Chương 1
Editor: Jung tiểu kú
Bầu trời xanh thẫm, York mới vào hè, khí hậu cũng không phải quá nóng, mây sà xuống thấp, gió có phần hơi lạnh.
Vách tường ở bốn phía nhà tù Sarton cùng với tường thành thời Trung cổ trên các bức bưu thϊếp du lịch có vài phần giống nhau. Phong cảnh xinh đẹp của nơi ngục giam làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được nơi này là nơi giam giữ trọng phạm của vùng này.
Một chiếc xe lớn, đen xì dùng trong quân đội chầm chậm tiến vào cổng chính của nhà giam Sarton, dừng lại ở khoảng sân rộng bên cạnh bãi cỏ xanh mượt nhìn như trong một nông trường. Cách đó không xa, tốp năm tốp ba túm tụm lại một chỗ, các phạm nhân một bên cắt cỏ, một bên phơi nắng, dưới ánh sáng mặt trời ấm áp, mệt mỏi quay đầu lại nhìn một chút.
Nhóm giám thị mở cửa, không nhịn được mà quát tháo om sòm những phạm nhân mới tới, bắt động tác của bọn họ nhanh lên một chút.
Lúc này đây, đám giám thị không có theo lệ cũ, kéo kéo yết hầu khàn khàn, rống ra ý định muốn đem những “khách trọ” mới đi tiến hành kiểm nghiệm thân thể để uy hϊếp, cũng không có vạch rõ những chỗ phòng thủ nghiêm ngặt xung quanh để đe dọa phạm nhân mới tới không thể chạy trốn.
“Con mẹ nó, người lần này tới xem ra sẽ không ở lại lâu.” Một gã đàn ông trẻ tuổi vạm vỡ, tóc húi cua hung hăng gắt một tiếng, oán hận bất bình nói.
“Bọn mày xem, gần đây bị bắt vào đều là những thằng nhóc phát triển không đầy đủ? Những cảnh sát này định đem nơi đây thành trại cứu nạn hay sao?” Một tên da đen vóc người cường tráng khác tiếp lời lớn tiếng mắng. Gã híp mắt nhìn theo đám phạm nhân đang nối đuôi nhau từ trong xe tù đi ra, tiếp tục vặn vẹo đôi môi thật dày nói: “Này… những kẻ mới tới…”
Chưa nói xong một câu này, ánh mắt chợt sáng lên, gã huýt sáo vang khắp đồn gác. Sau đó nhận thấy có điều gì là lạ ở các phạm nhân xung quanh, đứng lên, ném công cụ trong tay xuống đất, chạy dọc theo rìa bãi cỏ, nhào đến bên hàng rào kim loại bao quanh, ngăn cách bãi cỏ với lối đi, lấy tay vỗ mạnh lên mặt lưới. Cùng lúc đó, trong miệng các phạm nhân rầm rầm phát ra các lời nói bẩn thỉu, nhao nhao vang vọng một vùng.
Giám thị canh gác bốn phía cầm sùng nhíu mày, bọn họ bước nhanh qua, giơ súng lên chĩa về phía hàng dây thép kim loại tầng tầng lớp lớp, lớn tiếng ra lệnh những người này im lặng đồng thời nhanh chóng áp giải phạm nhân mới tiến vào phòng khám xét của trại tạm giam.
Vì muốn đem phạm nhân mới đi chụp, chiếu tất cả, giám thị trưởng ra lệnh giám thị đem phạm nhân xếp thành hàng, để có thể kiểm tra thân thể họ một cách kĩ càng.
Một vị giám thị thân thể cường tráng đi tới trước mặt vị phạm nhân số ba, thoáng có chút do dự ——
Vừa rồi, các phạm nhân bên ngoài là vì vị phạm nhân trẻ tuổi này mà gây rối không ngừng.
Tuy rằng không giống phạm nhân trong ngục giam cảm thấy hứng thú với cơ thể đàn ông, thế nhưng vị giám thị kia nhìn đến phạm nhân trước mặt này trong lòng vẫn nhịn không được thầm khen một tiếng.
Thực rõ ràng, người thanh niên trẻ tuổi đứng sừng sững đối diện trước mặt giám thị không phải là kẻ tái phạm nhiều lần.Cậu không hề nhanh nhạy hiểu được ám chỉ của bác sĩ yêu cầu cởϊ qυầи để tiến hành kiểm tra, trên mặt không biểu lộ chút nhẫn nhục chịu đựng hoặc kiêu ngạo không thèm quan tâm.
Cậu chỉ lặng lặng đứng đó, bộ dạng cao ngạo, bình tĩnh, giống như là chỉ đi theo cai ngục vào xem xét tình hình trong nhà tù này rồi thuận tiện thu thập tư liệu thực tế, chuẩn bị viết luận văn tốt nghiệp như những sinh viên bình thường khác.
Phạm nhân này mang những nét đặc trưng của người châu Á, đôi mắt đen nháy khác hẳn với người châu Âu, lấp lánh dường như có thể so sánh với ánh sáng long lanh của những viên bảo thạch cao cấp nhất, cùng với mái tóc ngắn đen mềm trên đầu càng tôn thêm vẻ đẹp sáng chói của y. Chỉ cần liếc mắt một cái là chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của người khác khiến cho cậu tại chốn bản xứ của người châu Âu càng có vẻ vô cùng nổi bật.
Càng không phải nói, người thanh niên trước mặt này tuy có làn da trắng nõn như người châu Âu, thế nhưng da dẻ lại nhẵn nhụi hơn nhiều. Còn có khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác kinh ngạc cùng với thân hình thon dài, dù cho có được bao trong bộ quần áo tù rộng thùng thình cũng không thể che được đường cong tuyệt đẹp.
