Ngày xuân, mưa giống như là không có điểm dừng, rơi xuống không ngừng.
Trong phòng lại rất ấm áp, củi lửa cháy rừng rực, phía trên đang nấu một bình thuốc, cái nắp bị hơi nước sôi bốc lên rung rinh, có thể tinh tường nghe thấy tiếng sôi sùng sục của nước thuốc.
Nữ nhi ngồi ở trước gương, trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt nhỏ có vẻ hơi trắng bệch, mày dài mỏng manh, má gầy gò phớt hồng, đôi môi nhếch lên trông như củ ấu, mím lại, bộ dạng thanh tú và xa cách. Một đôi mắt đen láy hình quả hạnh nhân ngập nước, giống như là hơi nước tụ lại khe núi, mây khói nhàn nhạt tản đi, lộ ra đá quý lấp lánh mỹ lệ. Làn da mỏng manh trắng như tuyết, thật đúng là một cô nương xinh đẹp, thế nhưng cũng chỉ là đẹp mà thôi.
Nàng đương nhiên hiểu rất rõ bản thân đẹp đến nhường nào, trước bàn trang điểm nhỏ, tràn đầy son phấn, hương liệu cao cấp. Hương thơm phấn son quanh quẩn ở bên người, Hòa Yến khụt khịt cái mũi, nhịn không được nên hắt hơi một cái.
Gương đồng nhanh chóng bị hơi ấm thở ra che một tầng sương trắng, ngay giây tiếp theo gương mặt trong gương cũng bị làm mờ đi, Hòa Yến trong nháy mắt hoảng hốt, nhớ lại năm đó lần đầu tiên nàng được dỡ xuống mặt nạ nam nhân, cũng ngồi ở trước gương như vậy, nhìn bộ dáng bản thân ở trong gương, dường như đã trải qua mấy đời.
Nàng bị đám người mà Hạ thị gọi đến dìm cho chết chìm tại hồ nước trong vườn của nhà họ Hứa, thế nhưng khi tỉnh lại, nàng đã biến thành Hòa Yến. Không phải là em gái của đương kim Phi Hồng Tướng quân Hòa Như Phi, vợ cả cưới hỏi chính thức của Hứa Chi Hằng - Hòa Yến. Bây giờ nàng là chủ nhân của căn phòng nhỏ rách nát này, con gái của Cửu phẩm võ quan - giáo úy cửa thành Hòa Tuy, Hòa Yến.
Cũng tên là Hòa Yến, thân phận địa vị khác nhau một trời một vực.
"Yến Yến, tỉnh tại sao không nói một tiếng?" Bên ngoài có âm thanh phát ra, màn cửa bị nhấc lên, bóng người mang theo gió lạnh cuốn vào.
Đó là một người đàn ông trung niên có râu quai nón, mặt chữ Quốc (ý là mặt vuông đó, chữ Quốc 国, da đen, thân hình cao lớn, cường tráng như gấu, nụ cười mang theo nét cẩn thận từng li từng tí nịnh nọt. Hắn thấy trong phòng không có người, liền la lớn: "Thanh Mai, Thanh Mai đâu?"
"Thanh Mai đi hái thuốc rồi." Hòa Yến nói khẽ.
Nam tử gãi đầu một cái, nói: "Vậy à, để cha rót thuốc ra cho con nhé."
Chén thuốc bằng sứ màu trắng còn nhỏ hơn lòng bàn tay người đàn ông, hắn cũng biết điều này, cho nên rót hết sức cẩn thận, cả căn phòng lập tức tràn đầy mùi thơm thảo dược đắng ngắt. Hòa Yến nhìn chén thuốc đặt bên cạnh chậu hoa mai, ánh mắt lại chuyển qua nhìn lên mặt người đàn ông, đây chính là “cha ruột” của Hòa Yến, quan giáo úy cửa thành - Hòa Tuy.
