Chương 35: Cục cưng bỏ trốn của bá tước ma cà rồng

Nguyễn Dịch Y lấy hết can đảm để nói nhưng không nhận được phản hồi từ Nại Đức, cậu ngước mắt lên nhìn, thấy đôi mắt của Nại Đức hơi mở to, nhận ra đối phương có thể không tin mình lắm.

Nguyễn Dịch Y rất muốn đi cùng Nại Đức để bồi đắp mối quan hệ, tăng thêm giá trị hảo cảm, cậu vội vàng lấy ba lô đạo cụ từ hệ thống ra, sau đó chứng minh cho Nại Đức thấy mình có năng lực bảo vệ:

"Nhìn xem, tôi đã lấy được rất nhiều bình sinh mệnh, còn có lọ thuốc màu xanh lam này nữa, mặc dù tôi vẫn chưa biết nó dùng để làm gì."

Nại Đức ngơ ngác nhìn Nguyễn Dịch Y lục lọi lọ thuốc trong ba lô làm bằng chứng. Boss tối cao Nại Đức nhìn vẻ mặt không giống như đang nói đùa của Nguyễn Dịch Y, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

“Không chỉ có vậy.” Nguyễn Dịch Y không chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Nại Đức, cậu nghiêm túc cúi đầu lục lọi ba lô, sau vài giây, cuối cùng cũng tìm được đạo cụ quý giá nhất trong ba lô, cậu giơ bức tượng gỗ nhỏ trong tay lên:

"Vật phẩm SR này có thể tạm thời bảo vệ ai đó không bị mất máu trong một ngày." Nguyễn Dịch Y ban đầu dự định sử dụng nó vào thời điểm quan trọng khi HP rất thấp, nhưng bây giờ cậu thực sự muốn cho Nại Đức biết cậu thực sự có thể bảo vệ hắn.

Lật lật, Nguyễn Dịch Y lấy ra tất cả đạo cụ mình thích đưa cho Nại Đức. Lúc này, cậu tiếp tục cúi đầu tìm thứ gì đó cho Nại Đức xem, chẳng mấy chốc cậu đã chạm vào một viên đá đen kỳ lạ. Với tia sáng yếu ớt, sau khi nhận ra đây chỉ là phần thưởng tân thủ mà mình nhận được lần trước, Nguyễn Dịch Y ném “Nơi tị nạn vĩnh cửu ban đêm” vào phần trong cùng của chiếc ba lô đạo cụ của mình Đừng cho Nại Đức xem những đạo cụ không đủ đặc biệt, phải tìm thứ khác. Nguyễn Dịch Y nghĩ.

Sau đó, Nại Đức nhìn Nguyễn Dịch Y ngốc nghếch giới thiệu từng đạo cụ cho mình, vừa tức vừa buồn cười. Nhưng lúc này, hắn lại nhìn đôi mắt vì phấn khích mà sáng lên của Nguyễn Dịch Y.

Nại Đức sửng sốt một lát, trong lòng không khỏi khẽ động.

Nguyễn Dịch Y không để ý tới ánh mắt của Nại Đức, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm những thứ đạo cụ khác, nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy bên tai nhắc nhở giá trị hảo cảm.

[Phát hiện giá trị hảo cảm của Nại Đức đã được cập nhật: Giá trị hảo cảm +5, giá trị hảo cảm của Nại Đức lúc này là 65 điểm.]

Hả?

Nguyễn Dịch Y ngẩng đầu khó hiểu nhìn Nại Đức, mới phát hiện đối phương vẫn lãnh đạm lạnh lùng như thường, hoảng sợ quay mặt đi.

Sau khi Nguyễn Dịch Y ý thức được điều gì đó, cậu không khỏi hơi ngơ ngác nhìn Nại Đức, trong lòng lẩm bẩm: Mình đã làm gì vậy, giá trị hảo cảm tự dưng lại tăng?

Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng giá trị hảo cảm tăng lên vẫn khiến Nguyễn Dịch Y vui vẻ, cậu nhìn Nại Đức mỉm cười.

Nại Đức nhìn cậu, ánh mắt hắn bình tĩnh, như thể sự hoảng loạn vừa rồi chỉ là ảo giác: “Cười cái gì?” Hắn không hề biết rằng giá trị hảo cảm của mình đã được hiện trên hệ thống của đối phương, lặng lẽ trước mặt người kia tăng lên năm điểm.

Nguyễn Dịch Y lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì.” Nhưng khóe miệng không nhìn được nhếch lên vì vui sướиɠ.

Nhìn nụ cười ngốc nghếch nhưng trong sáng trên mặt Nguyễn Dịch Y, Nại Đức cuối cùng cũng rời mắt khỏi khuôn mặt của Nguyễn Dịch Y, cố gắng đè nén những biến chuyển kỳ lạ trong lòng.

Nhưng vào lúc này, Nại Đức đột nhiên nhìn thấy trong miệng ba lô của Nguyễn Dịch Y có gì đó, hắn cau mày lấy vật đó ra: "Đây là cái gì?"

Nguyễn Dịch Y nhìn qua thì phát hiện thứ Nại Đức đang cầm thực chất là chiếc còi gọi sói mà Hector đưa cho cậu. Không biết tại sao Nguyễn Dịch Y đột nhiên cảm thấy chột dạ, cậu vội giải thích: “Cái này là tôi gặp được một người tốt, người đó đưa cho tôi, nói nếu gặp nguy hiểm thì…”

Nguyễn Dịch Y dần dần cảm thấy mắt Nại Đức tràn ngập nguy hiểm, vô thức hạ giọng: “Nếu gặp nguy hiểm, nó có thể bảo vệ tôi, tựa như nó có thể cảm ứng được tôi đang ở đâu…”

Nói xong, cậu hơi lo lắng nhìn, không khỏi khóc trong lòng: Sao cậu lại có cảm giác bị vợ mình bắt quả tang nɠɵạı ŧìиɧ!

Ánh mắt Nại Đức đột nhiên từ nguy hiểm chuyển sang thoải mái, giọng điệu bình tĩnh đến không ngờ: “Vậy sao.”

Dường như Nại Đức không hề tức giận chút nào. Nguyễn Dịch Y vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.” Mình biết Nại Đức sẽ không tức giận vì chuyện nhỏ nhặt như vậy!