Vương Cửu Quý cảm thấy mình chắc chắn là đang nằm mơ. Hắn dùng sức bóp bắp đùi mình, lập tức thấy đau, kêu lên "Ô hô" một tiếng.
Không giống đang nằm mơ cho lắm.
Nhưng nếu không là đang nằm mơ, cũng không giải thích được hết thảy những chuyện đang phát sinh trước mắt này.
Có điều là, một lát sau, bọn tay sai ngơ ngác kia nhao nhao ngã đầy đất ngổn ngang lộn xộn, mà kẻ khởi xướng chuyện này thì đang đạp một chân ở trên thềm đá, đang phủi đi bụi đất bên trên quần áo. Nàng cảm nhận được ánh mắt của Vương Cửu Quý, liền nhìn sang, ánh mắt trong trẻo thế nhưng lại làm cho Vương Cửu Quý cả người run rẩy.
Hắn chưa thấy Hòa Yến như thế này bao giờ.
Đây chắc chắn không phải là Hòa Yến. Hòa Yến xinh đẹp nhưng tính tình cay nghiệt, ham mê hư vinh, thích chiếm món hời nhỏ. Kiểu con gái như vậy, trong Kinh Thành nhiều vô số kể, phần lớn lòng đều cao hơn trời, mệnh như giấy mỏng. Mong muốn duy nhất của bọn họ là có thể trèo lên nhà giàu sang làm thϊếp, nếu như phải gả cho người bình thường, cả một đời sẽ buồn bã ai oán oán mà sống tiếp. Hòa Tuy nuôi nàng như tiểu thư nhà quyền quý, Hòa Yến đời này cũng không bao giờ làm qua chuyện gì nặng nhọc, đôi tay đó của nàng không phải đánh đàn thì cũng là vẽ tranh, chí ít không dùng để đánh người.
Nhưng vừa mới đây thôi, Vương Cửu Quý đã tự mình nhìn thấy hai tay của nàng khép lại thành quyền, đánh cho đám người tráng kiện bên cạnh hắn ngã hết xuống đất. Hắn còn nhớ rõ lúc Hòa Yến nắm chặt cánh tay mình, thân thể còn chưa kịp tê dại, đã cảm thấy đau xót khắp người, nhao nhao kêu to lên. Ngón tay của nàng so với búa còn có lực hơn nhiều.
Người phụ nữ này thật là đáng sợ, nàng uống thuốc gì mà trong vòng một đêm sức mạnh trở nên lớn như vậy, có thể lấy một người đấu lại mười mấy người?
Vương Cửu Quý muốn khóc rồi.
Hắn còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải làm như thế nào để cầu xin nàng tha thứ, thì thấy thiếu nữ đi về phía mình.
"Xin ngài tha mạng!" Lý trí của hắn giờ khắc này đã tan thành mây khói, Vương Cửu Quý thốt ra, "Là ta có mắt như mù, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho ta lần này đi!"
"Về sau không cần đưa quà gì cho ta đâu." Hòa Yến ấm áp mở miệng, "Ta không thích."
"Được, được được được được ." Vương Cửu Quý một nói liên tục mấy chữ “được”, sợ Hòa Yến không tin, còn bổ sung thêm: "Ngài thích gì cứ nói cho ta biết, ta sẽ mua cho ngài . . . Có được không?"
"Cũng không cần thiết đâu, vô công bất thụ lộc." (Không có công cán gì thì không nhận thưởng)
Hòa Yến cười rộ lên, "Cùng là hàng xóm láng giềng với nhau, sau này không cần nói đùa kiểu này nữa."
"Vâng vâng vâng." Vương Cửu Quý cảm động đến rơi nước mắt.
"Nhưng mà, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi đấy." Nàng nói.
Một lát sau, Hòa Yến bỏ lại tàn cuộc trên đất, nhẹ nhõm rời đi, đám người vẫn còn rêи ɾỉ. Nàng nhẹ nhàng đi khỏi con hẻm, sau khi rời đi, trên tầng nào đó của Túy Ngọc lâu, có một người buông quạt chắp lại, kéo tấm rèm cửa che đi sự náo loạn ở dưới lầu.
