Hòa Yến mang bạc về cất trong nhà.
Thanh Mai không phát hiện ra, Hòa Yến lục lọi mấy hộp phấn son nhỏ trên bàn trang điểm móc hết ra sạch sẽ, đem tiền của kiếm được tối nay cất kỹ càng vào, mới sửa soạn lên giường.
Bởi vì kiếm được nhiều nên tâm trạng nàng rất tốt, lại còn giải quyết được nỗi lo ngày sau. Cả đêm này, nàng ngủ được một giấc thơm ngọt. Trong giấc mơ là hình ảnh nàng và các huynh đệ đang vui đùa đánh cược, mấy vị tráng sĩ gân giọng hô: "Mở đi! Mở đi!" Hòa Yến mặt lộ vẻ khó xử, có người cười lớn: "Tướng quân, tại sao ngài lại thua rồi?"
"Đêm nay Tướng quân có thắng lần nào sao?" Phó tướng giả vờ giả vịt lắc đầu, "Ây da, Tướng quân thế này là không ổn rồi."
"Cút đi, cái gì mà ổn hay không ổn, chưa từng nghe câu "đen bạc đỏ tình" sao? Tướng quân đây thua ở trên sòng bạc, nhưng tình trường thì tung hoành vô địch không kém ai, tên ế vợ nhà ngươi thì biết cái gì!"
Hòa Yến nghe vậy, cười lớn.
Nàng đang cười, bỗng cảm giác có người ở phía sau đẩy bản thân một cái, mở mắt ra, là khuôn mặt của Thanh Mai: "Cô nương nằm mơ cái gì vui sao? Cười vui vẻ như vậy?"
Ánh nắng đã thò vào bệ cửa sổ, chiếu sáng khắp phòng. Nàng duỗi mu bàn tay ra ngăn cản ánh sáng đang làm chói mắt, trong lòng hơi ngạc nhiên, vậy mà lại dậy trễ.
Quả nhiên là ngày xuân rất thích hợp để ngủ.
Nghĩ giấc mộng đêm qua, Hoà Yến không khỏi cảm thấy thổn thức. Năm đó các tráng sĩ nói kỹ năng cờ bạc của nàng nát cho nên "đỏ tình", nhưng lại trên thực tế thì hoàn toàn sai. Nhưng nếu xét từ phương diện nào đó mà nói cũng không sai, bây giờ nàng có thể ở trong Nhạc Thông Trang đại khai sát giới, đỏ bạc thì đen tình, như thế mới gọi là thất bại thảm hại.
Ngoài cửa truyền tới tiếng nói Hòa Vân Sinh có vẻ không được vui: "Hòa Yến, mặt trời đã lên cao rồi, hôm nay ngươi còn muốn đi hay không?"
Khi vừa mới bắt đầu, người luôn cật lực phản đối là hắn, đến bây giờ người quen thuộc rủ nàng cùng nhau đi đốn củi cũng là hắn. Dường như cũng không cần quá nhiều thời gian, Hòa Vân Sinh nghĩ không ra tại sao bản thân lại cùng Hòa Yến có một viễn cảnh như bây giờ.
"Ngươi chờ ta một chút." Hòa Yến tranh thủ thời gian thay bộ quần áo khác.
Thanh Mai bưng chậu nước rửa mặt ra, Hòa Vân Sinh nhấc chân đi đến, vừa đi vừa nói: "Ngươi hôm nay lề mà lề mề quá đấy. . . Hòa Yến? !"
"Có chuyện gì vậy?" Hòa Yến đang trói bao cát vào tay chân, vừa nâng mắt lên nhìn đã thấy Hòa Vân Sinh đang phẫn nộ. Nàng khó hiểu nói: "Sao vậy?"
Hòa Vân Sinh chỉ tay trên ghế: "Làm sao à? Trông ngươi chẳng ra làm sao cả? !"
Ngữ khí của thiếu niên bây giờ vô cùng phẫn nộ, nếu như trên đầu hắn có một cây đuốc, giờ phút này cây đuốc hẳn là có thể đốt luôn cháy cả ngôi nhà. Hòa Yến theo phương hướng hắn chỉ tay mà nhìn lại, trên ghế gỗ, chính là áo trường sam mà đêm qua Hòa Yến "mượn dùng" của Hòa Vân Sinh. Sau khi trở lại phòng, nàng đã tùy tiện ném một cái trên ghế, buổi sáng thức dậy xong đến bây giờ không có nhớ ra việc này.
