Chương 29: Thiếu niên rồng nuôi dưỡng tiểu công chúa (29)

Nguyễn Tê nắm tay Ansel trở về cung điện của mình, đuổi lui thị nữ bên cạnh.

Ansel im lặng đứng đó, đôi đồng tử trong vắt chớp cũng không chớp nhìn Nguyễn Tê.

Thấy tiểu công chúa không có ý định muốn để ý đến mình, thiếu niên mím môi, đưa tay muốn kéo vạt áo Nguyễn Tê.

Giọng nói của hắn rất nhẹ, mềm mại.

"Elyse."

Nguyễn Tê tránh khỏi tay hắn, còn có chút giận dỗi.

"Còn biết đường về tìm ta?"

Ansel ngơ ngác thu tay về, có chút ủy khuất cụp mắt xuống.

"Ta nhớ ngươi."

Rất rất nhớ, cho nên muốn trở về gặp nàng.

Hơn nữa, chim bói cá nói cho hắn biết, Elyse tiểu công chúa muốn kết hôn với người khác.

Tâm tư thiếu niên ngây thơ, mơ hồ hiểu được ý nghĩa của hôn nhân, hắn nghĩ tiểu công chúa của hắn muốn trở thành của người khác.

Vẻ mặt ủy khuất đáng thương của Ansel khiến Nguyễn Tê không thể nhẫn tâm được nữa.

Nhưng nàng vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, nàng muốn Ansel hiểu rõ, bất luận lúc nào cũng không thể bỏ rơi nàng một mình.

Nguyễn Tê thanh thanh giọng nói, hơi hơi nâng cằm.

"Vậy ngươi biết sai rồi sao?"

Ansel chớp chớp mắt, vội vàng gật đầu.

Nhưng kỳ thật hắn một chút cũng không rõ mình sai ở đâu.

Nguyễn Tê tiếp tục hỏi: "Sai ở đâu?"

Ansel trầm mặc một lát, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt, cũng lặp lại một câu.

"Sai ở đâu?"

Hắn không biết nha.

Nguyễn Tê sửng sốt một chút, suýt nữa bị hắn chọc cười.

Nàng đưa tay chọc chọc ngực Ansel: "Ta đang hỏi ngươi đó!"

Hàng mi dài cong vυ"t run rẩy, Ansel mím môi, có chút rối rắm.

Thiếu niên do dự một hồi lâu, nhẹ nhàng nắm lấy ngón út Nguyễn Tê, gương mặt xinh đẹp mềm mại, giơ tay ôm lấy nàng, gương mặt lạnh lẽo cọ cọ vào cổ Nguyễn Tê.

Giọng nói hắn mềm mại đến kỳ lạ, mềm nhũn không chút tức giận.

"Thực xin lỗi, đừng giận."

Nguyễn Tê lập tức không còn giận nữa.

Nàng thật sự quá không biết cố gắng.

Nhưng ai bảo tiểu đồ đệ ngày thường luôn lạnh lùng xa cách, hiện tại lại bày ra bộ dáng dính người như vậy, thật sự quá khó từ chối.

Nguyễn Tê thở dài, bất đắc dĩ vuốt ve mái tóc màu bạc hơi xoăn của thiếu niên.

"Ngươi cứ dựa vào ta chiều ngươi."

Ansel biết nàng không còn giận nữa, cong cong khóe môi, ôm chặt nàng hơn một chút.

Thiếu niên vượt đường xa xôi đến đây, góc áo lạnh lẽo, ngay cả hơi ấm khi ôm ấp cũng lạnh như băng, Nguyễn Tê nhíu mày, dùng tấm thảm dày bao bọc hắn lại.

Nàng ngồi xuống cùng hắn, biểu tình nghiêm túc.

"Tuy rằng ta tha thứ cho ngươi, nhưng sai lầm tương tự không thể tái phạm lần thứ hai."

Ansel ngoan ngoãn ngồi đó, cúi đầu, nghiêm túc nghe nàng nói.

Nguyễn Tê mím môi: "Không thể lại bỏ ta một mình."

Nàng chính là vì tiểu đồ đệ mà đến, mặc kệ thế nào, đều phải luôn ở bên cạnh hắn.

Ansel ngẩng mắt nhìn nàng, đôi đồng tử màu xanh lam như lưu ly trong suốt xinh đẹp, như ẩn chứa một hồ nước xanh biếc, thiếu niên mím môi, nghiêm túc lắc đầu.

"Không có bỏ ngươi một mình."

Đây là tiểu công chúa mà hắn thích nhất a.

Nguyễn Tê nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của hắn, giọng nói có chút buồn bã.

"Vậy sao ngươi lại bỏ ta ở đây một mình, nhiều ngày như vậy cũng không đến thăm ta."

Nàng đều tính toán trốn về tìm hắn rồi.

Ansel cụp mắt, giọng nói rất nhẹ.

"Ngươi nói ngươi muốn về nhà."

Tiểu công chúa nói nàng muốn về nhà, cho nên Ansel liền đưa nàng trở về, hắn cũng muốn cùng nàng, nhưng nhân loại sẽ không cho phép rồng tồn tại.

Mà rồng cũng không thể đặt chân lên lãnh địa của nhân loại.