Tạ Ngọc Cung hận cô. Điều này không cần bàn cãi. Còn gì sung sướиɠ hơn việc tận mắt chứng kiến kẻ thù đau đớn?
Tạ Ngọc Cung quả nhiên như Bạch Du đoán, đang tận hưởng sự đau đớn giãy giụa của nữ nhân độc ác này.
Bạch Du cho hắn đủ thời gian để hưởng thụ. Trong đầu cô sắp xếp cốt truyện, lựa chọn tình tiết có lợi nhất, dễ dàng tẩy trắng hoặc phản công nhất cho mình.
Lúc này cô mới hơi thở mong manh mở miệng nói: “Ta rất muốn… cùng ngươi uống lại một chén rượu giao bôi. Uống một chén rượu giao bôi không độc…”
Bạch Du vừa dứt lời, sự kɧoáı ©ảʍ mà Tạ Ngọc Cung cảm nhận được từ đau đớn của cô lập tức biến thành lửa giận và sát ý bùng cháy.
Vì hắn sơ suất, đêm tân hôn uống một chén rượu giao bôi nên mặt mới trở thành như ác quỷ Diêm Vương!
Hắn quả thật muốn trừng phạt Cửu hoàng tử phi của hắn. Nhưng đêm đó uống xong rượu giao bôi, hắn đã nghỉ ngơi. Độc tố ẩn nấp ba năm ngày sau mới phát tác khiến mặt hắn thối rữa. Hắn đã không tìm được chứng cứ cô hạ độc.
Không ngờ hôm nay cô lại dám tự thừa nhận!
Mắt Tạ Ngọc Cung như muốn phun ra dung nham, thiêu đốt nữ nhân độc ác này.
Hắn tuyệt đối không thể để cô sống.
Nhưng chưa kịp chờ Tạ Ngọc Cung ra tay, Bạch Du lại nói: “Ngươi đừng sợ…”
“Sẽ không còn ai làm hại ngươi nữa.”
Hơi thở Bạch Du yếu ớt, đúng là đang rất đau.
Nhưng có lẽ vì cô uống ít, cơn đau sắp qua, lời nói đã liền mạch hơn.
Cô nhắm mắt lại, tránh lộ cảm xúc thật, cũng là lý do để Tạ Ngọc Cung không cần giả vờ trước mặt cô.
Nàng nhắm mắt nói: “Đừng sợ… ta chết rồi, sẽ tốt.”
“Ta chết rồi… ít nhất trong thời gian ngắn, sẽ không ai làm hại ngươi.”
“Ngươi không biết, ta đã thu thập rất nhiều chứng cứ…” Bạch Du dừng lại, cau mày chịu đựng đau đớn.
Thực ra là cố ý dụ Tạ Ngọc Cung, tránh cho hắn không đợi cô nói xong đã gϊếŧ cô.
Dù sao thừa nhận việc làm hủy dung hắn, quả thật đủ khiến Tạ Ngọc Cung phát điên.
Quả nhiên tay Tạ Ngọc Cung định bóp cổ cô hơi khựng lại.
Sau một lúc lâu, Bạch Du nghiêng người co ro bên chân Tạ Ngọc Cung, mới lại lên tiếng.
“Ta tuy là thứ nữ… nhưng hiện giờ, ta là Cửu hoàng tử phi…”
“Ta chết rồi, bệ hạ đang áy náy với ngươi, nhất định sẽ… sẽ tra rõ.”
“Ha ha ha ha ha…” Bạch Du cười khẽ, dường như nhớ tới chuyện gì vui vẻ.
Nàng nói: “Ta đã thu thập chứng cứ các hoàng tử muốn mua chuộc ta, thậm chí cả ngọc bội của Thất hoàng tử nữa.”
“Ta… ta còn…” Bạch Du lại dừng lại, lần này giả vờ đau đớn co giật rất lâu, mới tiếp tục: “Ta còn bịa đặt thêm một ít.”
Giọng cô rất nhỏ, chỉ có cô và Tạ Ngọc Cung bên cạnh mới có thể nghe rõ.
“Ta trộn lẫn thật thật giả giả, đặt hết trong phòng ngủ của ta.”
“Đợi bệ hạ tìm thấy những thứ đó, sẽ biết… biết ta bị người sai khiến ngược đãi ngươi. Tỳ nữ và người hầu trong viện này đều là… là nhân chứng!”
“Bệ hạ áy náy với ngươi, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Sau khi xác minh chứng cứ, sẽ trừng phạt… tất cả các hoàng tử.”
“Tiếc là ta không có được nhược điểm của Thái tử…” Bạch Du lại đau đớn run rẩy.
Cô rất giỏi giả bệnh. Từ nhỏ chỉ khi cô giả bệnh mới nhận được sự quan tâm của cha mẹ.
Cô thậm chí có thể giả bộ dáng vẻ bệnh nguy kịch.
Không ngờ chết rồi còn dùng được sở trường này ở thế giới khác.
Vì thế Bạch Du cười thật lòng, “Ha ha ha ha…”
Mồ hôi nhễ nhại, gân xanh nổi lên từng đường.
Ngay cả Tạ Ngọc Cung ở ngay bên cạnh cũng không phân biệt được cô thật hay giả.
Bạch Du ngừng lại, rồi nói: "Nhưng chỉ cần ta chết. Ta sát hại Hoàng tử, sẽ bị diệt ba tộc... diệt ba tộc."
"Khụ khụ khụ..." Bạch Du cười đến mức ho khan, nói: "Em gái dòng chính của ta, có tư tình với Thái tử."
"Không ai hay biết, nhưng ta biết."
Quả thật trong cốt truyện, hiện giờ không ai biết nữ chính Bạch Chỉ và Thái tử Tạ Ngọc Sơn có tư tình.
Cho nên ngay cả Tạ Ngọc Cung nghe xong cũng lộ vẻ kinh hãi.
Hắn thu tay lại, im hơi lặng tiếng, chuẩn bị tiếp tục nghe cô nói.
Tuy Bạch Du không nhìn rõ, nhưng cảm nhận được sự dao động của hắn.
Cô cười không chút kiêng dè, dù sao với bộ dạng "sắp chết" điên loạn này, cô cười cũng chẳng ai nghi ngờ.
Bạch Du nói: "Chỉ cần em gái dòng chính kia của ta bị liên lụy mà phạm tội, Thái tử... Thái tử nhất định sẽ ra tay cứu giúp."
"Đến lúc đó, hắn sẽ không rửa sạch sẽ được tội danh."