Chương 299: Câu Hồn Đoạt Mệnh

Tiêu Yên nhìn hai tì nữ lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc hẳn chủ nhân càng mỹ lệ hơn.

Quả nhiên không sai, chiếc rèn trân châu nhanh chóng vén lên, đó là một công tử bạch y phiêu dật.

Tiêu Yên nhìn qua màn mỏng, nhìn tướng mạo y từ xa xa mà ngẩn người.

Nam nhân này có một đôi mắt phượng đào hoa câu hồn người, nghiêng đầu thùy mị (?), dưới khóe mắt trái là nốt ruồi diễm lệ, một tiếng cười

phong tình quyến rũ, tiếng tiếp theo câu hồn đoạt mệnh. [ mợ tg đang tả

nữ hay nam vậy trời!]

Chỉ vì đôi mắt này, thậm chí Tiêu Yên quên luôn gương mặt xinh đẹp kia.

Toàn thân nam nhân này lộ ra vẻ Quyến Rũ, nếu người không có định lực mạnh, liếc mắt nhìn cũng đủ rụng rời xương cốt.

Thế mà lại không khiến người ta khó chịu, Tiêu Yên cắn môi nghĩ, nam

nhân này không tầm thường chút nào, nhất định là đóng vai ác.

Tay y rất đẹp, nõn nà như ngọc, ngón tay như được mài dũa thon thả, móng tay chăm sóc tỉ mỉ.

Đầu móng tay ở dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt,

mặc dù nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng Tiêu Yên biết, mắt đẹp, ngay cả điểm nhỏ này cũng đẹp.

Nàng đoán không sai, nam nhân này rất giỏi về dùng độc, hơn nữa còn là cao thủ dùng độc.

Nếu chưa gặp những tuyệt sắc mỹ nam Lệnh Hồ Cẩm Y, Phượng Húc, Mạc

Đình Ca, Lý Tiêu. Thì lúc nhìn thấy vị cực phẩm này nhất định sẽ nhìn

đến ngây ngẩn, chẳng qua lúc này đáy lòng nàng cũng chẳng tĩnh lặng chút nào “Đẹp a…. thật là đẹp!” rồi sau đó yên tĩnh.

Tỷ hiện tại làm gì rảnh rỗi xem mỹ nam, mạng nhỏ còn đang ở trong tay người khác đây, nghĩ tới chủ mưu sau màn, còn phải báo thù, rồi chạy

trối chết.

Ánh mắt xung quanh nóng bỏng, có lẽ vị công tử kia đã quen, không khó chịu chút nào.

Lại có lẽ do Tiêu Yên quá mức bĩnh tĩnh lạnh nhạt, khiến vị công tử kia nhìn nàng một lát.

Cái nhìn này khiến tên mặt sẹo cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Yên, giống như sợ nàng làm ra hành động cầu cứu.

Tiêu Yên trợn mắt, nàng đâu có bệnh hả, cho dù muốn kêu cứu cũng

không kêu với người mới gặp lần đầu, à à… lần trước nàng vừa gặp Trần

Đại lần đầu tiên đã cầu cứu.

Chẳng qua, Trần Đại đâu có giống nam nhân này, người ta là nông phu thuần hậu, không có tâm địa xấu xa.