang cổ quái lỗi thời cũng nhuốm vẻ đại khí hào hùng, làm không ít nhân viên trong công ty chạy đến ngắm nhìn. Tạ Tích cười cười, nhân lúc không ai để ý cúi người hôn hôn lên khóe môi tiểu nương tử: “Trong ngăn thứ hai của cặp l*иg có bánh tuyết chưng [1], ngọt mà không ngấy, mềm mại ngon miệng, nguyên liệu là gạo nếp. Chiều nay nếu thấy đói bụng nhớ lấy ra ăn đỡ đói, chán quá thì cũng có thể ăn như điểm tâm. Ta tính phân lượng, đủ cho em no đến tối.”
[1] Bánh tuyết chưng: 雪蒸糕Bùi Hồi ho nhẹ hai tiếng: “Đã biết, ngài cẩn thận một chút.” Hắn dõi theo Tạ Tích tiến vào thang máy, thấy thang máy chạy xuống tầng 10 mới do dự quay về. Vừa xoay người lại, đăng sau là một đám cấp dưới mặt mày chế nhạo, hắn giả vờ tức giận: “Đứng đực ra đấy làm gì? Không có việc gì làm thì tự tìm chút việc vặt làm đi.”
Cấp dưới không sợ Bùi Hồi: “Giám đốc ới, ai thế? Đẹp trai ghê!” Thốt ra câu này chính là một nhân viên nữ, người phụ họa cũng là nhân viên nữ, nhân viên nam không mở miệng nhưng cũng không xen vào. Mấu chốt ở khí chất của y, chí ít trong xã hội hiện đại này quả thật rất hiếm.
“Em cảm thấy anh ấy rất giống mấy công tử thế gia trong truyền thuyết, chẳng phải trong《 Kinh Thi 》có câu này sao: ‘Như kim như tích/ Như khuê như bích’ [2], quân tử như ngọc, từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã ume xỉu.”
[2] Một câu thơ trong Kỳ úc 3, Thi Kinh. 如金如锡,如圭如璧 . Nghĩa: (Đã rèn luyện tinh anh về học vấn) như vàng như thiếc, (Đã trở nên ôn thuần về tính chất) như ngọc khuê ngọc bích.Nhân viên nữ hưng phấn xúm lại thành một nhóm thảo luận về Tạ Tích, hoàn toàn không để Bùi Hồi vào mắt. Thật ra trong lòng Bùi Hồi có chút xíu kiêu ngạo, cái người quân tử như ngọc ấy chính là chồng hắn đó… Khụ khụ, không thể ái mộ hư vinh như vậy được. Bùi Hồi vội vàng san bằng khóe môi đang nhếch lên của mình, cố tình xụ mặt nói: “Còn không quay về làm việc hả, có muốn trừ tiền thưởng tháng này không?”
Đất trời bao la, tiền thưởng lớn nhất, đám cấp dưới ào ào giải tán. Chỉ còn mình Cao Hoa đi đến bên cạnh hắn: “Bùi Hồi, hay là mày đến chỗ ông ngoại tao tránh tạm mấy ngày đi, mình tao sợ không đối phó được Bùi Thần Lam.” Anh thở dài, bụng đầy ưu sầu: “Chuyện Thẩm Hãn Ngọc bị mê hoặc, ngay cả ông ngoại tao cũng không nhìn ra được, có thể thấy được điểm đáng sợ của Bùi Thần Lam.”
Anh quen biết Bùi Thần Lam nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ mới phát hiện đối phương biết Vu thuật, nói rõ đạo pháp của Bùi Thần Lam cao siêu hơn anh không ít. Vốn đã là một kẻ lợi lại, bây giờ biến thành thi thể di động còn khó giải quyết hơn. Cao Hoa thật sự không nắm chắc việc mình có thể vừa đối phó với Bùi Thần Lam, vừa bảo đảm an nguy của bạn tốt.
