Chương 11: Thiếu niên rồng nuôi dưỡng tiểu công chúa (11)

Ansel ngước mắt nhìn nàng, đôi đồng tử xanh thẳm ánh lên màu sắc của sóng biển, dáng vẻ an tĩnh dịu dàng.

Hắn khẽ nhếch môi, giọng nói rất khẽ: "Đẹp sao?"

Nguyễn Tê không hiểu nguyên do, cho rằng hắn chỉ thuận miệng hỏi, liền gật đầu.

"Đẹp."

Một sợi dây xích thật tinh xảo, chỉ là quá dài, không biết dùng để làm gì.

Ansel cụp mắt xuống, giọng nói rất nhẹ.

"Ta cũng cảm thấy rất đẹp."

Thiếu niên vừa dứt lời, sợi dây xích kia liền quấn lấy cổ chân Nguyễn Tê, Nguyễn Tê còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị xích trụ.

Nguyễn Tê trầm mặc một lát, tâm tình có chút phức tạp.

A, thì ra là dùng để xích mình.

Một đầu dây xích buộc vào mắt cá chân Nguyễn Tê, một đầu kia được đè dưới tảng đá lớn, căn bản không thể thoát ra.

Nguyễn Tê ngây người một lúc, ngước mắt nhìn Ansel.

"Vì sao lại xích ta?"

Ansel mím môi, giọng nói rất nhỏ.

"Ngươi không thể rời đi."

Tiểu công chúa là của hắn, không thể rời đi.

Nguyễn Tê không biết, vừa rồi lúc Ansel trở về không thấy nàng, trong đôi đồng tử kia chợt lóe lên vẻ hoảng loạn.

Thiếu niên ngây thơ lại mờ mịt, đứng yên tại chỗ thật lâu.

Trên người nàng có dấu ấn của Ansel, cho nên Ansel không lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Chỉ là Ansel sợ nàng sẽ rời đi.

Dấu ấn của Ansel đối với nàng mà nói là một loại bùa hộ mệnh, nàng có thể rời khỏi nơi này, thuận lợi trở về đất nước của mình.

Thiếu niên cụp hàng mi dài, khẽ chớp mắt.

Như vậy thì nàng sẽ không thể rời đi.

Nguyễn Tê sửng sốt một lúc, mới hiểu được ý của Ansel.

Nhưng mà, nàng không phải là sủng vật không có quyền tự do.

Nguyễn Tê ngước mặt nhìn cậu: "Ansel, ngươi không thể đối xử với ta như vậy."

Ansel có chút mờ mịt chớp chớp mắt.

Nguyễn Tê mím môi, không biết nên giải thích những điều này với hắn như thế nào.

Sau một lúc lâu, Nguyễn Tê chỉ khẽ thở dài, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống.

Nàng sờ sờ sợi dây xích trên mắt cá chân, xúc cảm mát lạnh, những viên đá quý nhỏ trên mặt dây xích lấp lánh dưới ánh sáng, rất đẹp.

Thiếu niên long tộc xinh đẹp tinh xảo ngay cả dây xích xích sủng vật cũng phải chọn đẹp như vậy.

Nguyễn Tê sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của mình, mím môi.

Ansel thích đá quý xinh đẹp, có phải cũng thích con người xinh đẹp?

Hình như, nàng cũng không phải ngoại lệ.

Buổi tối trong hang động rất lạnh, Ansel ngồi trên tảng đá, nhìn tiểu công chúa đang cuộn tròn ngủ cách mình không xa, có chút mờ mịt chớp mắt.

Thân hình thiếu niên mơ hồ trong bóng tối, đầu ngón tay rũ bên người khẽ run rẩy.

Ansel có chút không thoải mái.

Giọng nói thiếu niên rất khẽ, âm cuối hơi kéo dài, mềm mại như bông.

"Elyse."

Tiểu công chúa vẫn quay lưng về phía hắn, không nhúc nhích, không hề phản ứng lại lời cậu nói.

Ansel nắm chặt góc áo của mình, chậm rãi nhích lại gần, nằm xuống bên cạnh tiểu công chúa.

Tiểu công chúa vẫn không có phản ứng.

Ansel cắn cắn môi, cụp hàng mi dài, trong mắt phủ một tầng ủy khuất.

Giọng hắn rất khẽ, trong hang động trống trải vang lên rồi nhanh chóng bị gió thổi tan.

"Ngươi không lạnh sao?"

Rõ ràng lúc trước đều nói lạnh.

Tiểu công chúa không trả lời.

Ansel im lặng chờ một lát, giọng nói càng nhỏ hơn, mềm mại mang theo chút tủi thân.

"Ta lạnh."

Thiếu niên rúc vào bên cạnh Nguyễn Tê, giang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Giống như trước kia.

Cho đến khi ôm tiểu công chúa vào lòng, Ansel mới khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng.

Nguyễn Tê mở mắt ra, cuối cùng cũng không đẩy hắn ra.