Nhân gian truyền tai nhau Phi Hồng Tướng quân và Phong Vân tướng quân thủy hỏa bất dung, tranh đấu không ngừng. Nhưng thật ra Hòa Yến luôn cảm thấy, không đến mức khoa trương như vậy.
Cùng lắm thì cũng chỉ là thiếu niên nhập ngũ, chiến công hiển hách, tuổi còn trẻ đã được phong ngự, khiến cho tất cả mọi người muốn đem bọn họ so sánh với nhau thôi. Cái khác chẳng qua là tin đồn, thêm mắm thêm muối, truyền tới truyền lui biến thành lạ lẫm, làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.
Chí ít trong lòng Hòa Yến của năm mười bốn tuổi, chắc chắn nàng không có nửa điểm đối địch nào đối với vị tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu này.
Khi đó nàng giả nam đã nhiều năm, làm "Hòa Như Phi" rất thuận buồm xuôi gió. Chỉ có một chút khó khăn, là đến cái tuổi này, con trai nên đến trường tập luyện đèn sách
Nam nữ khác biệt, nữ quyến có thể mời tiên sinh đến phủ dạy bảo, nhưng đàn ông con trai không được phép làm chuyện này. Nhà họ Hòa vẫn muốn mời tiên sinh đến phủ dạy học, nhưng tuổi tác phát triển, truyền đi ra ngoài sẽ không dễ nghe. Người nhà họ Hòa đến cùng vẫn cần mặt mũi.
Thế là lề mà lề mề, cuối cùng vào lúc Hòa Yến mười bốn tuổi , người lớn trong nhà đã đưa nàng vào Hiền Xương học quán.
Hiền Xương học quán là ngôi trường nổi danh nhất Kinh Thành, người sáng lập từng là thái phó thời còn là thái tử của đương kim bệ hạ năm đó. Học quán dạy lục nghệ, các vị tiên sinh đều là nhân tài kiệt xuất trong triều, tới nơi này học tập giống như viên ngọc quý nhất giữa những viên ngọc quý.
Nhà họ Hòa tuy rằng có tước vị, nhưng so với những gia tộc bên trong Hiền Xương quán thì vẫn kém hơn một chút. Ai ngờ Hòa Nguyên Lượng không biết gặp được vận mệnh tốt gì, một ngày nọ trong lúc uống rượu ở quán rượu, gặp phải hai người đang nổi tranh chấp, thuận miệng nói giúp vài câu, lại giúp được một vị tiên sinh có tiếng ở Hiền Xương quán. Gần đây vừa đúng lúc mùa xuân đang chiêu sinh vào học, vị tiên sinh nọ lại nhớ đến đại phòng nhà họ Hòa hình như còn có một đứa đích tôn, liền đưa vào Hiền Xương quán một đường đọc sách.
Hòa Nguyên Lượng do dự hồi lâu, thương lượng việc này cùng Hòa Nguyên Thịnh. Hòa Nguyên Thịnh luôn luôn truy danh trục lợi, cảm thấy việc này chỉ được không mất. Nếu bọn họ đem Hòa Yến đưa vào Hiền Xương quán, không chừng sẽ quen biết rất nhiều con cháu nhà quyền quý, thân thiết với bọn họ đối với nhà họ Hòa mà nói chỉ có điều tốt, không có chuyện xấu. Nếu có một ngày Hòa Như Phi chân chính trở về, cái danh "học sinh của Hiền Xương quán" này, giống như dệt hoa trên gấm vậy.
Hòa Yến biết được việc này, cực kỳ vui vẻ.
Nàng ăn mặc như con trai, nhưng ở Hòa gia, vẫn phải dựa theo quy củ của nữ quyến mà làm việc. Không thể đốn giò, không thể xuất đầu lộ diện, đến cả luyện võ cũng phải che giấu người nhà len lén học. Nhưng nếu làm nữ nhi, thì cũng không xứng với chức vụ, người phụ nữ trong nhà họ Hòa học cầm kỳ thư họa, nàng đang mang cái danh "Hòa Như Phi" không thể nào cùng học với bọn họ.