Hai chữ “cha ruột” này, đối với Hòa Yến mà nói đúng là lạ lẫm.
Cha đẻ của nàng vốn dĩ là nhị lão gia Hòa Nguyên Lượng của nhà họ Hòa, nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của Hòa Như Phi, chỉ có thể gọi Hòa Nguyên Lượng là nhị thúc. Mà cha nuôi Hòa Nguyên Thịnh, trên thực tế lại là bác ruột của nàng.
Quan hệ của Hòa Yến và cha nuôi, có thể nói là không ra gì lắm, mà lúc đầu thấy nàng muốn học võ, lại càng đóng băng thêm mối quan hệ này. Chỉ sau khi nàng có được công trạng trong tay, được Hoàng thượng ngợi khen thì mới trở nên nhiệt tình với nàng. Mà trong quá khứ những năm đó, đại phòng (khu nhà ở của con trai cả) đối xử với nàng cũng tốt, cho ăn cho uống đầy đủ, những lại không hiểu trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì. Khi còn nhỏ, Hòa Yến từng tưởng rằng Hòa Nguyên Lượng không phải cha ruột của mình, nên đối xử với nàng cũng chẳng mặn mà. Nếu không phải do cha ruột của nàng là nhị lão gia trong phủ, chắc là nàng bị đã ném ra ngoài đường không thèm nuôi dưỡng.
Trong đầu của Hòa Yến lúc này chỉ nghĩ được rằng nàng thân thuộc với huynh đệ thuộc hạ trong quân doanh hơn là người của Hòa phủ.
Hòa Tuy đã rót xong thuốc vào trong chén, cẩn thận vớt đi một chút cặn bã trôi còn nổi ở trên mặt nước, lại nhẹ nhàng thổi, đưa đến trước mặt Hòa Yến muốn đút cho nàng.
Hòa Yến tiếp tay chén thuốc, nói: "Con tự mình uống được."
Người đàn ông thu tay lại, ngượng ngùng nói: "Được."
Chén thuốc tỏa ra hơi ấm, Hòa Yến hơi chần chờ nhìn chén thuốc trước mặt, nàng nghĩ tới lúc cùng với Hạ thị nói chuyện trước khi chết.
"Hai chén thuốc độc làm ngươi bị mù kia là do trưởng bối trong bộ tộc của ngươi tự mình phân phó tới. Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật, ngươi còn sống —— chính là sự uy hϊếp lớn hơn trời của bọn họ!"
Trưởng bối trong bộ tộc, là Hòa Nguyên Thịnh? Hay là Hòa Nguyên Lượng? Hay là những người khác? Hứa Chi Hằng cũng biết rất rõ bí mật đó, những người khác thì sao?
Nàng lại nghĩ tới ngày bị chết chìm đó, Tiểu Điệp đưa tới một chén trà nóng. Người khác dâng đồ cho nàng, ai biết được đó có phải là đồ tốt hay không?
Hòa Tuy thấy nàng chậm chạp không uống, cho rằng nàng ngại thuốc đắng, dụ dỗ nói: "Yến Yến đừng sợ, không đắng, uống xong mới khỏe được."
Hòa Yến không chần chờ nữa, không đợi Hòa Tuy nói tiếp, cầm lấy bát thuốc đặt lên môi, ngửa đầu uống một hơi hết sạch.
"Chờ chút . . ." Hòa Tuy không kịp nói hết, Hòa Yến đã để cái chén không gác trên bàn, hắn mới phun ra: "Nóng đấy. . ."
"Không nóng." Hòa Yến đáp.
Hòa Tuy ngượng ngùng cũng không biết nói gì, ngập ngừng mấy lần, nhẹ giọng dặn dò: "Con cứ ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy đi linh tinh, ta đi ra sân võ trước." Tiện thể cầm bát không đi luôn.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hòa Yến, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, làm ra những hành động thân mật như vậy với người không quá quen thuộc, lại còn với thân phận là con gái ruột lớn lên trong nuông chiều thật sự là hơi không được hợp lý.