Những yếu tố này ở cùng một chỗ, khó trách được lúc nãy những tên bị cấm dục đã lâu, thường coi tù nhân nam thành phụ nữ mà xâm phạm, lại không kìm lòng được mà kích động làm ồn như thế.
Bất quá, cho dù phạm nhân này quả thật xinh đẹp nhưng gã vẫn phải theo lệ cũ mà làm.
Giám thị tóc vàng lấy lại tinh thần, dùng cảnh côn đập đập mặt bàn, trầm giọng ra lệnh cho phạm nhân mới này cởϊ qυầи, tách hai chân, nắm lấy đấm cửa, chống lên mép bàn, úp sấp người xuống.
Nghe như vậy, phạm nhân trẻ tuổi nắm chặt tay thành quyền, đôi mắt đen vụt tỏa ra ánh mắt sắc bén, hiện xẹt qua một tia tức giận, trên người cậu đột nhiên tản ra một cỗ uy nghiêm, hơi thở lành lạnh, đáng sợ không thể xâm phạm.
Giám thị không tự chủ được vô thức lùi lại phia sau một bước. Sau đó mới phát hiện ra bản thân có chút thất thố, gã thẹn quá thành giận mà nắm cảnh côn chuẩn bị vung lên.
“Quên đi, cậu ta không cần phải kiểm tra cẩn thận như thế.” Giám thị trưởng yên lặng đứng ở một bên nhìn, lúc này mới bước lên phía trước nói xen vào, hời hợt phân phó: “Sandy, đem đồ phân phát cho cậu ta, sau đó sắp xếp cho cậu ta cùng Mars Wakefield ở chung một gian.”
Chờ thanh niên tóc đen trẻ tuổi bị giám thị Sandy hậm hực dẫn đi, một tên giám thị khác cười to: “Tổng giám thị, ngài dường như chú ý đặc biệt đến tên mới tới này nha, đem nó an bài ở cùng một chỗ với Mars.”
“Không có biện pháp, Mars dù là một tên hung bạo dữ dằn, thế nhưng hắn cũng là kẻ duy nhất không có hứng thú với cái mông của đàn ông.” Trưởng giám thị nhún nhún vai: “Cậu cũng thấy đấy, vừa rồi tên nhóc phương Đông kia bày ra vẻ mặt gì? Bởi vậy, tôi không muốn sau khi cậu ta vào đây sẽ phiền phức cho mình.”
“Nếu như Sandy biết rõ thằng nhóc kia vì không muốn cởϊ qυầи, ngày trước bởi vì chút xíu nữa bị giáo sư của mình cưỡиɠ ɧϊếp, lỡ tay đánh chết gã mới phải vào đây, tôi nghĩ nên nói cho Sandy biết về sau không bao giờ … nữa sẽ lại dùng thái độ đó để ra loại mệnh lệnh này với nó.” Vài giám thị cùng nói chuyện với Tổng giám thị lật lại hồ sơ vụ án, cười to nói.
“Cậu ta bởi vì vượt quá phòng vệ chính đáng mà bị khởi tố, cấp trên đem cậu ta tạm giam ở nơi của chúng ta chờ ngày xét xử. Tôi nghe nói, bản án của cậu ta vẫn chưa hoàn thành, một nhân chứng hiện nay còn đang hôn mê, luật sư của cậu ta hiện tại còn đang thu thập thêm chứng cứ để tiếp tục kháng cáo. Đương nhiên trước khi phiên tòa xét xử phúc thẩm diễn ra, quan tòa không muốn một kẻ nguy hiểm thế này còn tồn tại ở bên ngoài xã hội.”
Trưởng giám thị vỗ vỗ vai cấp dưới thật mạnh: “Các cậu xốc lại tinh thần cho tôi, tốt nhất trong thời gian này, đừng để tên kia gây rắc rối, tránh rước lấy phiền phức.”
“Hiện trong các phòng giam đã kín hết người rồi, quan tòa còn không ngừng đem phạm nhân đến nơi của chúng ta. Dù sao tên kia bị tình nghi là gϊếŧ người cũng coi như là trọng phạm. Nhưng ngoài nó ra còn một đống người bị áp tải tới đây, nặng nhất cũng chỉ là vô ý gây thương tích cho người khác, hoàn toàn không cần phải đưa tới nhà tù Sarton này.”
“Đừng nói lời vô ích nữa. Các cậu nhanh đưa người sắp xếp ổn thỏa đi. Sau đó còn tăng cường tuần tra.” Trưởng giám thị quát, nạt đám cấp dưới đang lải nhải oán giận, một bên kéo tệp hồ sơ không phải là dày trong tay người kia đi.
Feng Yan? Tên tiếng Trung sao? Có phải là Hoa kiều không? Chỉ mong cậu ta có thể yên ổn vượt qua những ngày tháng sống tại Sarton này.
Nhìn tướng mạo xinh đẹp của thanh niên tóc đen trên ảnh hồ sơ, trưởng giám thị không khỏi thở dài trong lòng.