Bùi Hồi trầm mặc một lát: “Mày đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.”
Cao Hoa lại không tin.
Bùi Hồi: “Bùi Thần Lam biến thành hành thi là do một người bảo vệ tao gây ra, nhưng anh ta là ai thì tao tạm thời không thể nói được. Xin lỗi, Cao Hoa. Nhưng mày yên tâm, tao sẽ không lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn.”
Cao Hoa không biết sự tự tin của Bùi Hồi đến từ đâu, nhưng người bảo vệ sau lưng hắn có thể biến Bùi Thần Lam thành xác chết di động cũng đủ để anh kinh ngạc. Mặc dù không thể biết thân phận người đứng sau nhưng anh tỏ vẻ lý giải: “Mày không xảy ra chuyện gì là được.”
Giờ tan sở là 5:30, Bùi Hồi muốn về đón Tạ Tích đi nên tan tầm sớm hơn nửa tiếng, trái lại không ai nói bậy bạ gì, dù sao bình thường hắn cũng hay tăng ca, luôn là người về muộn nhất công ty. Lúc hắn ra khỏi công ty gặp phải Bùi Thần Nghiêu, tinh thần của Bùi Thần Nghiêu rất kém, gã đỏ hai mắt hỏi Bùi Hồi: “Mày có nhìn thấy ba mẹ tao không?”
Bùi Nhược Thanh và Chương Xúc Hoa?
“Mày ở với họ không biết thì làm sao người đã ra ở riêng như tao biết được?”Bùi Hồi chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Bùi Thần Nghiêu nôn nóng lại bực bội: “Ba cùng mẹ tao đã mất tích mấy ngày rồi, không đến công ty cũng không về nhà, mày thật sự không biết?” Trong lòng gã mơ hồ có dự cảm không tốt, dạo này trong nhà tràn ngập mùi máu tươi không thể tiêu tan, mà ngay cả Bùi Thần Lam cũng trở nên cổ quái.
Bùi Hồi vốn định không thèm để ý gã, nhưng trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý niệm: “Có lẽ, mày có thể hỏi Bùi Thần Lam.” Nếu thật sự giống như suy đoán của hắn, như Tạ Tích từng nói, hành thi chết đi sống lại không nhận lục thân.
Bùi Thần Nghiêu: “Sao Lam Lam lại biết được?” Gã tuy nghi vấn, thật ra trong lòng cũng có vài suy đoán.
Bùi Hồi lướt qua gã, chỉ còn mình Bùi Thần Nghiêu thất hồn lạc phách, người khác không biết còn tưởng gã lại chạy đến khıêυ khí©h Bùi Hồi rồi lại thất bại. Tình huống thực tế chỉ có đương sự biết, Bùi Thần Nghiêu……gã biết hai người phụ nữ có quan hệ huyết thống thân cận nhất trong nhà với gã từng giao tiếp với quỷ.
Bùi Hồi thoát khỏi Bùi Thần Nghiêu, rồi lại gặp phải Bùi Thần Lam ở bãi đỗ xe, hắn đã bị hai anh em nhà này chọc tức xì khói. Bùi Thần Lam đang đến gần bỗng dừng chân, ả ta nhận ra sự chần chờ của hắn, chậm rãi lại gần hắn. Động tác so với tư thái mạn diệu trước kia có vẻ căng cứng không ít, đến gần còn thấy được thi đốm xuất hiện trên làn da lộ ra ngoài của ả.
Bùi Hồi chỉ cảm thấy không ổn, xoay người chạy về phía ô tô của mình, Bùi Thần Lam đằng sau còn nhanh chân hơn chạy đến trước mặt hắn, mặt đối mặt với hắn, cách không quá ba centimet. Một mùi hôi thối và mùi máu tươi hỗn hợp đồng thời chui vào trong lỗ mũi của Bùi Hồi, hắn đột nhiên khom lưng nôn mửa.
