Chương 15: Thiếu niên rồng nuôi dưỡng tiểu công chúa (15)

Thời tiết một lần nữa sáng sủa lên, Nguyễn Tê không muốn cứ mãi buồn bã ở trong sơn động, liền muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Chỉ là, Ansel vốn luôn lạnh lùng ngồi đó lại rõ ràng chú ý đến từng hành động của nàng. Thấy nàng muốn đi ra ngoài, liền lập tức nhắm mắt, lặng lẽ theo đuôi ở phía sau.

Thiếu niên có dung mạo xinh đẹp tinh xảo, đôi đồng tử nhạt nhẽo ánh lên tia sáng. Nguyễn Tê nhìn dãy núi hùng vĩ xung quanh, quay đầu lại nhìn hắn.

“Nơi này là nhà của ngươi sao?”

Là nơi Ansel sinh ra và lớn lên sao?

Nhưng lại không hề thấy cha mẹ hắn hay bất kỳ người thân nào khác.

Ansel lắc đầu: “Không phải.”

Long tộc dựa vào truyền thừa ký ức, hắn có tất cả ký ức của tổ tiên, nhưng trước giờ chưa từng biết bản thân đến từ đâu, người thân của mình ở nơi nào.

Chỉ là huyết mạch với sức mạnh cường đại khiến thiếu niên được các loài động vật khác ủng hộ, cứ như vậy ở lại nơi này.

Thiếu niên chớp chớp đôi đồng tử, trong veo và thanh thấu.

“Ta không nhớ rõ.”

Nguyễn Tê cũng không hỏi tiếp, bắt đầu kể về chuyện của mình.

Nàng nói: “Ta sống ở vương quốc Daulle, phụ vương và mẫu hậu đều rất yêu thương ta, ta rất thích nơi đó.”

Nguyễn Tê chiếm giữ đường vận mệnh của nguyên chủ, đương nhiên phải hoàn thành tâm nguyện của nàng ta.

Vị tiểu công chúa bỏ mạng trong bụng mãnh thú vào ngày thành niên chỉ có một tâm nguyện: Trở về quê nhà, trở về bên cha mẹ.

Ansel lặng lẽ nhìn nàng, sau một lúc lâu, khẽ mím môi.

Hắn nắm lấy cổ tay Nguyễn Tê, thiếu niên có dung mạo mềm mại ấm áp, giọng nói có chút trầm thấp.

“Nơi này cũng rất tốt.”

Đừng rời khỏi.

Nguyễn Tê im lặng một lát, nhàn nhạt nở một nụ cười.

“Ừm, ta cũng rất thích nơi này.”

Thiếu niên cụp hàng mi dài xuống, khóe môi mím chặt lúc này mới thả lỏng một chút.

Ansel vẫn luôn đi theo bên cạnh Nguyễn Tê. Ban đầu Nguyễn Tê còn chưa cảm thấy gì, cho đến khi nàng ôm quần áo sạch sẽ, định đi đến chỗ con suối trong vắt xa xa để tắm rửa.

Nàng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Ansel đang lẽo đẽo theo sau mình.

Nguyễn Tê sửng sốt, cho rằng Ansel không biết nàng muốn làm gì, vì thế mở miệng giải thích.

“Ta muốn đi tắm rửa.”

Hai ngày nay thời tiết không được tốt nên mới kéo dài đến bây giờ. Tuy rằng thiếu niên vẫn luôn sạch sẽ, nhưng Nguyễn Tê thật sự không thể nhịn được nữa.

Ansel mím môi, thiếu niên mở to đôi đồng tử trong veo sáng quắc, bộ dáng ngoan ngoãn.

Hắn nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Nguyễn Tê: “……”

Nàng chỉ là đi tắm rửa thôi, sao lại cần hắn phải đích thân đi cùng chứ.

Nguyễn Tê theo bản năng liền từ chối: “Không được.”

Cái này là thật sự không được.

Ansel vì bị thiếu nữ dứt khoát từ chối mà có chút sững sờ, đôi mắt xanh thẳm thoáng hiện lên một tia hơi nước, thiếu niên ủy khuất cụp mắt xuống.

“Vì sao?”

Nguyễn Tê không ngờ có ngày mình lại phải dạy dỗ tiểu đồ đệ kiến thức sinh lý, nhất thời có chút do dự.

Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn cách giải thích đơn giản nhất, nửa thật nửa giả nói.

“Ta là nữ hài tử, nam hài tử không thể nhìn nữ hài tử tắm rửa.”

Ansel không hỏi tại sao, hắn chỉ nhìn Nguyễn Tê, đôi đồng tử tĩnh lặng.

“Ta có thể không nhìn.”

Thiếu niên nhẹ giọng bổ sung: “Ta ở bên cạnh bảo vệ ngươi.”

Nhưng xung quanh con suối ngay cả một cái cây có thể che chắn cũng không có. Ansel nói không nhìn, có lẽ cũng chỉ là quay người đi mà thôi.

Có hắn ở bên cạnh, làm sao Nguyễn Tê có thể yên tâm tắm rửa được chứ.

Dù là nàng da mặt dày như vậy, cũng cảm thấy không được.

Nguyễn Tê gãi gãi đầu: “Không phải ý đó, ngươi ở bên cạnh ta sẽ không được tự nhiên.”

Ansel nhỏ giọng nói: “Nhưng ta muốn đi cùng ngươi.”

Không muốn để nàng ở một mình.

Hắn sợ hãi.