Nghiêm Phong đi theo tên giám thị gọi là Sandy hướng phía phòng giam, bên tai nghe được đối phương không ngừng lẩm bẩm, nói cái gì mà phạm nhân bây giờ còn có nhân quyền sao, điều lệ cưỡng chế cắt tóc cũng bị cấm, theo quy định trước kia mỗi người đều phải cạo trọc, bởi vì như thế không chỉ giúp dễ dàng vệ sinh cơ thể, hơn nữa nếu phạm nhân muốn chạy trốn thì cũng nhanh chóng bị phát hiện…
Tiếp theo, giám thị dẫn đường lại phàn nàn tên phạm nhân mới tính tình cổ quái, cái tên kêu thật sự không thuận miệng. Gã thắc mắc không hiểu tại sao Nghiêm Phong đã ở York nhiều năm như vậy lại không lấy một cái tên tiếng Anh cho dễ xưng hô?
Không để ý đến tên giám thị chưa già đã lẩm cẩm này, Nghiêm Phong cũng có chút không hài lòng với đám phạm nhân đang lao động phía sau vậy nên cũng không có hào hứng với “nghi thức” chào đón này.
Bỏ ngoài tai những tiếng khıêυ khí©h bẩn thỉu hướng về phía mình, còn có những lời nói phân biệt chủng tộc, màu da, tâm tình Nghiêm Phong dần dần trở nên bình tĩnh.
“Mày về sau ở tại chỗ này. Đợi lát nữa mày sẽ được gặp bạn tù của mình. Đừng nói là tao không có hảo tâm cảnh báo mày trước. Mars là thằng hung hãn nhất trong nhà tù Sarton này. Mày cũng nên biết rằng, tất cả hoocmon của nó đều là dựa vào đánh nhau mà phát ra ngoài đấy. Tên này những năm gần đây, gây cho bọn tao không biết bao nhiêu là phiền toái. Mày tốt nhất đừng có chọc hắn nổi giận, nếu không hắn sẽ phá hủy thân thể mày.”
Sandy nói xong, ra hiệu cho Nghiêm Phong mở cửa sắt đi vào. “Ngày mai mày sẽ cùng mấy thằng ở phòng giam khác đi lao động, đến lúc đó, tao sẽ nói cho mày cần phải làm những gì.”
Nghiêm Phong biết rõ thời gian làm việc cùng thời gian bị canh gác cũng không khác biệt gì lắm cho nên cửa sắt tạm thời không cần phải gắt gao đóng kín.
Cậu ta yên lặng quan sát phòng giam nhỏ hẹp này, phát hiện góc phòng có một cái bồn cầu tự hoại, hai bên trái phải được trải thành hai chỗ nằm. Thoạt nhìn căn phòng này dùng cho bốn người ở, trước mắt chỉ có dấu hiệu của một người ở.
Thêm mình, nơi này cần phải có hai người nữa.
Đem đồ dùng rửa mặt đơn giản đặt ở gầm gường bên phải, Nghiêm Phong lẳng lặng ngồi ở trên giường. Sandy mắt thấy mọi chuyện đã bình thường liền quay người rời đi.
Không biết mẹ nuôi hiện tại như thế nào rồi?
Nghiêm Phong hồi tưởng lại ngày cậu nhận phán quyết của tòa, bị mang đi đến nơi này, trước đi khi, có xin cảnh sát cho cậu gặp mặt một lần, bà vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, chìm trong hôn mê.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Phong cảm thấy hẳn bản thân nên sớm đánh chết tên giáo sư lòng lang dạ thú kia đi. Rõ ràng cậu chỉ là đi theo tên giáo sư có vẻ ngoài ôn hòa kia để viết luận văn, cũng không ngờ rằng đối phương lại thuốc mình, làm cậu thiếu chút nữa bị làm nhục.
May mắn là mẹ nuôi khi đó đến phòng nghiên cứu tìm, lại cùng tên đàn ông trung niên ra vẻ đạo mạo kia tranh chấp, Nghiêm Phong mới may mắn thoát khỏi nạn này.
Chứng kiến mẹ nuôi một mình vất vả nuôi mình khôn lớn bị tên đàn ông độc ác kia vì thẹn quá hóa giận mà đẩy ngã, đập vào tường hôn mê, Nghiêm Phong lúc ấy cũng không rõ ràng lắm, thân thể vô lực thế nhưng sâu bên trong lại phát ra một cỗ sức mạnh, lại có thể cầm lấy một cây bóng chày đặt ở góc phòng, hướng tên giáo sư đáng khinh kia, đem cây gậy đánh ngã tên đó?
Chờ đến khi thần trí khôi phục lại, Nghiêm Phong phát hiện mình đang nằm trên giường của bệnh viện, mẹ nuôi bị thương nặng hôn mê trong phòng. Cảnh sát nói cho cậu biết là: tên kia tính toán muốn làm nhục cậu bị xuất huyết bên trong não đã tử vong, trên thi thể cùng cây gậy phát hiện thấy dấu vân tay của cậu.
Không may chính là, Nghiêm Phong cũng thừa nhận cậu vô ý mà đánh chết người. Cậu nhớ không rõ tình huống lúc đó, cũng không rõ lúc đó cậu đánh tên giáo sư kia bao nhiêu gậy.
Sau khi tỉnh táo lại, Nghiêm Phong cũng không muốn truy cứu đến cùng, giống như cậu biết rõ, sau này có phải trải qua mấy năm trong ngục tù cũng chẳng có việc gì. Bởi vì cậu vẫn cho rằng bản thân phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà hiện tại, trong lòng Nghiêm Phong không thể không nghĩ đến mẹ nuôi, đối mặt với gian phòng nhà tù lạnh lẽo này, với cá tính lãnh đạm từ trước đến nay của mình, cũng không nhịn được có chút tức giận.
