Rồng đen cõng Nguyễn Tê bay về hang động của mình, hang động như vậy chỉ có một khối đá bằng phẳng, xung quanh sạch sẽ một cách kỳ lạ.
Nó hơi nghiêng đầu, đồng tử màu xanh lóe lên. Nguyễn Tê đọc hiểu ý tứ của nó, chậm rãi từ trên lưng nó trèo xuống.
Nàng vừa mới từ hồ nước đi ra, váy áo ướt sũng rũ xuống đất, bị đông lạnh đến run rẩy.
Nguyễn Tê ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào đồng tử của nó, rất nghiêm túc thương lượng.
"Ta cảm thấy ngươi hiện tại hẳn là không quá đói, có thể tạm thời không ăn ta được không?"
Đồng tử xanh thẳm chớp chớp, cánh rồng run run, nó đột nhiên bay ra khỏi hang động.
Nguyễn Tê ôm lấy thân thể run rẩy của mình, ngồi xuống tảng đá.
Nàng có chút phiền muộn: "A Lễ sao lại biến thành rồng rồi?"
Nếu là con thỏ thì tốt rồi, nàng cũng không cần lo lắng chính mình sẽ bị ăn mất.
Nhuyễn Đoàn Nhi từ lúc gặp được Chủ Thần đại nhân kia liền tự động ngủ đông, rốt cuộc nó rất có tự mình hiểu lấy.
Dùng lời của Nguyễn Tê mà nói, nó chính là cái đồ bỏ đi.
Nguyễn Tê tự mình đợi trong chốc lát, cửa động lá cây bay tán loạn, rồng đen chậm rãi đi vào.
Nó ném tấm thảm trong móng vuốt cho Nguyễn Tê, tự mình nằm xuống tảng đá, gối đầu lên móng vuốt, đồng tử vẫn nhìn Nguyễn Tê.
Nguyễn Tê quấn mình trong tấm thảm, thập phần vui mừng.
Vẫn là tiểu đồ đệ nhà mình đáng tin cậy.
Khuôn mặt kiều diễm của tiểu công chúa ôm lấy chiếc váy nặng trĩu của mình, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nhẹ nhàng sờ sờ chiếc sừng rồng sắc nhọn.
Nguyễn Tê cong cong đôi mắt: "Cảm ơn ngươi."
Nhưng mà lời nàng còn chưa dứt, con rồng đen bị sờ sừng đột nhiên lùi về sau một bước, từ trên tảng đá nhảy xuống.
Hạ xuống đất trong nháy mắt, cánh rồng thu lại, lộ ra dáng vẻ thiếu niên chấn kinh.
Thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, đồng tử thoáng trở nên tròn trịa, ánh sáng xanh thẳm trong mắt nhẹ nhàng lay động, mái tóc bạc rối tung lộ ra hai chiếc sừng rồng.
Nguyễn Tê sững sờ, theo bản năng bước về phía hắn hai bước.
"Ngươi..."
Nàng vừa động, thiếu niên liền mím môi đỏ thắm cũng lui về phía sau vài bước, dáng vẻ rất cảnh giác, vành tai hơi hơi đỏ ửng.
Thiếu niên mặc trường bào màu bạc, góc áo lan tràn ánh sáng, theo hắn đi lại mà hơi hơi lay động, mơ hồ lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn, tinh tế mà xinh đẹp.
Nguyễn Tê không động đậy nữa, nàng chớp chớp mắt.
"Ngươi hóa ra có thể biến thành người."
Nàng rất thân thiện phất phất tay: "Ta tên là Elyse, ngươi tên là gì?"
Đôi đồng tử của thiếu niên hơi lóe sáng xanh thẳm, hắn mím môi, đi vòng đến tảng đá bên kia ngồi xuống.
Nguyễn Tê trên người mặc cung váy hoa lệ phức tạp đã ướt đẫm, dán trên người lạnh lẽo, nàng quấn chặt tấm thảm, thăm dò hỏi hắn.
"Ngươi có thể cho ta thay quần áo không?"
Quần áo của nàng đều ướt hết rồi.
Thiếu niên quay lưng về phía nàng, không nói lời nào.
Nguyễn Tê rón rén đi đến sau tảng đá, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Quần áo ướt sũng khẳng định là không thể mặc, trước tiên dùng cái thảm lớn này bọc lại vậy.
Vành tai thiếu niên nóng lên một lúc lâu mới dịu xuống, nghe được thanh âm sột soạt phía sau, hắn có chút tò mò nghiêng đầu.
Khuôn mặt kiều diễm của tiểu công chúa đang cởϊ qυầи áo, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Thiếu niên đột nhiên quay đầu lại, vành tai vừa mới dịu xuống lại một lần nữa nóng bỏng.
Đồng tử chớp chớp, ánh sáng xanh thẳm ngưng tụ ở giữa, hắn có chút ảo não cắn cắn môi.
Nguyễn Tê hồn nhiên không hề hay biết, dùng thảm đem chính mình bọc kín mít, sau đó ôm quần áo ướt, ném tới cửa động.
Chắc là rất nhanh sẽ khô thôi.