Đại Ngụy năm Khánh Nguyên thứ sáu mươi ba , mùa xuân tháng ba, mưa mịt mờ, trong thành chìm trong một tầng trong sương khói màu xanh, tí tách tí tách thấm ướt từng mảnh đất.
Gia tộc họ Hứa tọa lạc trong kinh thành, mảnh ngói trên nóc nhà bị nước mưa gột rửa trong suốt, hiện ra một tầng ánh sáng le lói. Đây là ngói nhà mà Hứa Vân Châu vận chuyển phải tốn đến nửa tháng, nghe nói khí có trăng, ánh trăng sẽ chiếu trên đỉnh nóc, tựa như đom đóm đậu lại. Loại này là ngói nung công nghệ phức tạp, giá tiền cũng không hề rẻ, lắp đặt tràn đầy một ngôi nhà như thế này, người bình thường phải tốn hơn mười năm vất vả là ít.
Nhưng mà đây là nhà họ Hứa sống ở chốn kinh thành, là nơi thương nghiệp tơ lụa phủ kín khắp cả nước, một nhà mảnh ngói cùng lắm cũng như con trâu mất đi một sợi lông. Hứa đại nhân hiện tại là thái phó của Thái tử, sinh được 2 đứa con,con cả Hứa Chi Hằng độc đáo siêu quần, tài hoa xuất chúng, tuổi còn trẻ đã là Hàn Lâm học sĩ, chốn kinh thành người người tán thưởng . Hứa Chi Hằng cũng đã yên bề gia thất, lúc 18 tuổi hắn cưới võ tướng nhà họ Hòa, nữ nhi thứ hai dòng chính Hòa Yến. Con cả nhà họ Hòa là Hòa Như Phi được đương kim bệ hạ ngự phong là Phi Hồng Tướng quân, một văn một võ hai nhà thông gia, cũng coi như là môn đăng hộ đối.
"Phu nhân, người muốn đi đâu?" Nha hoàn thân hình nhỏ nhắn, mặc một bộ quần áo mỏng tang dâng lên một chén trà nóng, nói.
"Ta đi ra ngoài một chút." Hòa Yến trả lời, uống một hơi cạn sạch chén trà.
"Thế nhưng bên ngoài trời còn đang đổ mưa ..."
"Không có gì phải ngại, ta che dù."
Nha hoàn nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt. Nhà họ Hứa là thư hương môn đệ, nữ tử ăn mặc rất thanh nhã phong lưu, con dâu cả nhà họ Hứa cũng giống như vậy, chỉ là gấm áo màu xanh ngọc bích mỏng manh mặc trên người nàng, trông có vẻ như không hợp nhau lắm. Thật ra dâu cả nhà họ Hứa dung mạo rất đẹp mắt, ngũ quan rõ ràng mà khí chất cũng rất hào hùng, đôi mắt như hồ nước được gột rửa sạch đẹp, trong suốt mà xa xăm ... Đáng tiếc, đôi mắt này lại bị mù lòa.
Thật ra nàng không phải là bị mù lòa bẩm sinh, mà là sau khi gả vào nhà họ Hứa được ba tháng, đột nhiên bị trúng độc, sốt cao hai ngày hai đêm, tỉnh lại không nhìn thấy được nữa. Nhà họ Hứa nhiều lần mời thần y về, những vẫn lực bất tòng tâm, về sau dâu cả nhà họ Hứa không còn thường xuyên ra khỏi cửa nữa. Một người mù lòa đi ra ngoài, nói tóm lại là không tiện cho lắm.
Hòa Yến đi tới cái đình nhỏ nằm giữa hồ nước ở trong phủ.
Nàng gả vào nhà họ Hứa một năm, ba tháng sau mắt bị mù, còn lại chín tháng, nàng học cách không cần dùng mắt để sinh hoạt, thích ứng rất tốt. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ lại lúc vẫn còn nhìn thấy được, ví dụ như bây giờ, nàng có thể nghe được âm thanh nước mưa tan vào hồ nước tạo nên gợn sóng, cảm giác được cá chép đỏ trong hồ giành ăn, nhưng không nhìn thấy được gì cả.
Nhìn không thấy ánh nắng xuân mới là mùa xuân đẹp, giống như nhìn không thấy người thì có thể người đó vẫn là người tốt.