”Cộp cộp, cộp cộp…”
Thế nhưng hiện giờ, tiếng bước chân không ngừng hướng phòng giam này đi tới, bên ngoài có người không ngừng đánh vào cửa sắt, tựa hồ muốn gây sự chú ý của Nghiêm Phong, muốn cho cậu thoát khỏi trầm tư mà ngẩng đầu lên.
“Này, cưng, vì cái gì không nói lời nào? Hay là không hiểu được tiếng Anh?”
“Chính là mày. Quay đầu lại đây. Vừa rồi anh thấy, cưng thực con mẹ nó khêu gợi như đàn bà.”
“Nhìn khuôn mặt nó dài ra như cái gì kìa? Bọn mày mau nhìn coi, hình dạng cái mông của nó cũng thực sự rất đẹp đi…..Trời ạ! Chỉ nhìn thôi mà tao đã muốn bắn rồi!.”
“Không hiểu tiếng Anh cũng không sao, cưng mau cởϊ qυầи ra, để anh xem chỗ đó của cưng có xinh đẹp như khuôn mặt của cưng không?”
Sau đó nói chuyện chính là cái tên dường như sợ Nghiêm Phong nghe không hiểu những gì gã nói, bèn cười lên khả ố rồi cởϊ qυầи ra, lôi ra tinh khí thô to không biết vì cái gì mà hưng phấn cương cứng lên minh họa cho phạm nhân mới xem.
“Nhìn thấy không? Thích nó chứ? Bé cưng, anh cam đoan nó sẽ làm cưng cực kì thoải mái, sảng khoái đến nỗi cái mông khả ái của cưng sẽ luyến tiếc không rời nó, chỉ muốn nó cắm vào không ra.”
Các phạm nhân vây quanh cửa sắt quan sát Nghiêm Phong cười rộ lên, tên đang cởϊ qυầи kia lại càng đắc ý vô cùng mà tại chỗ đưa cái kia lên cao xuống thấp không ngừng, các ngón tay phối hợp kí©h thí©ɧ khiến cho cái vật kia hướng Nghiêm Phong trừu động đứng lên.
Nghiêm Phong chậm rãi đứng lên, lạnh lùng mà nhìn đám phạm nhân to khỏe giống như vận động viên bóng đá, trong mắt xẹt qua một tia hung ác. Nếu như đám vô sĩ này mà dám quấy rối cậu thì sẽ …
“Bốp”
Không chờ nghiêm Phong nghĩ xem nên dùng phương pháp độc ác, tàn khốc nào đáp lễ lại đàn ông dám xem thường mình kia, một cánh tay lớn đột nhiên lao đến đây, thoáng cái không sai lệch vừa vặn đến trước mặt cái tên đang khoe khoang tinh khí kia.
Theo đó, một bàn tay to, chỉ tùy ý đẩy đẩy nhẹ một cái cũng làm cho cái tên đang hưng phấn không thôi kia thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Những người xung quanh phát ra một trận nín thở, tên phạm nhân kia thật vất vả mới đứng vững được vội vội vàng vàng kéo quần mặc vào, xám xịt ngẩng mặt lên.
“Worle, mày đứng trước cửa phòng tao làm gì? Có phải cố ý tìm đến tao muốn đánh nhau hả?”
Nghiêm Phong nghe được người đàn ông kia nói toạc ra như thế, đối phương mang theo khẩu âm đậm chất của dân bản xứ, giọng nói dị thường vang, cái thằng bị đẩy ra kia nghe được câu này sắc mặt đại biến, lập tức co người lại, chạy trốn, lẩn so với thỏ còn nhanh hơn.
Nghiêm Phong âm thầm xì một tiếng, ngẩng đầu lên, một gương mặt anh tuấn, nghiêm chỉnh đập ngay vào mắt cậu.
Người đàn ông đi đến gần gian tù này, thân cao ước chừng gần hai thước, tóc hắn đỏ rực như một ngọn lửa, dễ dàng khiến cho người khác có ấn tượng sâu sắc.
Đường nét gương mặt người này vô cùng rõ ràng, ánh mắt cũng vô cùng hung hăng, thân hình cao lớn, cường tráng, từ cổ áo mở rộng ra của bộ đồ trong ngục có thể thấy được trên ***g ngực hắn lộ ra một mảng thịt màu đồng cổ rắn chắc, nổi lên cuồn cuộn, biểu hiện đây là một thân thể kiện mỹ, cường tráng.
Đối với Nghiêm Phong mà nói, người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt này giống như một sự kết hợp hoàn hảo giữa một tiền đạo của đội bóng rổ với một tay quyền anh hạng nặng.
Đàn ông như vậy, giống như tùy lúc đều có thể phát ra năng lượng cùng tinh lực vô hạn, trong ánh mắt chưa đựng một cỗ ý tứ công kích nồng đậm, làm cho người ta phải chú ý đến sự hiện diện của hắn, tự động đối với hắn nhượng bộ ba phần; đồng thời cũng làm cho người ta không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn ——
Người vừa tới, có phải là Mars WickField mà Tổng giám thị đã nói đến không?
Mọi nơi không còn tiếng cười hỉ hả, thậm chí giọng nói của các phạm nhân cũng đã hạ xuống nhỏ nhất.
Nghiêm Phong lúc này mới chú ý tới, những người đó mới vừa rồi tất cả đều đứng ở bên ngoài cửa sắt khıêυ khí©h cậu, hiện giờ cũng không dám tùy tiện tiến lại gần nữa. Lúc này, cái người gọi là Mars kia miễn cưỡng bước lại đây, những người vây ở trước cửa lập tức tản ra hết.