Nha hoàn Thanh Mai đi hái thuốc vẫn chưa về, Hòa Tuy lương bổng mỗi tháng cũng không nhiều, bây giờ chỉ là một võ tán quan làm giáo úy ở cửa thành, không có quyền lực gì, tiền bạc ít đến đáng thương. Người trong đại phòng chỉ dựa vào một mình Hòa Tuy nuôi, nha hoàn cũng chỉ thuê được có một người, phần còn lại đã biến thành bàn son phấn chồng đầy của Hòa tiểu thư.
Hòa Yến đứng lên, đi tới trước cửa.
Cơ thể này mềm nhũn như mỡ đông, mỏng manh non nớt, hoàn toàn lạ lẫm so với trước khi chết. Không có sức mạnh sẽ không thể bảo vệ mình, nếu phải nói đến điểm tốt nhất, thì chính là một đôi mắt sáng có thể giúp nàng nhìn thấy lại những người xưa cũ.
"Ầm" một tiếng, sau lưng có tiếng vật nặng rơi xuống, Hòa Yến quay đầu, đứng ở trước mặt nàng là một thiếu niên đang dỡ thanh gỗ xuống.
Thiếu niên tuổi vẫn còn nhỏ, nhìn trông thì bằng tuổi với Hòa Yến, mặc một bộ quần áo vải xanh bó eo, trên đùi cột vải trắng cố định quần để cho tiện lao động. Màu da của hắn hơi đen, mặt mày so với Hòa Yến cũng có năm phần tương tự, thanh tú rõ ràng, đôi môi mím chặt như đang ra sức lực, thần thái nghiêm nghị, thoạt nhìn qua trông cũng bướng bỉnh và hơi kiêu căng.
Đây là em trai của Hòa đại tiểu thư, con trai thứ của Hòa Tuy, Hòa Vân Sinh.
Hòa Yến nằm ở trên giường mấy ngày nay, Hòa Vân Sinh cũng qua thăm mấy lần, đưa nước, thắp củi lửa, nhưng không nói một câu nào với Hòa Yến. Hai người họ có mối quan hệ không tốt lắm, chẳng qua là. . . Hòa Yến nhìn Hòa Vân Sinh quần áo vải xộc xệch, nhìn lại mình trên người áo xanh váy gấm hồng, khó hiểu, rồi lại kinh ngạc.
Nhà họ Hòa mà nàng nhớ, nữ quyến trong nhà đều phải trải đường cho đàn ông, đàn ông là trời cũng là đất, giống như là trung tâm của vũ trụ. Mà nhà họ Hòa này lại khác, nhìn thoáng quá, thiếu niên này ăn mặc nghèo nàn giống như được nhặt ở ngoài về, nhà họ Hòa chỉ dồn hết tiền bạc lên người Hòa Đại tiểu thư, là chuyện gì vậy?
Hòa Yến đứng trước mặt Hòa Vân Sinh, không xê dịch một tí nào, Hòa Vân Sinh đem đống củi chuyển đến dưới mái hiên, bắt đầu chẻ củi.
Người nhà này thật là nghèo, người hầu duy nhất trong nhà là nô tì của nàng, mà con ruột lại coi như gã sai vặt làm công việc chân tay.
Trước mặt Hòa Yến là đống củi mà Hòa Vân Sinh đã bổ, hắn khẽ nhíu mày, "Làm phiền tránh ra một chút, ngươi cản trở ta làm việc."
Một tiếng "tỷ tỷ" cũng không thèm gọi.
Hòa Yến không nhúc nhích, cũng không tránh ra, cũng không chanh chua mỉa mai hắn hai ba câu giống như thường ngày. Hòa Vân Sinh không nhịn được ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hòa Yến.
Hòa Yến nói: "Ngươi chẻ củi thế này không ổn đâu."