Vì bị mù quá sớm, nàng hiện tại đã quên mất hình dáng của Hứa Chi Hằng. Có thể nhớ đại khái là, lúc mười bốn tuổi là thời điểm nàng trông thấy Hứa Chi Hằng, thiếu niên một thân áo xanh, nụ cười ấm áp, vươn tay tới với nàng. Thế nhưng hiện tại Hứa Chi Hằng chắc là sẽ không còn vươn tay với nàng nữa đâu. Mặc dù hắn cũng đối xử với nàng dịu dàng lễ mạo, tương kính như tân, thế nhưng lại ẩn cách một tầng xa lạ, Hòa Yến có thể cảm giác được.
Nhưng nàng chắc chắn sẽ không nói ra.
Thời còn niên thiếu, trong nhiều năm sinh hoạt ở quân doanh, nàng học được cách dùng thân phận nam nhi liên hệ với người khác, nhưng lại không hiểu làm thế nào để làm một cô gái thực thụ. Cho nên nàng chỉ có thể nhìn Hứa Chi Hằng cùng với vợ lẽ Hạ thị lưu luyến bên nhau, đã thương tâm lại càng thêm chán nản. Về sau nàng không nhìn thấy được nữa, những hình ảnh làm tổn thương lòng người này cũng giảm bớt nhiều chút, trong lòng thanh thản hơn rất nhiều.
Nàng yên tĩnh ngồi ở trong đình, bỗng nhiên lại nhớ tới thời niên thiếu những năm đó còn ở trong quân đội, cũng là một ngày xuân như thế này, nước mưa mịt mờ, nàng ngồi ở giữa các quân sĩ, mỉm cười uống vào một bát rượu nồng, cảm thấy cả người đều nóng lên.
Nhiệt độ này chỉ một thoáng đã quét sạch thân thể nàng, Hòa Yến đỡ lấy lan can, trong cổ tuôn ra thứ gì đó có vị hơi ngọt, "Phụt"- Nàng phun ra một ngụm máu tươi.
Có tiếng bước chân chậm rãi tới gần.
Hòa Yến hỏi: "Tiểu Điệp?"
Không có trả lời, tiếng bước chân dừng lại, Hòa Yến khẽ nhíu mày: "Hạ thị?"
Một lát sau, thanh âm nữ tử vang lên, "Phu nhân có đôi tai nghe thật tốt."
Ngực bắt đầu phát ra cảm giác kỳ lạ, trực giác nhiều năm khiến nàng vô ý thức làm ra tư thế phòng bị. Hạ thị luôn luôn dịu dàng cẩn thận, ở trong phủ cũng không thường xuyên nói chuyện với nàng, hôm nay bỗng nhiên đến đây, đã vậy còn mang theo ngữ khí như là rất đắc ý, làm cho Hòa Yến cảm thấy rất bất an.
Nhưng nàng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, trong phủ nàng giống như là một món đồ trang trí, không có danh phận chủ nhà gì, không ngăn cản được phu quân sủng ái Hạ thị, mà một đôi mắt mù lòa đối với Hạ thị cũng không có gì gọi là uy hϊếp, Hạ thị không cần thiết, cũng không có lý do gì để phải đối phó với nàng.
"Có chuyện gì?"
Hạ Uyển Như vuốt ve trâm gài tóc bên tóc mai, đó là vật mà Hứa Chi Hằng tặng nàng ta hôm qua, bỗng nhiên lại nhớ tới người trước mặt bị mù lòa, đành phải tiếc nuối thu tay lại, nói: "Phu nhân, người mang thai rồi."
Hòa Yến ngây người tại chỗ.
"Mấy ngày trước đây đại phu bắt mạch cho người, nói là đã mang thai rồi."
Hòa Yến tại không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác mừng rỡ, nàng đang muốn nói chuyện, thì nghe thấy Hạ thị lại thở dài một cái: "Nhưng mà đáng tiếc quá."
Đáng tiếc?
Nụ cười bên khóe miệng Hòa Yến biến mất, nàng hỏi: "Đáng tiếc cái gì cơ?"
"Đáng tiếc đứa nhỏ này không được phép giữ lại.”
Hòa Yến nghiêm nghị nói: "Hạ thị, ngươi thật lớn mật!"
Mày liễu của nàng dựng thẳng, ánh mắt sắc bén như đao, tuy là mù lòa, lại thần sắc khϊếp người, Hạ Uyển Như trong nháy mắt cũng dựng đứng lông tơ lên. Nhưng chỉ qua chốc lát, nàng ta ổn định lại tinh thần, chỉ nói: "Chuyện này cũng không phải một người nói là được đâu, Hòa tướng quân."