Những người này đối với giám thị cũng không có ngậm môi nín tiếng như thế này, thật giống như Mars với vẻ mặt cuồng vọng này mới là người thống trị cùng đế vương chân chính trong nhà tù này.
Nhìn gian phòng này giờ có thêm một người khác đi tới, Nghiêm Phong chẳng qua lại một lần nữa ngồi lại chỗ cũ, cậu không hề sợ hãi, càng không nghĩ đến viếc đi qua đó lấy lòng hoặc trêu chọc người này.
“Này, Mày là người Trung Quốc, Nhật Bản hay Hàn Quốc thế?” Không có ngờ tới chính là, Mars sau khi nặng nề đặt thân thể hắn nằm xuống giường xong, lại hướng về phía Nghiêm Phong mở miệng nói chuyện trước.
Nghiêm Phong không biết mục đích của Mars, cậu vẫn lựa chọn im lặng không nói chuyện.
“Tao thấy mày không giống người Nhật Bản cũng không giống người Hàn Quốc.” Mars cũng không để ý Nghiêm Phong có trả lời hay không, tiếp tục tự mình nói chuyện.
Đáp lại hắn vẫn chỉ là một mảnh trầm mặc.
Bất quá, Mars cảm thấy Nghiêm Phong cam chịu một cách lạ lùng, hắn không khỏi hưng phấn, từ trên giường nhảy xuống một bước, đi đến giường bên phải, khom ngươi đối với Nghiêm Phong vẫn đang nhắm chặt mắt nói: “Hắc hắc, mày biết không? Trên người tao cũng có một phần tư dòng máu Trung Hoa đó.”
Phải không? Nghiêm Phong có chút ngoài ý muốn, cậu ở York nhiều năm như vậy cũng ít thấy người đàn ông nào có thân cao như thế. Bất quá, bởi vì lời nói của Mars mà Nghiêm Phong vẫn là gương mắt lên cẩn thận đánh giá đối phương một cái ——
Đưa mắt nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cậu mới phát hiện ra, người đàn ông trước mặt này mặc dù có một đầu tóc đỏ au, sống mũi cũng tương đối thẳng, nhưng tận sâu bên trong con ngươi màu hổ phách vẫn mang theo nhàn nhạt một màu đen.
Có lẽ bời vì màu đen này không dễ dàng phát hiện, còn có đối với nụ cười rực rỡ đột nhiên hiện lên trên giương mặt vuông vắn, Nghiêm Phong không giải thích được có chút thân thiết, cậu không ngờ người cao lớn có hình thể cường tráng này thế nhưng lại có mặt trẻ con như vậy, cho nên khi Mars tiếp tục hỏi họ tên của mình thì Nghiêm Phong cũng nói chi tiết cho hắn.
“Tin chắc bọn họ cũng đã đem tên của tôi nói cho cậu biết rồi đúng không?” Mars tùy ý vỗ vỗ bả vai Nghiêm Phong, nói: “Sau này chỉ cần cậu biết điều nghe lời tôi, không nên cản trở tôi… tôi nghĩ, cậu hẳn có thể ở nơi này trôi qua thoải mái.”
Thay đổi cách xưng hô nha. Vì đồng hương mà, ban đầu hai người đang còn dùng thái độ thù địch để nói chuyện với nhau thì làm màu tí, xưng tao – mày, giờ thì có sự khác biệt rồi. Vả lại, ta chẳng thích hai bợn xưng hô mày – tao =.= sau này càng khó đổi. Mà nó cũng chứng tỏ hai người đặc biệt hơn so với những người khác. Giờ dùng tôi – cậu và anh – tôi nha.:*
Sắc mặt nguyên bản có chút ôn hòa của Nghiêm Phong, sau khi nghe những lời này của Mars, ánh mắt không khỏi lại lạnh như băng, cậu nhìn chằm chằm người đàn ông tóc đỏ, yên lặng chờ đợi đối phương hạ bài.
“Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, chẳng lẽ cậu vẫn không rõ dung ý của tổng giám thị khi sắp xếp cậu đến nơi này của tôi sao? Ông ấy để tôi trông chừng cậu, cố gắng không cho những thằng khát khao hậu môn của cậu có thể đυ.ng đến cậu.”
Mars chậm rãi nói: “Tôi không muốn vô duyên vô cơ ôm chuyện như vậy… bất quá nếu như cậu có đủ thông minh, tôi cũng sẽ không để bọn họ thái quá.”
“Anh có ý gì?” Nghiêm Phong nghe ra trong lời nói của Mars có hàm nghĩa khác, không nhịn được hỏi tiếp.
“Ai, loại người như cậu chính là những thằng nhóc lớn lên trong môi trường quá mức tốt đẹp, khi đi tới Sarton, sau này nhất định cậu sẽ có cơ hội chịu đựng.” Mars nhìn ánh mắt không giải thích được của Nghiêm Phong, nhịn không được, giải thích: “Không cần tôi phải nói rõ ràng thì cậu mới hiểu chứ? Nếu như gương mặt của cậu hoặc là cái mông của cậu bị người khác sờ soạng vài cái, nếu không muốn bị tổn thất, tôi khuyên cậu tốt nhất không cần tính toán với tôi.”
Nghiêm Phong nhíu lông mày, không mở miệng nữa, nhưng ngay sau đó, Mars đã nhìn thấy trong ánh mắt của người thanh niên tóc đen này bắn ra tia nhìn ác liệt.