Không đợi Hòa Yến phản ứng lại, Hòa Vân Sinh tiến lên một bước, tung chiếc áo trường sam ra. Áo bị Hòa Yến vò thành một nắm, lốm đốm vết bẩn, bị thiếu niên lắc lắc cho vài cái, thì hiện lên mấy vết rách vụn vặt lẻ tẻ, giống như là bị ai từ trong quần áo bộ quẹt cho một phát, thê thảm đến tột cùng.
"Đây chính là “thay ta sửa quần áo” mà ngươi nói à?" Hòa Vân Sinh lên cơn giận dữ, đêm qua hắn còn cảm động một trận vì tưởng thật, cho rằng người chị gái này đang thật lòng chăm sóc người em này là hắn, lúc này xem ra . . . Nàng thực sự là do ông trời phái tới trừng phạt bản thân hắn!
"Đó là chỉ hiểu lầm thôi, ta có thể giải thích." Hòa Yến để dành thời gian cho đứa nhỏ này bình tĩnh lại.
"Giải thích, ngươi định giải thích thế nào? Ngươi có biết hay không . . ." Hòa Vân Sinh vốn dĩ đang cực kỳ phẫn nộ chỉ trích nàng, nói đến đây, giọng hắn bỗng nhiên nghẹn ngào, hốc mắt cũng đỏ ửng, hắn nói: "Đây là bộ quần áo tử tế duy nhất mà ta có . . . Ngươi làm nó rách nát như bây giờ, ta phải làm sao bây giờ?"
Hòa Yến bị làm cho nổ tung não.
Nàng rất rất rất sợ nhìn người khác rơi nước mắt. Nhất là thiếu niên khí thế hùng hổ giống con nghé con như hắn bỗng nhiên lại tủi thân mà nước mắt.
Hòa Vân Sinh cũng cực kỳ tủi thân thay cho hắn.
Người trẻ tuổi ai nấy đều sĩ diện, nhà nghèo thì cũng chẳng sao, chỉ cần hắn hiếu thuận biết lễ nghĩa, bình thiên lập địa, thì sẽ có được chân binh sĩ . . . Tuy nói thì như vậy, nhưng lòng hư vinh thì ai mà chẳng có. Bộ quần áo này là một vị sư huynh đưa cho hắn, hắn đã mặc rất nhiều năm. Quần áo của hắn tất cả đều là áo đuôi ngắn quần đùi cho dễ dàng lao động, bộ áo trường sam đó cho dù có cũ đến như thế nào,thì vẫn sẽ mang lại cho hắn cảm giác "Thiếu gia" .
Quần áo Hòa Yến mặc dù không so sánh được với tiểu thư nhà giàu, thế nhưng kiểu dáng lưu hành một thời trong năm cũng có thể mua được một hai bộ, Hòa Tuy sủng ái nàng, Hòa Vân Sinh cũng không thể nói gì được. Đàn bà con gái xưa nay đều thích chưng diện, đấng nam nhi trong nhà sao có thể chú trọng đến vật ngoài thân nhiều như vậy?
Thế nhưng giờ phút này, Hòa Vân Sinh đột nhiên tủi thân mà đứng lên.
Hòa Yến lắp bắp nói: "Cái này, cái này …quần áo hỏng mất rồi, chúng ta mua một bộ mới đi, tìm tiệm may nổi danh nhất Kinh Thành may vá làm cho ngươi bộ hoàn toàn mới, có thêu hoa văn được không ? Tài năng may vá cũng phải tốt nữa, đừng, đừng khóc nha, ta không cố ý đâu . . . Có được hay không? Vân, Vân Sinh?"
Hòa Yến chưa bao giờ dỗ ngon dỗ ngọt người khác như vậy, chẳng biết tại sao, cơn tức giận của Hòa Vân Sinh đột nhiên chùng lại, tuy nhiên vẫn còn hơi oán giận, nói: "Chúng ta làm gì có tiền!"
"Ai nói không có?" Hòa Yến lấy hộp trang sức mở ra cho hắn nhìn, "Chúng ta có tiền mà."
Hòa Vân Sinh vốn dĩ chỉ định nhìn thoáng một cái, nhìn kỹ lại ngây ngẩn cả người, nói: "Ngươi lấy bạc ở đâu ra vậy?"
"Hả?"
