Quốc vương Daulle phái người đi cứu công chúa, bọn kỵ sĩ lại một lần nữa mất liên lạc. Quốc vương và vương hậu đều lo lắng không yên.
Dù Daulle đã phái đi những kỵ sĩ dũng cảm nhất.
Ngay lúc quốc vương đang đau đầu như muốn nứt ra, tiểu vương tử Callister nước láng giềng đã dẫn một đội tinh binh đến, đồng thời tỏ ý mình nhất định có thể cứu tiểu công chúa trở về.
Quốc vương vô cùng cảm kích, hứa hẹn nếu hắn cứu được công chúa, sẽ gả công chúa cho hắn.
Vị vương tử mang dã tâm riêng dẫn một đội kỵ sĩ lên đường giải cứu công chúa.
Mà tiểu công chúa Nguyễn Tê lúc này đang bận rộn làm cho mình một cái ổ nhỏ ấm áp thoải mái.
Cơ thể của tiểu công chúa quá mức yếu ớt, ngủ trên tảng đá lạnh lẽo cứng rắn khiến nàng vô cùng khó chịu.
Ansel ngồi xếp bằng, mái tóc bạc dài mượt mà xõa trên vai, đôi đồng tử trong veo nhìn theo tiểu công chúa đang hoạt động.
Nguyễn Tê từ trong rương lấy ra tấm thảm lông mềm mại, trải từng lớp từng lớp lên tảng đá, còn chuẩn bị cho mình một chiếc gối nhỏ đơn sơ.
Chờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, Nguyễn Tê giẫm chân lên đó nhảy nhảy, hài lòng gật gật đầu.
Nàng gọi hắn: “Ansel.”
Ansel chớp chớp mắt, đi đến bên cạnh nàng.
Nguyễn Tê hướng hắn vẫy tay: “Ngươi lên thử xem.”
Ansel do dự một chút, chậm rãi bước lên.
Mềm mại như bông, thật thoải mái.
Đôi đồng tử của thiếu niên sáng lấp lánh, ánh lên sự vui thích.
Nguyễn Tê biết hắn cũng rất thích, nàng nhân cơ hội tự quảng cáo cho mình.
“Ta rất lợi hại, ta còn biết rất nhiều thứ, giữ ta lại sẽ rất có ích.”
Dù sao chỉ cần không ăn nàng là được rồi.
Ansel khẽ ngẩng mắt nhìn nàng, dường như không hiểu nàng đang nói gì, cũng không có phản ứng gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thắt lưng của Nguyễn Tê.
Thắt lưng là do Nguyễn Tê tự làm, bởi vì váy áo mà Ansel mang đến không vừa người.
Thắt lưng được nạm hồng bảo thạch và thủy tinh lục lạc, trên vòng eo mảnh khảnh thắt thành một chiếc nơ bướm.
Ansel chớp chớp mắt, đôi đồng tử xanh thẳm phản chiếu ánh sáng lấp lánh của đá quý.
Hắn dường như có chút tò mò, đưa tay sờ lên thắt lưng, chỉ là vừa chạm vào, đã vô tình kéo tuột thắt lưng ra, chiếc váy phức tạp tinh xảo của tiểu công chúa liền trượt xuống đất, để lộ ra chiếc áo trắng bên trong.
Nguyễn Tê: “…… “
Thôi được, nàng tin tưởng Ansel không phải cố ý.
Ansel nhìn bàn tay mình, sau đó cẩn thận liếc nhìn Nguyễn Tê, nhận thấy cô gái vẫn bình tĩnh, hắn cũng an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn Nguyễn Tê thắt lại thắt lưng.
Ánh mắt thiếu niên chăm chú, dường như rất hứng thú với chiếc thắt lưng này.
Nguyễn Tê lắc lắc thủy tinh lục lạc trên thắt lưng, thử thăm dò lên tiếng.
“Ngươi thích sao?”
Ansel mím môi, đôi đồng tử sáng rực.
Hắn nói: “Rất đẹp.”
Lấp lánh, rất đẹp.
Nguyễn Tê ngẩng mặt nhìn hắn: “Vậy ngươi có muốn không? Ta có thể làm cho ngươi một cái.”
Bên hông thiếu niên đeo một sợi dây lưng màu bạc, không nhìn ra được làm bằng chất liệu gì, dưới ánh sáng hơi hơi tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Ansel chớp chớp mắt, khóe môi hơi cong lên vui vẻ.
Thiếu niên có ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, khi không cười giống như tượng tạc tinh xảo, cao cao tại thượng, lạnh lùng đến cực điểm, nhưng chỉ cần hắn hơi cong môi, đôi đồng tử xanh thẳm ánh lên tia sáng ấm áp, liền hiện ra vài phần ôn nhu.
Đẹp đến mức kỳ dị.
Nguyễn Tê che mắt, thở dài một hơi.
Quả nhiên là đồ đệ mỹ nam của nàng, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng đẹp đến cực điểm.
Chuyện này có thể trách nàng không kiềm chế được sao?
Thật sự là không thể trách nàng.