Ý thức được Nghiêm Phong không có ý định nghe theo lời cảnh cáo thiện chí, Mars cảm thấy uy nghiêm của mình bị khıêυ khí©h, hắn thật nhanh thu hồi nụ cười sáng lạn trên mặt, vô cùng nhanh chóng giơ tay lên, dùng sức nâng cằm Nghiêm Phong.
“Nói cho cậu biết! Ở ngục Sanrton này, lời nói của tôi đại biểu cho hết thảy. Nếu như dám cãi lời tôi … như vậy, tốt nhất cậu nên chuẩn bị tâm lý, cầu nguyện trước khi mình mãn hạn tù vẫn có thể giữ được cái mạng nhỏ ngay thơ này nha.”
Nghiêm Phong dùng sức đẩy tay của Mars ra, từ trong mắt đối phương nháy mắt nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo, cậu hiểu được ban đầu người đàn ông này tỏ ra thân thiện thật ra chính là đang khinh bỉ cậu ——
Rất rõ ràng, Mars cùng với những tên kia giống nhau, đem cậu thành một thứ đáng khinh, nhìn thì ngon mà không thể dùng được, sự khác biệt duy nhất giữa hai người là, chẳng qua người đàn ông trước mắt này không dùng ánh mắt *** tà để đánh giá cậu mà thôi.
Cằm hơi đau một chút, Nghiêm Phong đại khái hiểu được tại sao phạm nhân trong nhà tù này lại sợ hãi Mars như vậy. Đối phương chỉ bất quá lơ đễnh giật giật ngón tay thôi mà đã làm cho thân thể của con người cảm thấy bất an vô cùng.
Bất quá những điều này dĩ nhiên không thể nào hù sợ Nghiêm Phong được, thanh âm của cậu buồn bực vô cùng, cởi giày ra, rồi nhảy lên giường, không chút khiêm nhường mà quay lưng lại đối diện Mars.
Giờ khắc này, Nghiêm Phong không muốn lại nói bất kì điều gì với người đã đứng ở vị trí cao cao tại thượng nói chuyện với mình.
Thấp giọng hung hăng mắng một câu thô tục, Mars lại không tranh cãi cùng Nghiêm Phong nữa, hắn nằm xuống giường của mình, thẳng đến lúc ăn cơm mới dậy.
Trong khoảng thời gian này, bên ngoài cửa sắt của phòng giam không có bất kì một ai, Nghiêm Phong hiểu, này tự nhiên là do Mars đang ngủ ở bên trong.
Hồi tưởng lại lúc trước từ trong ánh mắt của Mars nhìn thấy sự khinh miệt, Nghiêm Phong trào phúng nhếch nhếch mép, trong cuộc đời cậu đã rất nhiều lần bị ánh mắt như thế này nhìn chằm chằm.
Bất quá, nếu những người trong ngục này muốn đùa giỡn vẻ bề ngoài của mình, như vậy cậu sẽ làm giống như trước đây, nhất định sẽ làm cho những kẻ đó hối hận cả đời.
Theo đám người đến nhà ăn, Mars không biết đã lủi đi đâu rồi, sớm đã không nhìn thấy tăm hơi của hắn ở đâu cả.
Nghiêm Phong cũng không để ý, cậu bình thản xếp hàng nhận suất thức ăn cho mình, phát hiện thức ăn trong ngục so với tưởng tượng của cậu còn tốt hơn một chút. Tiếp theo, cậu cũng không muốn so đo thái độ ác liệt của những người phát cơm, xoay người bắt đầu tìm chỗ ngồi.
Nhìn các phạm nhân ngồi thành hàng chi chịt chì chịt, Nghiêm Phong thế mới biết phạm nhân trong ngục Sarton quả thật nhiều kinh người. Cậu không để ý đến ánh mắt mà bọn họ thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, bưng khay thức ăn đi về một góc yên tĩnh ngồi ăn.
Bỗng dưng, một cánh tay không biết là cố ý hay vô ý, đẩy mạnh một cái trên lưng của Nghiêm Phong. Không có phòng bị, không làm chủ được bản thân ngã về phía trước, cùng lúc đó trên lối đi lại có mấy cái chân thò ra ngoài, Nghiêm Phong nhanh nhẹn nhất nhất tránh thoát mọi thứ, ổn định lại thân mình thì đâm đầu vào thân hình một phạm nhân cao lớn, cường tráng.
Lại ngẩng đầu lên lần nữa, Nghiêm Phong đã không nhìn thấy người cậu đυ.ng phải, bên tai thì đều là những tiếng cười nhạo không hề có ý tốt.
Nước canh cùng với các món ăn đổ hết lên người Nghiêm Phong, xem ra cậu không thể nào ăn tiếp bữa cơm này nữa rồi.
Lúc này, giám thị bên kia cũng đang vội vàng bước qua.
“Hắc, mày! Mới tới hả?! Chẳng lẽ hiện giờ mày không muốn dùng cơm sao? Vậy đi quét nhà vệ sinh đi.” Giám thị trầm mặt không nhịn được ra lệnh cho Nghiêm Phong, còn thuận tay cướp đi khay thức ăn đang ở trên tay cậu.
Trong mắt Nghiêm Phong xẹt qua một tia tức giận, bởi vì cậu nhìn thấy trong mắt đối phương có một tia kì thị quen thuộc, nhưng cũng chỉ yên lặng nhìn chằm chằm giám thị vài giây, Nghiêm Phong cuối cũng vẫn là nhin xuống cơn giận này, xoay người đi theo hướng mà đối phương chỉ.