Sau một khắc, Hòa Vân Sinh đột nhiên xông lên trước, kinh hãi nói: "Mặt của ngươi . . ."
Mặt? Hòa Yến giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ mặt có dấu vết gì? Không thể nào chứ, đêm qua trước khi về nhà đã lấy nước trong chum nước cửa ra vào rửa sạch hai má, đã rửa sạch hết rồi mà?
Nàng chạy vọt tới trước gương, liền nghe tiếng Hòa Vân Sinh phẫn nộ vang lên, "Ngươi bị ai đánh vậy?"
Nàng nhìn thấy cô nương trong gương mặt mày thanh nhã, ánh mắt ngập nước yêu kiều, làn thu thuỷ, nét xuân sơn, chẳng có gì khác thường. . . có điều… Hòa Yến nhìn xuống dưới, bên môi có vệt máu bầm màu tím nhạt, hiện rõ ràng trên nền da trắng nõn của nàng.
Vừa rồi Thanh Mai gọi nàng dậy, nàng lấy tay che mặt chắn ánh mặt trời, Thanh Mai không nhìn thấy, giờ phút này lại bị Hòa Vân Sinh thấy được.
Hòa Đại tiểu thư có làn da non mịn, thực sự chịu không được bất kỳ trở ngại nào. Đêm qua nàng giống như bị ai đấm một quyền, nhưng không đau không ngứa, nên cũng không để ý, chẳng ngờ hôm nay mặt lại bị bầm tím như vậy.
Hòa Vân Sinh vẫn còn đang hỏi cung nàng: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với ngươi? Số bạc này. . . rồi bộ y phục này . . ." Hắn bỗng nhiên sợ hãi, ánh mắt trở nên thương hại: "Ngươi . . ."
Nhìn thiếu niên này càng nghĩ càng tưởng tượng đi xa, Hòa Yến nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn, "Ngươi nghĩ cái gì đó, đêm qua ta mặc quần áo của ngươi đi sòng bạc, cược hai ván, thắng được ít tiền, có người tìm ta gây sự, sau đó ta giáo huấn bọn họ một trận, không cẩn thận bị thương mà thôi. Không có việc gì đâu, ngày mai sẽ hết bầm."
Nàng nói một cách hời hợt, không hề hay biết những lời này đã khiến cho thiếu niên trước mặt nội tâm chấn động đến mức nào.
"Ngươi . . . ta . . ."
Hòa Yến đi đến sòng bạc chơi? Hòa Yến đi đến sòng bạc chơi còn thắng tiền? Hòa Yến thắng tiền thì bị người ta đến gây, sau đó còn giáo huấn đối phương một trận?
Cho dù là cái gì, Hòa Vân Sinh cũng không thể nào tiếp thu được. Hắn thậm chí còn hoài nghi chị gái mình có phải bị người ta đánh tráo hay không, làm thế nào nàng có thể làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được như vậy.
"Đúng vậy đó, " Hòa Yến chậm rãi giải thích, "Bởi vì chúng ta thực sự quá nghèo, cho nên ta muốn đi sòng bạc thử chút vận may, ai biết rằng vận may thực sự rất tốt, nói chung là được ông trời phù hộ. Lúc gặp mấy người kia ban đầu ta cực kỳ sợ hãi, nhưng mà gần đây đi theo ngươi lên núi đốn củi, sức lực mạnh hơn rất nhiều, may mắn thắng được bọn họ." Thấy Hòa Vân Sinh vẫn đang trợn to mắt há hốc mồm, Hòa Yến tiếp tục nói, "Nếu ngươi không tin, tự mình đi Nhạc Thông Trang nghe ngóng đi, xem xem có phải đêm qua có cái người trẻ tuổi mặc màu nâu thắng rất nhiều tiền, ta không có lừa ngươi."
Hòa Vân Sinh trong đầu đã vò thành tơ rối, thấy Hòa Yến có vẻ chân thành, hình như cũng không có nói dối.
"Sao có thể . . . Sao có thể . . ."
"À, đúng rồi, " Hòa Yến cười cười, "Kể từ bây giờ chúng ta đã có tiền, vậy nên từ hôm nay, chúng ta sẽ không đi bán bánh mận nữa."
"Vậy thì làm gì?" Hòa Vân Sinh thì thào hỏi.
"Tất nhiên là đi võ đài rồi, ngươi có muốn đến trường đi học không, Vân Sinh?" Nàng hỏi.