"Thiếu nữ trong kinh thành dũng mãnh hung hãn như vậy từ bao giờ nhỉ?" Đó là một giọng nói nhẹ nhàng, hàm chứa ý cười và trêu chọc, "Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cho cữu cữu chậm chạp mãi không muốn đính hôn cưới vợ?"
Lời nói ra không có được câu trả lời.
Thế nhưng người này vẫn không ngừng cố gắng, "Cữu cữu à, sao không đi hỏi thăm một chút xem người vừa rồi là cô nương nhà ai? Nếu như không có điểm nào xấu, thì nhận làm nữ hộ vệ dưới trướng người, như thế nào? Đêm đến, nói không chừng còn có thể hồng tụ thiêm hương . . ." ( Chú thích: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương )
"Ầm" một tiếng, đầu ngón tay của người nào đó đập lên mặt bàn, nắp trà đậy lên nửa chén trà kêu "coong" một tiếng, lát sau bay chuẩn xác đến miệng người kia, làm cho hắn á khẩu không trả lời được.
"Ôi ôi ôi" người kia tủi thân giương nanh múa vuốt.
"Nếu ngươi nói nhảm thêm một câu nữa, ta sẽ ném ngươi từ trên này xuống." Giọng nói lười biếng mà hờ hững cắt đứt phăng ý định lên án của đối phương
Trong phòng lại yên ắng như lúc trước.
Dây đàn lại tiếp tục chậm rãi chảy xuôi qua tấm vách, che khuất đi ánh nắng ngày xuân ngoài cửa sổ. Hai người nọ tiếp tục uống trà, có người nho nhỏ lầm bầm một câu "Hẹp hòi", nhưng rất nhanh bị tiếng đàn lấn át.
. . .
Hòa Vân Sinh trông thấy Hòa Yến bình an vô sự sau khi trở về thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Ngươi không sao chứ? bọn người Vương Cửu Quý đâu rồi?" Hòa Vân Sinh không thấy bóng dáng Vương Cửu Quý liền hỏi.
"Ta chỉ nói với bọn họ vài câu tình vài câu lý thôi, bọn họ đi luôn rồi. Bọn họ cũng nói hôm khác sẽ đến nhận lỗi, sau này cũng sẽ không gây ra chuyện như hôm nay nữa." Hòa Yến nói: "Đừng để ý tới bọn họ, tiếp tục bán bánh ngọt của chúng ta đi."
Hòa Vân Sinh hoài nghi nhìn nàng.
Vương Cửu Quý nếu thích nói đạo lý như vậy, thì trên đời này làm gì còn Vương Cửu Quý. Nhưng Hòa Yến thì lại đang bày ra dánh vẻ không muốn nói nhiều lời, nhìn nàng cũng có vẻ như không bị thương tích gì, Hòa Vân Sinh dù sao thì vẫn là em trai ruột của nàng, nên cũng không tính toán thêm chuyện này làm gì nữa.
Đến ban đêm, lúc cùng nhau dùng xong cơm tối, Hòa Vân Sinh muốn đi ngủ thì bị Hòa Yến kéo lại.
"Chuyện gì vậy?"
"Ngươi có quần áo sạch không?" Hòa Yến hỏi.
Hòa Vân Sinh vẻ mặt tỏ ra không hiểu.
"Ta muốn xem xem quần áo của ngươi có chỗ nào cần may vá không." Hòa Yến nói: "Buổi tối ta có thể giúp ngươi may vá một tay."
Hòa Vân Sinh ngạc nhiên đến nỗi mắt sắp nứt ra.
Từ lúc sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Hòa Yến đưa ra đề nghị may vá quần áo giúp hắn. Trong nháy mắt, thiếu niên có cảm giác xa lạ với người chị gái này của mình, có điều. . . Hắn chần chừ hỏi: "Ngươi đã dùng kim khâu rồi sao?"
Hắn nhớ rõ Hòa Yến không biết chút gì về nữ công gia chánh, chyện khâu vá xưa nay đều do Thanh Mai làm.
"Ngươi xem thường ta quá đấy, ta đương nhiên là biết dùng." Đương nhiên là không biết dùng thì đúng hơn.
Hòa Yến đẩy hắn một cái: "Ngươi nhanh đi lấy đi, cái nào cần may thì mang hết đến."