Thật ra thì nhà vệ sinh quả nhiên theo dự đoán của Nghiêm Phong là một nơi vô cùng bẩn thỉu, cơ sở vật chất của nhà tù Sarton vô cùng kiên cố quả là không sai, loại nơi như thế này cũng được các phạm nhân thường xuyên phân công quét dọn, cho nên công việc của cậu quả cũng không nặng nhọc lắm.
Song khi Nghiêm Phong chuẩn bị dọn dẹp, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện bốn người vóc người thô to, vạm vỡ, tất cả đều là người da trắng, trong đó có một người hình như là kẻ đã cố ý đυ.ng phải cậu lúc nãy.
“ Bé cưng, mày một mình ở chỗ này sao, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn đúng không?” Tên cầm đầu hướng Nghiêm Phong thấp giọng cười *** tà.
“Để bọn anh ở đây với cưng nhé.” Một người mũi to trong mắt lóe lên ý đồ công kích không ngừng. Gã vừa nói, vừa đưa tay hướng cái mông của Nghiêm Phong sờ soạng.
“Bốp.” Nghiêm Phong nhanh như chớp tung ra một quyền, nhằm ngay giữa lỗ mũi của gã ta.
Mấy thằng đồng bạn của gã này thấy mắt gã giống như bị đánh đến nứt ra như quả cà chua bị dẫm nát, máu tươi chảy ròng ròng, người đau đến nỗi lăn lộn trên sàn nhà giãy giụa kêu rên.
“Con mẹ nó! Mau đè nó lại! Cởϊ qυầи nó ra. Không cần lãng phí thời gian nữa!” Cái người lúc trước đυ.ng Nghiêm Phong trầm giọng mắng to, gã ngoắc ngoắc đồng bọn cùng nhau đi qua chỗ Nghiêm Phong, một kích kia của cậu khiến bọn chúng thẹn quá thành giận, cũng âm thầm đề phòng ——
Bởi vì, những người này nhận ra rằng: Nghiêm Phong thoạt nhìn không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài của cậu ta.
Nghiêm Phong lui về phía sau mấy bước, nhìn hai thằng đô con đang một trái một phải hướng đến thân thể của mình đánh tới, đang định lui nữa thì hông của cậu bị người phía sau cường ngạnh ôm lấy.
“Hmm! Bọn mày xem, tao bắt được nó rồi! Mẹ kiếp! Thằng nhóc này thật là thơm, thân thể lại cũng mềm mại quá…”
“Vậy sao? Thân thể nó tốt như vậy sao?”
“Há, tao thật sự bây giờ muốn thao nó quá, nó ở cùng với Mars, một người không hiểu phóng túng là gì, thật sự là quá lãng phí.”
“Mày đừng có hưởng một mình, cũng để tao sờ sờ một chút.”
“Tao quyết định, sau khi làm nó xong, sẽ để nó trở thành “đàn bà” của tao. Ha ha!”
“Benny, mày không thể như thế được…”
Người này còn chưa có phản đối hết câu, Nghiêm Phong đã nghiêm rồi xoay người, giơ khửu tay lên hung hăng hướng phía sau đánh tới, ngay giữa lưng của gã. Thừa dịp gã đàn ông cao to kia đang vô cùng đau đớn lui về phía sau, trượt ngã xuống đất, Nghiêm Phong không chút do dự đưa tay lên vặn đầu của đối phương, nhấc chân đá một phát thật nhanh về phía trước, dùng đầu gối giáng mạnh một cú vào giữa mặt gã.
Lập tức, lại thêm một người nữa ngã lăn quay xuống đất.
“Chết tiệt! Mau bắt nó lại!”
Hai gã phạm nhân còn lại vô cùng nôn nóng, vội vàng vung quyền lên đánh loạn vào người Nghiêm Phong.
Dùng cánh tay liên tiếp cản mấy cú đánh, Nghiêm Phong thế nhưng sắc mặt không hề thay đổi, thời gian chịu đòn khiến cho ánh mắt những tên kia không khỏi có chút mở to kinh ngạc. Bọn họ trăm triệu lần cũng không ngờ được rằng, người này thật xinh đẹp, nhìn như một thanh niên Đông Phương thanh nhã, thế nhưng lại là một cao thủ đánh nhau, hơn nữa lực đạo xuất ra còn vô cùng mạnh mẽ!
Trận đánh nhau lộn xộn trong đó, Nghiêm Phong khẽ quát lên một tiếng, chân phải nâng lên đánh vào bên hông của một gã trong số đó, tiếp theo xoay người đi lên, tay trái tung ra một quyền đánh thẳng vào mặt của gã cuối cùng khiến gã ngã lăn quay xuống đất không thể dậy nổi.
Tiếp theo, Nghiêm Phong thật nhanh khom lưng cầm lấy cây chổi lông ở bồn vệ sinh bên cạnh, giơ tay cầm ngược cán chổi, hướng đến người gần đó nhất, đâm thẳng vào mắt của gã.
“A!” Người nọ bị làm cho sợ hét to lên một tiếng, hoàn toàn không còn uy phong như lúc trước, bọn họ cũng không ngờ rằng Nghiêm Phong lại có thể ác độc như thế!
Động tác của Nghiêm Phong cũng không vì tiếng hét kinh hoàng cùng với sợ hãi vô cùng và tuyệt vọng làm cho dừng mọi động tác, mắt thấy món đồ trên tay cậu lại một lần nữa đâm vào hốc mắt kia của người nọ ——
Vẫn là một cánh tay lực lưỡng nhưng lúc này lại đột nhiên từ phía sau, chỉ cần một chút thôi bóp chặt lấy cổ họng của Nghiêm Phong, kéo cậu về phía sau mấy mét, sau đó quăng Nghiêm Phong đang không kịp chuẩn bị dán vào vách tường của nhà cầu, đυ.ng mạnh quá khiến cậu có chút choáng váng.
