Chương 14: Thiếu niên rồng nuôi dưỡng tiểu công chúa (14)

Ansel chớp chớp mắt, đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay giơ lên giữa chừng lại buông xuống.

Thiếu niên đoan đoan chính chính ngồi, đôi đồng tử rất sáng, ánh lên tia vui vẻ nhàn nhạt, khóe môi cũng cong lên.

Nguyễn Tê cong mày, nhẹ giọng hỏi hắn.

"Rất thích sao?"

Vị thiếu niên rồng xinh đẹp đơn thuần mím môi, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, hắn tựa hồ là cảm thấy ngượng ngùng, hơi dời tầm mắt, nhưng vẫn là rất nghiêm túc gật đầu, thanh âm nho nhỏ.

"Ừm."

Không nói nên lời vì sao, chính là cảm thấy rất thích.

Nguyễn Tê mím môi cười, nắm chặt viên ngọc trai trong tay.

Tóc dài của Ansel bởi vì gặp mưa mà ướt nhẹp, nhưng trường bào màu bạc trên người vẫn sạch sẽ như cũ, không dính một chút bụi bẩn, dung mạo thiếu niên cũng vẫn xinh đẹp tinh xảo như cũ.

Được Nguyễn Tê hôn hai cái, Ansel rõ ràng vui vẻ hơn, gương mặt luôn luôn thanh lãnh cũng trở nên ôn hòa hơn.

Ansel ngoan ngoãn trải thảm ra, chờ Nguyễn Tê nằm xuống liền tự giác ôm lấy nàng.

Trên người thiếu niên có mùi hương rất nhạt, giống như dòng suối mát lạnh trên núi, rõ ràng là người rất thanh lãnh, nhưng vòng tay lại ấm áp.

Nguyễn Tê giơ tay ôm lấy eo hắn, rõ ràng cảm giác được thân thể thiếu niên cứng đờ, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, nương theo ánh trăng nhàn nhạt.

"Không muốn ta ôm sao?"

Lần trước ngủ chung, Nguyễn Tê đều rất quy củ, chưa từng động tay động chân với hắn.

Ansel lắc đầu, gương mặt tinh xảo dưới ánh trăng toát lên vẻ sáng bóng nhàn nhạt.

Hắn chỉ là có chút không được tự nhiên.

Nguyễn Tê liền cong môi cười, cọ cọ vào lòng ngực hắn.

"Vậy Ansel tập quen một chút đi."

Về sau nàng chính là muốn luôn luôn ôm.

Ansel mím môi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của tiểu công chúa, yên lặng ôm chặt lấy nàng.

Thiếu niên ngủ rất an tĩnh, bộ dáng ngoan ngoãn.

Nguyễn Tê lại không có chút buồn ngủ nào, nàng triệu hồi linh vật của mình ra.

Nhuyễn Đoàn Nhi vẫn luôn ở trạng thái ngủ đông, lần này ra ngoài bởi vì có Ansel ở bên cạnh, có chút sợ hãi rụt rè.

"Tê Tê làm sao vậy?"

Nguyễn Tê hỏi nó: "Ta có thể mang theo viên ngọc trai này mãi mãi không?"

Tuy rằng chỉ là chút hồi ức ngắn ngủi, nhưng đây cũng là tín vật đính ước của nàng và tiểu đồ đệ.

Chịu đựng đoạn ký ức này cũng chỉ có nó.

Nhuyễn Đoàn Nhi rất khó xử: "Không được đâu, Tê Tê, bản thân ngươi chính là yêu cầu ký chủ mới có thể xuyên qua giao diện linh hồn thể, những thứ khác đều không mang theo được."

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, nữ hài rũ mắt, hàng mi dài hơi hơi run rẩy, vẻ mặt trầm tĩnh.

Không mang theo được sao.

Nhuyễn Đoàn Nhi biết rõ tâm tư của Nguyễn Tê đối với đại nhân nhà mình, chỉ là Chủ Thần đại nhân tính tình thanh lãnh, vô tình vô dục, lại có sứ mệnh của mình, bọn họ chú định không có kết quả.

Nhuyễn Đoàn Nhi nghĩ, dù sao hiện tại cũng đang thu thập mảnh nhỏ, đối với Chủ Thần đại nhân cũng không có ảnh hưởng gì, vậy chi bằng để Nguyễn Tê ở tiểu giao diện thực hiện một chút nguyện vọng của mình.

Bất quá nó cũng không nghĩ tới, đại nhân của tiểu giao diện lại mềm mại dễ lừa như vậy, quả thực chính là cừu con được chuẩn bị sẵn cho Nguyễn Tê.

Nhuyễn Đoàn Nhi không quá quen nhìn bộ dáng an tĩnh, ảm đạm của Nguyễn Tê, nó cố gắng tìm từ ngữ, muốn an ủi nàng một chút.

Nhưng mà Nguyễn Tê trầm mặc trong chốc lát, lại nhanh hơn nó một bước mở miệng.

Giọng nói của nàng khinh thường: "Tiểu rác rưởi."

Một chút tác dụng cũng không có, tiểu đồ đệ vì sao lại nuôi một tiểu rác rưởi như vậy.

Nhuyễn Đoàn Nhi:???

Hình như những suy đoán vừa rồi của nó đều là bởi vì mất trí, Nguyễn Tê căn bản không cần nó an ủi.

Nó mới là người cần được an ủi.

Có chút nhớ Chủ Thần đại nhân lãnh đạm ít lời.