Rất tinh tế, ngón tay thô nhỏ bé của nàng cũng không bằng, toàn thân đỏ tươi, cái lưỡi phun ra diễm diễm như lửa, đỏ rét run, đỏ khϊếp người.
Vòng trên cổ Tiêu Yên, chỉ quấn được một vòng, giống như sợi dây chuyền, cũng không có động tác gì, chỉ ngây ngốc không hiểu nhìn nàng.
Lá gan Tiêu Yên rất lớn, ít khi sợ thứ gì, thứ nàng sợ nhất, hết lần này tới lần khác lại là động vật máu lạnh không xương cốt ( ta nhớ xà có xương sống à nha! )
Tiêu Yên vừa nhìn thấy vật nhỏ, toàn thân liền nhũn ra, không còn một chút khí lực, máu toàn thân như ngừng chảy.
Nếu như Tiêu Yên bỏ đi lá gan, sẽ thấy vật nhỏ này thật mong manh, thật đáng yêu, rất thích hợp làm thú cưng nuôi dưỡng.
Tiêu Yên thật hối hận, sớm biết như vậy sẽ không lười biếng ngủ ở đây, khắp nơi đều là cỏ, là nơi ẩn núp tốt, tất nhiên sẽ có loài vật này, nàng sao lại không nghĩ tới.
Rắn nhỏ tựa như tò mò với Tiêu Yên, mon men nhích lại gần.
Từng hạt mồ hôi to như hạt đậu trên trán Tiêu Yên không ngừng rơi xuống, nàng tự nói với mình là không thể động, không được gọi, nếu không chết chắc !
Đúng lúc lưỡi rắn cách miệng nàng khoảng 2cm, Tiêu Yên cắn răng lăn từ trên đá xanh xuống.
Thanh âm rơi xuống đánh thức đôi uyên ương dã chiến.
Chỉ nghe Chu Minh Tường quát lớn: “Ai ? Người nào rình coi ?”
Tiếng bước chân loạt xoạt dừng lại bên tai Tiêu Yên, sau khi hảo muội muội thấy rõ nàng, sắc mặt trắng bệch hô: “Đại tỷ, sao lại là ngươi ?”
Con rắn đỏ nhỏ bị thanh âm Chu Minh Tường dọa sợ, oạch một chút chui vào bụi cỏ trốn mất.
Tiểu súc sinh vừa đi, lá gan Tiêu Yên lại lần nữa quay trở lại.
Tiêu Yên thật thà phúc hậu cười một tiếng, từ mặt đất đứng lên, phủi quần áo, rất tự nhiên hướng họ chào hỏi :
“Ha ha Tứ muội, Chu thiếu gia, phong cảnh nơi này rất tốt, ta cũng mới tới….” Ngụ ý nói cho đối phương biết là nàng mới tới, không thấy gì cả.
Sắc mặt Tiêu Uyển thập phần khó coi, hỏi lại: “Đại tỷ, sao ngươi lại ở nơi này ?”