Chương 10: Cục cưng bỏ trốn của bá tước ma cà rồng

[Màn một bắt đầu——]

[Nhiệm vụ chính một: Tránh sự truy lùng của Nại Đức trong đêm đầu tiên.]

[Nhiệm vụ phụ một (Đã hoàn thành): Đến thư phòng cũ sâu bên trong lâu đài để khám phá.]

[Ngài có một nhiệm vụ mới, nhiệm vụ phụ hai: Tiếp tục khám phá các phòng khác trong lâu đài cho đến bình minh.]

Nguyễn Dịch Y sửng sốt một chút: Màn đầu tiên mới bắt đầu sao? Chẳng lẽ những màn trước đều là kịch bản của tân thủ?

Hệ thống gửi lời nhắc nhở:

[Phát hiện Nại Đức đang đến gần căn phòng này, nên đổi phòng ngay và tiếp tục khám phá ~]

Nguyễn Dịch Y nhận ra, sau khi rời đi sẽ không thể liên hệ gì với Nại Đức, nhưng theo hệ thống, không gặp bây giờ mới là cách tốt nhất. Cậu hơi đau lòng nhìn về phía cửa.

Trong vòng vài giây, cậu liếc nhìn cây bút và tờ giấy trên bàn.

Hai mắt Nguyễn Dịch Y không khỏi sáng lên: Sao không để lại lời nhắn?

.

Nại Đức, người đã tỉnh lại sẽ nghiền nát những kẻ xâm nhập mà mình không ưa trên đường đi như những con kiến, nhưng có lúc nhìn phải ánh mắt sợ hãi của những người chơi đơn độc, hắn lại đi thẳng qua họ một cách thờ ơ kiêu ngạo, dường như có chút lơ đãng.

Cho đến khi Nại Đức nhận ra điều gì đó, hắn nhanh chóng tìm thấy một tủ quần áo, sau khi mở ra, Nại Đức nhặt con búp bê đẫm máu bên trong lên, nhìn vết máu tươi trên đó, không khỏi khẽ cau mày.

Nguyễn Dịch Y ở bên kia đang nhìn căn phòng ở hướng ngược lại, cố gắng tiếp tục tìm kiếm manh mối về quá khứ của Nại Đức, đồng thời luôn chú ý đến địa vị và giá trị hảo cảm của Nại Đức.

Nhưng trong khi Nguyễn Dịch Y vẫn đang cẩn thận xem qua một cuốn sách cổ khó hiểu mà cậu vừa tìm thấy, tiếng hệ thống nhắc nhở đột nhiên vang lên.

[Phát hiện cập nhật giá trị hảo cảm của Nại Đức: Giá trị hảo cảm -5, giá trị hảo cảm của Nại Đức lúc này là 45 điểm.]

Nguyễn Dịch Y không thể nhìn nổi cuốn sách nữa: Tôi làm gì?

Điểm hảo cảm mà cậu dày công kiếm được lại cứ như vậy mất đi.

Nại Đức ở bên kia nhanh chóng tìm được vị trí thư phòng cũ.

Sau khi vào phòng, Nại Đức dễ dàng nhận ra Nguyễn Dịch Y vừa ở đây không lâu, nhưng sau khi bước vào, hắn mới chú ý đến những bức tranh sơn dầu trên tường.

Sau khi nhìn xong, Nại Đức bình tĩnh quay lại, như thể không muốn để mắt đến nó nữa, ngay sau đó, ánh mắt hắn liếc nhìn con búp bê thỏ trên bàn, nó giống hệt con búp bê trong tủ.

Ánh mắt hắn không khỏi dừng lại một lúc. Nại Đức bước tới nhặt con búp bê lên, như thể vẫn còn cảm nhận được chút nhiệt độ cơ thể còn sót lại trên đó. Lúc này hắn phát hiện bên cạnh còn sót lại một mảnh giấy nhỏ.

Đây có phải con búp bê của anh không? Rất dễ thương.

Những lời nói vô nghĩa lại thực sự khiến Nại Đức cầm mảnh giấy lên đọc một lúc, rồi mang nó cùng con búp bê ra khỏi phòng với vẻ mặt vô cảm.

[Phát hiện giá trị hảo cảm của Nại Đức đã được cập nhật: Giá trị hảo cảm +5, giá trị hảo cảm của Nại Đức lúc này là 50 điểm.]

Nguyễn Dịch Y lúc đầu còn có chút buồn bực, ngơ ngác: Mình lại làm gì à?

.

Bình minh cứu rỗi các người chơi khác dần chiếu vào lâu đài tối tăm.

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: [Trời đã sáng, cuộc chiến sống còn kéo dài một đêm sẽ kết thúc sau khi đếm ngược một phút. Người chơi tự mình khám phá lâu đài, tìm kiếm các đạo cụ và manh mối khác nhau để giúp mình tồn qua đêm thứ hai.]

Lúc này, một người đàn ông tóc vàng có vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp nhìn dòng chữ xuất hiện trên bảng của mình, trên mặt dần dần nở một nụ cười ranh mãnh.

Hệ thống của Nguyễn Dịch Y cũng đồng thời gửi tới lời nhắc nhở.

[Trời đã sáng, cuộc trốn chạy thót tim suốt đêm sẽ kết thúc sau khi đếm ngược một phút. Hãy tiếp tục tự mình khám phá lâu đài, tìm kiếm nhiều đạo cụ và manh mối khác nhau để giúp ngài tiếp tục phát triển mối quan hệ của mình với các nhân vật ~]