Quốc vương và vương hậu liếc nhìn nhau, không hoàn toàn tin tưởng lý do Nguyễn Tê đưa ra để từ chối hôn sự.
Nhưng cử chỉ của thiếu niên kia và Elyse quá mức thân mật, trong khi Elyse hiện đang đính hôn với Callister, điều này thật không thích hợp.
Vương hậu nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nếu là bạn của con, vậy hãy sắp xếp cho cậu ấy ở cung điện bên cạnh con.”
Giọng bà dịu dàng hơn: “Elyse, con đã trưởng thành, lại đã đính hôn với vương tử Callister, hành động cần phải đúng mực.”
Nhắc đến hôn ước, Nguyễn Tê liền nhớ đến sự việc những con mãnh thú trong khu vực săn bắn hôm nay đột nhiên phát cuồng.
Rất nhiều mãnh thú cùng lúc nổi điên như vậy, nhất định không phải là sự trùng hợp.
Nguyễn Tê ngước mắt nhìn quốc vương: “Phụ vương, con cho rằng việc mãnh thú trong khu vực săn bắn hôm nay phát cuồng không phải là trùng hợp.”
Quốc vương có chút kinh ngạc: “Vì sao con lại nói vậy?”
Nguyễn Tê nhớ lại phản ứng của Callister khi có mãnh thú lao về phía nàng.
Trong tình huống bất ngờ đó, phản ứng đầu tiên của Callister lẽ ra phải là né tránh những con mãnh thú đang nổi điên, hoặc là rút kiếm ra chiến đấu với chúng, nhưng hắn ta lại đứng im tại chỗ.
Chỉ khi có mãnh thú đến gần Nguyễn Tê, hắn mới nhanh chóng lao đến, giống như đã chờ đợi thời khắc này từ lâu.
Nguyễn Tê không tin Callister thật lòng yêu nàng đến mức bất chấp nguy hiểm tính mạng của bản thân để bảo vệ nàng.
Hắn ta là kiểu người điển hình “không có lợi ích thì không làm”, chỉ coi trọng lợi ích của bản thân.
Nguyễn Tê cụp mắt xuống: “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, mãnh thú phát cuồng ắt hẳn phải có nguyên nhân, phụ vương nên cho người điều tra kỹ càng.”
Lần này ở khu vực săn bắn có không ít người bị thương, thậm chí Elyse cũng suýt chút nữa gặp nạn, quả thật cần phải điều tra rõ ràng.
Quốc vương gật đầu: “Ta đã biết.”
Vương hậu ở bên cạnh có chút ưu tư: “Elyse, vì sao con lại không thích vương tử Callister?”
Hai người bọn họ rõ ràng rất xứng đôi.
Nguyễn Tê nghiêm túc nhìn vương hậu: “Bởi vì con nhìn hắn ta không thuận mắt.”
Đúng vậy, Nguyễn Tê chính là một nhan cẩu (người coi trọng ngoại hình).
Vương hậu nghẹn lời.
Bà và quốc vương nhìn nhau, đều cảm thấy có chút hoang đường và buồn cười.
Vương tử Callister rõ ràng rất anh tuấn tiêu sái, là vị vương tử được hoan nghênh nhất ở khắp các nước, vậy mà đến lượt tiểu công chúa lại chê bai là khó coi.
Vương hậu vừa định lên tiếng, liền nhớ đến dung mạo của thiếu niên kia mà bà đã thoáng nhìn thấy, lập tức im bặt.
So với thiếu niên kia, Callister quả thật kém sắc hơn hẳn.
Vương hậu bắt đầu lo lắng, tiểu công chúa có vẻ như rất thích thiếu niên xinh đẹp kia, trách sao lại không muốn kết hôn với Callister.
Nhưng hôn ước đã định, hơn nữa bọn họ đều rất vừa lòng Callister, ngay cả quốc vương Daulle cũng rất tán thành cuộc hôn nhân này, cho dù Elyse không muốn, nàng cũng phải gả.
Vương hậu do dự mở miệng, muốn hỏi thẳng Elyse, tìm hiểu rõ ràng tâm tư của nàng đối với thiếu niên kia.
“Elyse, có phải con thích thiếu niên kia không?”
Nguyễn Tê có chút kinh ngạc khi vương hậu hỏi thẳng thừng như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
“Ansel đối xử với con rất tốt.”
Nàng nhất định phải ở bên cạnh tiểu đồ đệ của mình.
Vương hậu nhíu mày, vẻ mặt khó xử.
Thiếu niên kia không cha không mẹ, cũng chẳng có tài sản gì, đối xử tốt với Elyse bất quá là muốn trèo cao vào Daulle quốc mà thôi.
Hiện tại Elyse lại có ý với người khác, quan hệ của nàng và Callister sẽ trở nên rất khó xử.
Vương hậu cảm thấy lo lắng, bà không thể để mặc cho sự việc tiếp tục phát triển như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Elyse sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ.