Chương 16: Trần Quả bị anh công nhân cười nhạo

Trở lại nhà Hà Dao, Trần Quả cầm điện thoại lên mạng, lướt các trang web tuyển dụng.

Mặc dù hiện tại cô đang thất nghiệp và không có thu nhập, nhưng cô cũng không thể sống trong nhà của người bạn thân cả đời được.

Vì vậy, cô phải tự vực dậy một lần nữa, không thể bị đánh bại.

Rất nhanh, buổi chiều đã một trường mẫu giáo gửi tin nhắn mời cô đến phỏng vấn.

Cuối cùng, sau nhiều ngày, Trần Quả cũng nở nụ cười hạnh phúc.

“Quả Quả, có cần tớ đi cùng cậu không?”

Hà Dao rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của Trần Quả.

Mặc dù cô đang cố gắng chứng tỏ cuộc sống của mình không bị ảnh hưởng, nhưng Hà Dao biết rõ sao cô có thể không bị ảnh hưởng được chứ.

"Không cần, hôm nay cậu đi với tớ lâu như vậy cũng vất vả rồi, tớ có thể tự đi tham gia phỏng vấn, cậu nghỉ ngơi đi." "

"Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho tớ."

"Ừm. "

Trần Quả ăn đại hai lát bánh mì, sau đó trang điểm lại rồi lái xe đến trường mẫu giáo cô sắp phỏng vấn.

Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp, cô bình tĩnh trả lời các câu hỏi của hiệu trưởng, được bảo về nhà chờ kết quả.

Ngay khi Trần Quả đang lái xe qua ngã tư thì đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi lề đường.

Người này có thân hình cường tráng rắn chắc, làn da màu lúa mì, thân hình cao lớn, bắp thịt nhô lên, thân hình đàn ông gợi cảm và khỏe mạnh, chỉ liếc mắt nhìn một cái có thể khiến cho người phụ nữ có suy nghĩ kỳ lạ.

"Dương Dược!"

Trần Quả quay kính xe xuống, gọi tên anh.

Dương Dược ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc xe quen thuộc đậu cách mình hai mét.

"Anh định đi đâu vậy? Tôi đưa anh đi. "

Nói xong, Trần Quả mở cửa xe.

Dương Dược liếc mắt nhìn cô, không nói, nhưng cũng không từ chối, bước lên xe.

Chỗ Trần Quả đang dừng là đường cái, nếu anh không lên xe ngay lập tức, nói không chừng rất nhanh cảnh sát giao thông sẽ tới viết giấy phạt.

."Tôi phải về công trường, còn cô?"

Dương Dược châm một điếu thuốc, hít một hơi, thản nhiên hỏi.

Trần Quả nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, nhẹ giọng nói: "Tôi vừa đi phỏng vấn về."

"Ừm. " Dương Dược gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Anh vốn là một người không hứng thú với cuộc sống riêng tư của người khác, vì vậy không thể tránh khỏi việc anh tỏ vẻ lạnh lùng.

Trần Quả rất khó chịu với bầu không khí lúng túng im lặng như vậy, cô cố gắng suy nghĩ xem nên nói chủ đề gì, nhưng cảm thấy dù cô có nói gì đi chăng nữa thì hai người họ cũng không thể nói cùng đề tài.

Nhìn qua bọn họ không quá hòa hợp.

Cuối cùng, Trần Quả chỉ có thể nhìn phía trước và lái xe.

Vốn tưởng rằng hai người họ sẽ xấu hổ lúng túng cho đến khi xe lái đến công trường, nhưng lúc này, Dương Dược đột nhiên lên tiếng: "Trần Quả, tối hôm qua làm với cô rất sướиɠ." "

" Hả?".

Trần Quả đang tập trung lái xe, không phản ứng kịp với lời anh vừa nói ra.

Dương Dược mỉm cười liếc nhìn cô: "Đừng giả ngu với tôi. Tôi đã nói, tôi từng làʍ t̠ìиɦ với nhiều người phụ nữ đến nỗi hai bàn tay đếm không hết, nhưng tối qua làm với cô là sướиɠ nhất. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta có thể làm bạn giường lâu dài."

Anh không cần Trần Quả bao nuôi, mặc dù anh nghèo, nhưng anh vẫn chưa đến mức phải dựa vào phụ nữ để sống.

Mà cuộc làʍ t̠ìиɦ tối hôm qua với Trần Quả giống như một thí nghiệm để xem liệu người phụ nữ này có hứng thú với anh hay không.

Bây giờ nhìn lại anh rất hài lòng với kết quả này.

Trần Quả dừng xe ở đầu đường công trường, dọc đường cô cũng suy nghĩ, cuối cùng hiểu ý của Dương Dược, hoài nghi nhìn anh: "Dương Dược, ý anh là, thật ra tối hôm qua anh làm với tôi, chỉ là để kiểm hàng sao?"

Thật buồn cười, cô lại cho rằng mình đang chiếm vị trí chủ đạo.

Dương Dược nhấn tro thuốc lá, cười nhạt: “Đúng."

"Ha......".

Trần Quả tức đến bật cười.

Cô thừa nhận mình bị đả kích, rõ ràng dáng người cô không tệ, nhưng bây giờ cô đã hạ mình đến mức bị công nhân kén chọn, thật đúng là chật vật lại buồn cười, bất cứ ai cũng có thể giẫm lên cô.

Trần Quả mở cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng: "Anh có thể cút." "

Trước sự sỉ nhục này, cô không thể chấp nhận được.

Dương Dược dường như đã đoán trước được phản ứng của Trần Quả, anh nhún vai bước ra khỏi xe, không hề có ý định an ủi cô.

Anh chắc chắn rằng không lâu nữa người phụ nữ này sẽ đến tìm anh.

Mà anh, tuyệt đối sẽ không chủ động.