Bùi Thần Lam vươn tay đến trước mặt Bùi Hồi, cầm lấy một thứ gì đó từ hư không rồi quay về, xem tư thế hành tẩu và động tác tay của ả giống như đang bắt một ‘người’. Mà Bùi Hồi khó hiểu cảm thấy ‘người’ kia chính là hắn. Mục tiêu của Bùi Thần Lam đúng là hắn, nhưng lại bắt lấy một thứ gì đó.
Bùi Hồi vẫn duy trì sự kinh ngạc, mang biểu cảm thần kỳ về nhà, chờ Tạ Tích xuống lầu mới kể chuyện này cho y nghe: “Sao lại thế này?”
Tạ Tích trầm ngâm một lát: “Hẳn là hiệu quả của thế thân phù.”
Bùi Hồi mở to hai mắt: “Thế thân phù?”
“Ừ.” Trong tay Tạ Tích xách theo rất nhiều quà cáp hoa lệ được đóng gói cẩn thận, tất cả đều được bỏ vào cốp xe, sau đó về ghế phụ cạnh ghế lái, thắt đai an toàn xong rồi mới nói: “Không phải em không thích ta nhìn chằm chằm em sao? Ta đành làm một tấm bùa thế thân, bắt một con quỷ đến bên cạnh em, kẻ nào lòng mang ý xấu với em sẽ coi con quỷ đó trở thành em. Bùi Thần Lam không gϊếŧ em, có lẽ tính toán dùng em làm điều kiện trao đổi. Không biết thị ta định trao đổi gì?”
Vẻ mặt Bùi Hồi hoảng hốt, không biết nên sợ hãi chuyện luôn có một con quỷ đi theo mình hay là kinh ngạc việc Tạ Tích còn biết làm bùa thế thân… Khoan khoan, hình như đây mới là chuyện quan trọng nhất —— “Ngài biết vẽ linh phù của đạo gia á?!”
Tạ Tích nghĩ nghĩ, dùng một từ tự nhận khá là khiêm tốn: “Không khó.” Đâu chỉ không khó, quả thực là trình độ của đám trẻ mẫu giáo.
Bùi Hồi: “Ngài là ác quỷ đó!!” Không phải ác quỷ đều sợ hãi linh phù sao?
Tạ Tích cười khẽ: “Vi phu là đệ nhất ác quỷ, linh phù do hậu nhân sáng tạo ra vô dụng với ta.”
Bùi Hồi há to miệng, một lúc lâu sau mới khép lại được. Kế tiếp hắn cảm thấy vô luận phát sinh chuyện gì, hắn cũng không cảm thấy chấn kinh như mấy chiếc chiếu chưa trải sự đời rồi. Nhớ lại trước đó Bùi Thần Lam ghen ghét hâm mộ nói hắn may mắn đυ.ng phải ác quỷ như Tạ Tích, lúc ấy mình còn không cho là đúng, bây giờ nhớ lại, thật đúng là rất may mắn.
Tạ Tích buồn cười nhìn Bùi Hồi mặt mày đắc ý: “Lại nghĩ gì đấy?”
Bùi Hồi cảm thán: “Gặp được ngày quả là vận may của em mà, quả nhiên Thiên Xá nhập mệnh mệnh cách Cát tinh có khác.”
Ngón cái cùng ngón trỏ của Tạ Tích cọ xát một lát, nói: “Dừng xe.”
Bùi Hồi khó hiểu, nhưng cũng tìm một chỗ cho đỗ xe dừng lại: “Làm sao vậy?”
Tạ Tích tháo đai an toàn cúi người áp lên trên người Bùi Hồi, nâng mặt cuốn lấy môi lưỡi hắn, tiếng hôn chụt chụt, dịu dàng triền miên. Mãi đến khi hôn Bùi Hồi đến khó thở, mặt đỏ rần, khóe mắt đỏ ửng như đào hoa,
‘chào cờ’. Tạ Tích mới kéo dãn chút khoảng cách, cười khẽ nhìn dáng vẻ của hắn, tiếng cười gợi cảm câu nhân.