Nghiêm Phong nhanh chóng hít sâu mấy ngụm không khí lớn, vội vàng trượt dần từ trên tường xuống, nhanh chóng cân bằng thân thể. Ngẩng đầu lên, tựa hồ có một chất lỏng nóng nóng chảy từ trong tóc xuống, xem ra người mới tới này đã làm cho cậu bị thương rồi.
“Nhìn coi, thấy không? Kia, thằng nhóc Mông Cổ kia bị Mars ném một phát ra ngoài thế nhưng có thể nhanh như vậy mà đứng lên?”
Bốn người nằm trên mặt đất không hẹn mà cùng kinh hô lên.
Nghiêm Phong xóa đi vết máu trên mí mắt, im lặng nhìn về phía trước, nhìn thấy người bạn cùng phòng thân hình cao ngất, hiện tại đang xoa cằm hứng thú vô cùng mà đứng ở đối diện đánh giá cậu.
“Không nghĩ tới, cậu lớn lên giống như một bé gái thế mà thân thể cũng rất chịu lực nha.” Mars nhấc chân, không dùng quá nhiều sức đã văng gã đàn ông vô dụng gục ở dưới chân hắn. Hắn bước hai bước về phía Nghiêm Phong, nụ cười trong mắt đột nhiên có chút ác độc: “Bất quá, tôi hiện tại thật vô cùng, vô cùng mất hứng! Cậu biết vì sao không?”
Nghiêm Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Mars, người phía sau đột nhiên một bước xông lên nắm lấy vạt áo của cậu.
“Bởi vì, cậu thật sự không có đem lời khuyên của tôi để trong lòng? Mới bất quá chỉ mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, cậu lại ở sau lưng tôi gây chuyện.”
Nghiêm Phong đưa tay định rời đi kiềm chế của Mars, nhưng cậu cảm thấy cánh tay kia giống như kìm sắt vô cùng chắc chắn. Dưới sự kinh hãi, Nghiêm Phong dồn toàn bộ sức lực đẩy Mars ra, một quả đấm lập tức hướng phía trán cậu đánh tới.
Phải nhảy một bước nhỏ để né tránh một kích kia của Mars, bụng Nghiêm Phong ngay sau đó cũng bị một cú đánh vô cùng mạnh. Sắc mặt của cậu trong nháy mắt có chút trắng bệch ra, kinh nghiệm luyện võ nhiều năm, Nghiêm Phong chịu không biết bao nhiêu cú đánh, nhưng cậu chưa bao giờ phải lãnh một cú đánh cứng như của Mars lúc này.
Xem ra, cậu cùng với người đàn ông tóc đỏ cường tráng này chỉ có thể dùng nắm đấm để quyết định ngươi sống ta chết mà thôi.
Mars nhìn Nghiêm Phong không hề vô lực gượng chống đỡ, vẻ mặt rốt cuộc không còn ung dung nữa, trong mắt hắn lúc này khẽ lộ ra một tia kinh ngạc, bởi vì chưa hề có một người nào ăn quả đấm thật sự của hắn mà vẫn có thể không hề thay đổi sắc mặt thẳng tắp đứng thẳng. Hắn vốn tưởng rằng phạm nhân mới tới này chỉ là một bình hoa xinh đẹp, lại không ngờ được Nghiêm Phong mạnh mẽ như thế.
Nghĩ nghĩ, Nghiêm Phong lại hành động! Đối diện với Mars vẫn trầm mặc, cậu đột nhiên vương chân ra, hướng đến mắt cá chân trái, tách hai chân vẫn đứng yên của Mars ra, thừa dịp đối phương phải xoay ngươi tránh trọng tâm không ổn định, Nghiêm Phong giống như một con báo săn mạnh mẽ tung người nhào tới, giơ tay cho Mars một quyền vào cằm.
Một đấm này, khiến cho bốn phạm nhân bị Nghiêm Phong đánh cho nằm úp sập không gượng dậy được thật sự khϊếp hãi.
Thân thể Mars khẽ lung lay, hắn lần nữa cúi đầu, trong hai mắt lóe lên ngọn lửa tức giận.
Nghiêm Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ lực áp bức khổng lồ trước nay chưa từng thấy, thân thể của cậu đã bị Mars gầm lên, nhảy qua, ép đến phía trước.
Lực kia cơ hồ không phải là sức mạnh của con người, hiện tại Mars cực kì giống một con sư tử mạnh mẽ đang vô cùng tức giận, hắn nhắm ngay bụng của Nghiêm Phong đánh mấy quyền vô cùng mạnh, không thèm để ý thân thể của hắn cũng đồng thời bị cậu dùng sức “chào hỏi” mấy lần.
Cuối cùng, thừa dịp Nghiêm Phong đau đến nỗi phải lui người ra sau, trong nháy mắt đó, Mars rốt cục đem đối thủ của mình ghìm chặt xuống đất. Tiếp theo, hắn vắt ngang cẳng chân, ngăn Nghiêm Phong không ngừng giãy dụa hai chân, đồng thời hai tay bắt chéo hai tay đối phương ra sau lưng, khóa chặt người kia dưới thân, khóe miệng hiện ra một nụ cười mỉm giận dữ, trên cao nhìn xuống Nghiêm Phong vẫn lặng yên nhìn chằm chằm phía trước không lên tiếng.
Hay