Trong lòng Triệu thị vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nàng mất công sức hơn mười năm, thật vất vả đè bẹp Tiêu Yên.
Mắt thấy sắp thành công phá hủy nàng hoàn toàn cho nữ nhi mình vọt lên vị trí chính nữ, không nghĩ đến ngay lúc này lại đột nhiên toát ra một Mai quý phi.
Triệu thị hận, nàng hận tại sao mình không loại trừ Tiêu Yên sớm hơn một chút.
Triệu thị nói với Tiêu lão gia: “Cho dù Quý phi nương nương là dì Yên nhi, nhưng nàng lại là nư nhi của lão gia, mặc dù ngày thường lão gia có xem nhẹ nàng đôi chút, nhưng đó cũng do nàng tạo nghiệt, nếu nàng cũng nhu thuận như Uyển nhi, lão gia sao có thể không thương nàng?”
“Lão gia yên tâm, Yên nhi bất quá cũng chỉ là tiểu cô nương mười bảy tuổi, chỉ cần chúng ta dỗ ngọt, nàng tất nhiên sẽ nghe ngài, dù sao vào cung, không thể so với bên ngoài, nàng cũng cần Tiêu gia chúng ta giúp đỡ.”
Tiêu lão gia vừa nghe cảm thấy ái thϊếp nói thập phần có lý, có Quý phi làm chỗ dựa thì thế nào? Hắn mới là cha ruột, trong thân thể nàng chảy dòng máu Tiêu gia.
Vì vậy hai người với hai ý nghĩ kì lạ cho rằng, chỉ cần bọn họ gặp chuyện thì lại ôm chân phật, Tiêu Yên nhất định sẽ nghe bọn họ.
Mặt khác bọn họ còn có một mục đích, muốn Tiêu Yên giúp Tiêu gia mang theo Tiêu Uyển cùng đi.
Chỉ cần vào cung, tất nhiên Tiêu Uyển có thể tìm người phú quý, nếu tiền đồ Tiêu Uyển tốt hơn Tiêu Yên, lúc đó dù Tiêu Yên muốn diệt Tiêu gia, bọn họ cũng không sợ.
Tiêu Yên cũng không nói chuyện, cười như không cười nhìn Tiêu lão gia cùng Triệu thị, không trách được, đột nhiên ân cần thì ra là vì vậy a!
Quý phi nương nương? Tiêu Yên không nhớ rõ là nàng có quen người này, ngược lại, trong nguyên tác hình như từng đề cập qua vài lần.
Mai Quý phi là sủng phi trong nội cung, là một Boss trung cấp phản diện, rất ghét Lâu Tâm Nguyệt, luôn ngáng chân nàng ta, Tiêu Yên thập phần không thích điều này, thì ra nàng cùng Mai quý phi còn có tầng quan hệ này.
Nhưng mà, Quý phi nương nương trong nội cung làm sao tự nhiên nhớ đến mà đón nàng vào cung?
Kề từ sau khi mẫu thân nàng qua đời, đã nhiều năm Tiêu gia không liên lạc với Ngô gia.
“Yên nhi, ngươi…….” Tiêu lão gia cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Yên.
Tiêu Yên nâng chung trà chậm chạp nhấp, “Phụ thân, không biết ngươi co từng nghe qua một câu nói!”
“Nói cái gì?”
Tiêu Yên đứng lên, đi đến trước mặt Tiêu lão gia, cười dài: “Sớm biết như thế, trước đây đừng làm!”