“Cục Đường nhỏ, vi phu muốn ăn em.”
Bùi Hồi một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, ấp úng nói nói: “Không ăn được.” Nghe thấy tiếng cười sung sướиɠ của Tạ Tích mới hồi phục lại tinh thần, tức giận đẩy y ra: “Giờ phải đi gặp ông ngoại rồi, không cho ngài ầm ĩ.”
Tạ Tích buông tay: “Được, không ầm.”
Cao gia tuy có tiền nhưng không chọn mua những căn biệt thự đơn lập mà mua mấy căn phòng trong một tiểu khu xa hoa, đả thông hai tầng lầu, người một nhà đều sống trong đó. Đương nhiên cũng có tiểu bối trưởng thành lựa chọn dọn ra ngoài sống độc lập, cuối tuần rảnh rỗi hoặc ngày trọng đại sẽ trở về một lần. Mà bây giờ, nghe nói Bùi Hồi muốn dắt bạn về nhà, cả đại gia đình đều về tụ họp.
Lúc đứng chờ thang máy, Tạ Tích bình thản ung dung, bình tĩnh, ngược lại Bùi Hồi so với y còn khẩn trương hơn, lúc thì dặn y đừng làm sai, lúc lại an ủi y đừng sợ. “Ông bà ngoại và cậu mợ em tốt lắm, ngài đừng sợ. Nếu có ai làm khó dễ ngài thì cứ đứng đằng sau em, có em che chở.”
Người Cao gia đều coi hắn là người thừa kế huyết mạch của con gái/em gái họ, đối xử với hắn thập phần thân cận, đồng thời cũng sẽ khảo sát đối tượng hắn kết giao. Bùi Hồi rất lo lắng ông ngoại sẽ không tiếp nhận Tạ Tích, ngược lại khó xử y.
Hai tay Tạ Tích mang theo quà cáp, không có biện pháp nắm tay Bùi Hồi nên đành dùng ngôn ngữ an ủi: “Đừng khẩn trương, không cần quá lo lắng. Lễ nghĩa chu toàn, chủ nhà sẽ không làm khó.”
Bùi Hồi gật gật đầu, bước vào thang máy về thẳng nhà ngoại, con gái út của cậu hai Cao ra mở cửa, vừa nhìn thấy hai người đã gọi vào trong nhà: “Ông ơi bà ơi ba ơi mẹ ơi, anh họ dắt đàn ông về nè!”
Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng người nhà răn dạy: “Đứng ngoài cửa hò đò đấy à? Mau tránh ra, mời người vào.”
Cô bé tò mò đánh giá Tạ Tích: “Anh họ, mau vào nhà đi.” Cô rất quen thuộc với Bùi Hồi, rất nhanh đã chạy đến bên người Bùi Hồi nhỏ giọng hỏi thân phận Tạ Tích.
Bùi Hồi vừa thấy cả nhà ngồi ngay ngắn trong phòng khách, trong lòng chột dạ, chân nhũn cả ra: “Ông ngoại bà ngoại, cậu cả, mợ cả……” Chào từng người trong nhà một, biểu cảm ngoan ngoãn.
Người Cao gia đã chung sống với hắn nhiều năm, tự biết đây là biểu hiện chột dạ của hắn. Có thể nghĩ, người đàn ông hắn dẫn về không đơn giản chỉ là bạn bè. Hơn phân nửa là bạn trai, lúc này mới cảm thấy áy náy. Người Cao gia người cũng coi như tiến bộ, không nỡ trách cứ Bùi Hồi, nhưng cũng phải ra oai phủ đầu với cái tay đàn ông dám gặm cải trắng nhà họ đi mới được.
Trưởng bối Cao gia, vô luận nam nữ, trong lòng không hẹn mà cùng sinh ra ý niệm này.
Hết chương 20