Hòa Vân Sinh ngoan ngoãn tìm một đống quần áo mang tới, Hòa Yến cầm đống quần áo đi về phía phòng mình, Hòa Vân Sinh vẫn hơi do dự, "Nếu không để cho Thanh Mai làm đi?"
"Thanh Mai không làm vừa ý ta được, ngươi đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó." Hòa Yến nói.
Đuổi thiếu niên kia được rồi, Hòa Yến trở lại phòng, chọn lựa từ đống quần áo mãi mới tìm một bộ quần áo màu nâu cổ hẹp. Hòa Tuy đã dồn hết tiềm lực kinh tế trong nhà cho con gái cưng, Hòa Vân Sinh không có nổi một bộ quần áo tử tế,chỉ có duy nhất cái này là áo dài, đoán chừng là đồ người khác mặc xong nhượng lại, màu sắc và chất liệu cũ kỹ.
Cũng may nàng và Hòa Vân Sinh vóc dáng tương đương nhau, mặc lên người, miễn cưỡng coi như vừa. Nàng búi tóc lên giống như tóc đàn ông, tiện tay bẻ cành cây ở ngoài cửa gài lên tóc, rồi chỉnh cho màu da đen sạm lại một chút, lông mày thô to hơn một chút. Hòa Yến hài lòng nhìn vào trong gương, đã ra dáng một thiếu niên trong độ xuân xanh rồi.
Đời trước, nàng đã giả làm nam thuần thục rồi, chí ít trong những năm đó không có người nào phát hiện ra. Đời này ăn mặc đồ của nam, cũng thấy rất hợp lý, không có chỗ nào không ổn. Đáng tiếc là, vốn dĩ nàng muốn làm một công tử văn nhã, nhưng mặc bộ quần áo này lên, lại giống như thiếu gia nhà có hoàn cảnh sa sút, miễn cưỡng nhìn thì cũng tạm chấp nhận được.
Nàng bước đi thong thả mấy bước ở trong phòng, đề phòng trước sau, mới vụиɠ ŧяộʍ đi ra mở cửa, đi đến ngoài sân, tay chân thoăn thoắt nhảy lên, leo tường trốn ra khỏi phủ.
Trong thời tiết này Kinh Thành không có lệnh cấm đi lại ban đêm, là lúc náo nhiệt nhất. Hòa Yến cầm theo đèn đuốc sáng trưng, ven bờ hồ, người trên thuyền ca múa êm tai, người bán hàng rong cao giọng gào to, ý xuân dào dạt, đúng là một khung cảnh phồn hoa.
Nàng đã rất nhiều năm không thể ra khỏi cửa một cách thoải mái như vậy. Từ khi Hòa Như Phi trở lại nhà họ Hòa, từ khi nàng gả vào nhà họ Hứa , từ khi nàng bị mù hai mắt.
Những thứ náo nhiệt, phồn hoa, đẹp đẽ này ở ngay trước mắt nhưng thật sự rất xa xôi, thế nhưng tối nay, gió đêm thổi tới bên hồ, nàng mất đi mà cũng được lại, rất tự do.
Thoát khỏi nhà họ Hòa kia, tất cả như bắt đầu lại từ đầu, trong lòng nàng thầm cảm kích ông trời đã cho mình cơ hội.
Túy Ngọc lâu tọa lạc trong Kinh Thành cách đó không xa, bên ngoài đèn đuốc sáng rực, các cô nương xinh đẹp thướt tha như hoa, vẻ mặt tươi cười đang tiếp đón khách khứa.
Chỗ này không phải là Tần lâu Sở quán , mà là sòng bạc to lớn nhất, nổi danh nhất trong Kinh Thành, Nhạc Thông Trang.
Hòa Yến dừng bước lại trước nơi gọi là Nhạc Thông Trang này.
(Tần lâu Sở quán: Là những nơi phong lưu diệm dã, nay có chiều phai nhạt như vẻ tiêu điều mùa thu. Lầu Tần quán Sở là chữ thành ngữ của cảnh phong lưu sung sướиɠ. Thơ người đời Tống chơi xứ Bạch Hạ về, có câu:
“Lai vãng không lao Bạch Hạ thuyền, Tần lâu Sở quán tổng mang nhiên; Duy dư nhất quyển tân thi thảo, Thính vũ giang hồ thập nhị niên.)