Nguyễn Tê rất rối rắm, cuối cùng vẫn kiên quyết.
“Ansel, ngươi ở lại đây chờ ta được không? Ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Ansel im lặng nhìn nàng, đôi đồng tử trầm tĩnh ánh lên tia sáng nhạt nhòa, thiếu niên cụp hàng mi dài và dày xuống, trầm mặc một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh mắt thiếu niên lưu luyến, dung mạo mềm mại ấm áp.
“Phải nhanh chóng trở về.”
Nguyễn Tê đáp ứng, vội vàng chạy đi.
Nàng vẫn luôn lo lắng cho Ansel đang chờ ở bên kia, động tác cũng không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa xong rồi chạy về.
Ansel vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở chỗ hắn và nàng tách ra, trường bào màu bạc trải dài trên bãi cỏ xanh mướt, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai. Thiếu niên cụp đôi mắt xinh đẹp xuống, đầu ngón tay trắng nõn đang mân mê một đóa hoa màu tím. Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên ngẩng mắt nhìn lên.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, dáng vẻ thiếu niên nhu hòa thanh nhã, đôi đồng tử trong veo như được dát một lớp ánh sáng xanh thẳm. Khi ánh mắt rơi xuống người nàng, dung mạo xinh đẹp liền giãn ra, ý cười mềm mại ấm áp.
Nguyễn Tê dừng bước, cũng mỉm cười với hắn.
Ansel phất tay áo, nhẹ nhàng cài đóa hoa màu tím nhỏ xinh lên vạt áo Nguyễn Tê.
Bởi vì lúc ra ngoài quá vội vàng, Nguyễn Tê còn chưa kịp lau tóc, giọt nước theo mái tóc dài nhỏ xuống.
Ansel mím môi, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Nguyễn Tê.
“Chúng ta trở về thôi.”
Phải nhanh chóng trở về lau khô tóc.
Nguyễn Tê gật gật đầu, bàn tay bị hắn nắm lấy khẽ giật giật, cọ vào lòng bàn tay hắn.
Nàng ngẩng mặt lên, nhàn nhạt cười.
“Muốn nắm tay như vậy cơ.”
Ansel chớp chớp mắt, đôi đồng tử sáng lấp lánh, im lặng nắm chặt tay nàng.
~
Ở một nơi khác trong dãy núi hùng vĩ, đội kỵ sĩ mặc giáp đã ngày đêm kiên trì suốt hai ngày, sau khi xuyên qua khu rừng rậm rạp mệt mỏi, nhuệ khí ban đầu đã dần dần biến mất.
Kỵ sĩ Locker đuổi theo vương tử Callister đang cầm kiếm đi phía trước, ngữ khí có chút nặng nề.
“Điện hạ, chúng ta đã đến trung tâm rừng rậm rồi, càng đi vào trong, nguy hiểm gặp phải càng nhiều, ngài chắc chắn muốn đi vào sao?”
Callister siết chặt trường kiếm trong tay, nhìn khu rừng rậm rạp xanh um trước mặt.
“Đã đến đây rồi, nhất định phải đem tiểu công chúa trở về.”
Cho dù là thi thể, hắn cũng phải mang về.
Locker nhịn không được hỏi dò: “Vì sao ngài phải đích thân mạo hiểm, nơi này nguy hiểm như vậy, rất dễ gặp phải mãnh thú.”
Callister là vị vương tử nhỏ tuổi nhất của vương quốc Phổ La, tuy rằng không được sủng ái, nhưng cũng thập phần tôn quý, thật sự không đáng mạo hiểm như vậy.
Callister nhàn nhạt cười: “So với việc ở trong cung chờ đợi sau khi hoàng huynh kế vị rồi bị phế bỏ, chi bằng mạo hiểm một phen, tự mình tranh thủ một chút.”
Vương quốc Phổ La có rất nhiều vương tử, Callister là người không được coi trọng nhất trong số đó. Hiện tại quốc vương bởi vì bệnh nặng đã suy xét đến chuyện truyền ngôi, người kế vị ngôi báu chính là đại vương tử vốn bất hòa với Callister. Nếu đại vương tử lên ngôi vua, chắc chắn sẽ tìm cách diệt trừ Callister.
Cho nên, sau khi nghe tin tiểu công chúa được sủng ái nhất của vương quốc Daulle bị mãnh thú bắt đi, Callister liền động tâm tư, chủ động xin xung phong.
Bất kể lần này hắn có thể cứu được tiểu công chúa hay không, vương quốc Daulle cũng sẽ ghi nhớ ân tình của hắn, từ đó giúp đỡ hắn.
Kết quả tốt nhất chính là Callister có thể thuận lợi mang tiểu công chúa trở về, như vậy hắn không chỉ có thể liên minh với Daulle, còn có thể kế thừa vương quốc Daulle, củng cố địa vị của mình.
Chính vì vậy, Callister mới mạo hiểm tiến vào rừng rậm, muốn tự mình tạo dựng một tương lai tươi sáng.