Chương 14: Chán nản

Sáng sớm hôm sau, trước bình minh, Dương Dược vẫn còn ngủ, Trần Quả ngồi dậy khỏi vòng tay của anh, cô sợ nếu dậy muộn sẽ gặp những công nhân trở về, cô nhanh chóng lấy túi xách rồi lặng lẽ rời đi.

Đêm qua, Dương Dược rong ruổi trên người cô gần như cả đêm, mãi đến gần sáng cô mới ngủ thϊếp đi.

Năng lực tìиɧ ɖu͙© của người đàn ông này còn đáng sợ hơn cô tưởng tượng.

Trần Quả lên xe, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Cũng may tối hôm qua khi cô đến, có mang thêm một bộ quần áo dự phòng để ở trên xe, nếu không bây giờ cô chỉ có thể mặc quần áo bị Dương Dược xé rách.

Sau khi thay quần áo, Trần Quả xoa vòng eo gầy gò của mình, bây giờ toàn thân cô vẫn còn bủn rủn, hai chân vô lực, cô chỉ muốn tìm một khách sạn để tắm càng sớm càng tốt rồi yên tâm ngủ một giấc.

......

Lúc Dương Dược tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng, Trần Quả đã rời đi rồi.

Nghĩ lại chuyện điên cuồng đêm qua, anh thản nhiên sờ cằm, tâm trạng rất tốt.

Hương vị của người phụ nữ này chỉ mới nếm thử một lần mà đã muốn ngừng cũng không ngừng đc. Xem ra, sau này con chim lớn của anh có phúc rồi.

"Anh Dược, anh cười cái gì?"

Lưu Đại Thành đi đến bên giường Dương Dược, một thân toàn mùi rượu.

Dương Dược tỉnh táo lại, nhìn anh ta: "Về rồi à?"

"Ừm." Lưu Đại Thành trèo lên giường mình rồi hỏi: "Đúng rồi, anh Dược, sao tối hôm qua anh không đi liên hoan với chúng tôi?"

"Không có hứng thú. "

Liên hoan?

Đi liên hoan nào có thể cᏂị©Ꮒ gái sướиɠ như vậy.

Tối hôm qua Dương Dược đã bắn hai phát nên bây giờ tinh thần rất tốt.

Hôm nay trên công trường không có việc gì để làm, anh cũng tương đối nhàn nhã, tiếp tục nằm trên giường.

Nằm nhàm chán, anh lấy điện thoại từ dưới gối ra, lật xem album ảnh.

Tối qua, anh chụp ảnh khỏa thân Trần Quả lúc đang ngủ.

Trong ảnh, ngũ quan của người phụ nữ rất thanh tú và xinh đẹp, có mùi vị cô gái nhỏ nhẹ nhàng, eo thon, trên đùi bị bầm tím, khóe mắt ửng hồng và miệng vẫn có chất lỏng màu trắng sữa do anh bắn ra.

Sau khi nhìn một hồi, con chim lớn của Dương Dược lại ngẩng đầu, đứng thẳng trên bụng anh, vừa dữ tợn vừa to lớn, anh thấp giọng nguyền rủa một tiếng, nhanh chóng tắt điện thoại di động rồi đứng dậy đi vào phòng tắm tắm.

......

Trần Quả dừng lại trước cửa khách sạn, xách theo chiếc túi, đang chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Lục Trạch.

Cô do dự hai giây, nhưng sau đó vẫn nhấc máy: "Có chuyện gì?"

"Quả Quả, em đi đâu rồi, em có biết anh lo lắng cho em hay không?"

Bên kia điện thoại, truyền đến giọng điệu tức giận chất vấn của Lục Trạch .

Trần Quả không hề lay động: "Tôi đi đâu không cần phải báo với anh."

Cuộc hôn nhân của họ chỉ còn trên danh nghĩa, Trần Quả nghĩ mình không còn nợ anh ta cái gì nữa.

"Quả Quả, em trở về đi, anh nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện. "

"Lục Trạch, giữa chúng ta không có gì để nói. Li dị đi, kéo dài nữa hai bên đều sẽ không vui."

Lục Trạch im lặng một hồi, lúc mở miệng, giọng nói trầm xuống rất nhiều: "Trần Quả, em nhất quyết muốn đi đến bước này sao?"

"Đúng vậy. "

"Được, nếu em đồng ý tay trắng rời khỏi nhà, anh sẽ ly hôn với em. "

"Cái gì?!"

Trần Quả ngẩn người, nghi ngờ có phải lỗ tai mình có vấn đề không?

Tại sao cô phải tay trắng rời khỏi nhà?!

Dù sao đó là ngôi nhà họ sống cùng nhau hay chiếc xe mà Lục Trạch đang lái, cô cũng đã trả ít nhất một nửa số tiền mà., bây giờ dựa vào cái gì muốn cô tay trắng ra khỏi nhà?

Có lẽ nào bởi vì cô đề nghị ly hôn không?

Thật nực cười.

"Lục Trạch, tôi không đồng ý tay trắng ra khỏi nhà, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa!"

Sau khi Trần Quả nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Cô nhìn những chiếc xe đến rồi đi, trái tim cô trở nên lạnh lẽo, đôi mắt khô khốc, cô muốn khóc nhưng không khóc nổi.

Lục Trạch và Hà Nghiên Nhi đúng là một đôi gian phu da^ʍ

‎‎ phụ, khinh người quá đáng.

Một người hại cô mất việc, một người muốn cô tay trắng ra khỏi nhà, còn mẹ chồng thì một lòng muốn bế cháu trai, ba người này đang ép cô đi vào ngõ cụt. Đã như vậy thì cô nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, tuyệt đối không cho bọn họ tuỳ ý bài bố.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô rung lên, nhận được một tin nhắn, là do Hà Nghiên Nhi gửi tới.

"Trần Quả, vừa rồi khi anh Lục Trạch gọi điện thoại cho cô, tôi đã nghe hết rồi, chúc mừng các người, cuối cùng coi như cũng sắp ly hôn rồi, tôi đã đợi ngày này quá lâu. Không thể không nói, một người phụ nữ như cô, đúng là thất bại."

"Cô có biết tại sao tôi biết tất cả mọi thứ về cô không? Bởi vì tôi đã kiểm tra điện thoại di động của anh Lục Trạch, anh ấy chưa bao giờ ngăn cản tôi, vì vậy mỗi ngày tôi đều biết nội dung các người nói chuyện, thậm chí các người làʍ t̠ìиɦ bao nhiêu lần một tuần, tư thế gì, tôi đều biết rõ."

Hà Nghiên Nhi!!

Trong chốc lát, Trần Quả cảm thấy cả người mình không rét mà run.

Cảm giác bị người ta theo dõi này thật ghê tởm!

Ban đầu, đối với quan hệ của mình với Dương Dược, trong lòng Trần Quả còn có chút áy náy, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không cần.