Tựa như là chuyện gì cũng không thể làm vậy.
Thế nhưng học sinh ở Hiền Xương quán lại rất khác biệt, nghe nói nơi đó có rất nhiều tài nhân dị sĩ, không ai là không có tài cán. Các thiếu niên đồng trang lứa cũng rất nhiều, nếu như được vào học, không chỉ có thể học được kỹ nghệ đầy mình, mà còn có thể mở rộng vòng quan hệ.
Đây là những điều mà nữ tử không hưởng thụ, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình có chút may mắn khi được thay thế Hòa Như Phi.
Vợ cả của Hòa Nguyên Thịnh, mẹ ruột trên danh nghĩa của nàng, thật ra là bác dâu cả đem đến một cái mặt nạ được chế tạo tỉ mỉ giao cho nàng, lo lắng nói: "Lần này con đi vạn sự phải cẩn thận, ngàn vạn không thể để cho người ta phát hiện thân phận thật của con."
Hòa Yến gật đầu.
Thật ra nàng cũng không thích mang cái mặt nạ này, mặc dù làm bằng bạc, trọng lượng rất nhẹ, nhưng kín không kẽ hở, chỉ lộ ra cằm và con mắt. Nhiều năm như vậy, nàng và mặt nạ bất ly thân, lúc ngủ cũng mang theo. Chế tác vô cùng cẩn trọng, có một mặt chụp lấy búi tóc từ bên trong, lắp cơ quan, cho dù đánh nhau cũng không rơi xuống, cũng chỉ có nàng mới có thể mở ra.
Hòa Đại phu nhân nghiêm túc cảnh cáo: "Nhớ kỹ, nếu con để lộ tẩy, toàn bộ trên dưới nhà họ Hòa sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu!"
Hòa Yến biết rõ, lời này đã nói ngàn vạn lần, tội khi quân, sẽ liên lụy cửu tộc.
"Con nhớ kỹ rồi." Hòa Yến cung cung kính kính đáp.
Hòa Đại phu nhân cực kỳ bất an đưa nàng đưa lên xe ngựa.
Người ở bên ngoài nhìn vào, một màn này sẽ là mẹ con tình thâm. Nhưng trong lòng Hòa Yến, lại đang nhẹ nhàng thở ra, trong l*иg ngực đầy tràn tự do vui sướиɠ. Nàng cuối cùng cũng tránh thoát được cảnh bị người khác quản thúc toàn thời gian, nhất cử nhất động phải ở trước mắt họ.
Xe ngựa dừng lại ở cửa ra vào của Hiền Xương quán, gã sai vặt đưa nàng đưa xuống xe ngựa, chỉ có thể đứng ở cửa ra vào chờ đợi nàng tan học.
Nàng đến quá sớm, tiên sinh còn chưa đến học quán, loáng thoáng có thể nghe được tiếng của đám học sinh đang nô đùa, đọc sách. Hòa Yến bước một chân vào cửa, tràn đầy ước mơ.
Ngày xuân, mặt trời mọc từ sáng sớm. Đi vào bên trong học quán, trước mặt là một sân phơi đầy ắp đồ, tiếp theo là một vườn hoa, tận cùng bên trong nhất mới là học đường. Sân phơi có chuồng ngựa, giống như là võ đài nhưng nhỏ hơn một xíu. Hoa viên được bày trí mười phần thanh nhã, bên cạnh hồ nước mọc lên một cây dương liễu tươi xanh.
Trong vườn còn có một chiếc xích đu.
Gió lay động xích đu hơi rung nhẹ, Hòa Yến đưa tay ra rất muốn ngồi lên, nhưng lại không dám. Đàn ông con trai chơi đu dây, nói ra sợ rằng sẽ bị người khác chê cười. Cuối cùng nàng đành phải từ bỏ, tiếp tục đi lên phía trước.