Hệ thống: Ngươi chờ ta một lát.
Tiêu Yên -_-!, chờ, hẳn là cho thời gian suy nghĩ đi? Đúng không đúng không?
Tiêu Yên: sao có thể xem như gian lận được? tỷ giúp ta làm nhiệm vụ,
quan hệ giữa hai ta chỉ là giao dịch, ta mua tỷ bán, phục vụ đặc biệt,
phi phi, không phải phục vụ đặc biệt mà là phục vụ cao cấp.
Hệ thống: Được, hồi huyết đan ở đây, một lọ ba trăm lạng, có muốn hay không.
Tiêu Yên nói khô cả miệng, trong lòng mắng Hệ thống trăm ngàn lần.
Cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: muốn, dù tỷ nói ba ngàn lượng ta cũng muốn.
Nàng cảm thấy có thể nghe tiếng chiếm tiện nghi của Hệ thống tỷ.
Một lát sau Tiêu Yên cảm thấy một dòng nhiệt từ bụng khuếch tán ra tứ chi, mệt mỏi lâu ngày cùng choáng váng vì đói biến mất.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, rương gỗ chất đầy cá chết, trong đầu nàng nhanh chóng vẽ ra bản đồ chạy trốn.
Lúc này chỉ bị trói tay chân, cơ thể cong về phía sau cho nên có thể rút chủy thủ trên đùi sau đó cắt dây thừng.
Hiện tại nàng ngây ngốc ở đây, bên dưới là một khoảng trống, trước
tiên nhảy xuống đó, nàng biết bơi, sẽ không chết, đợi đến khi đám người
kia phát hiện thì đã bơi đi xa.
Đây là phương án hết sức cẩn thận, nhưng Tiêu Yên lại bác bỏ.
Nàng quyết định ở lại, không thể vô cớ bị bắt như thế được, lại càng
không thể để bị đánh mà không biết đối phương là ai, nàng muốn xem một
chút kẻ bắt nàng là thần thánh phương nào.
Tiêu Yên trấn định tinh thần, trước khi đám người kia giao nàng cho
chủ nhân bọn chúng, tính mạng nàng sẽ không gặp nguy hiểm, cho nên tạm
thời không cần sợ.
Tiêu Yên sợ là không biết Phượng Húc ở noi đó đã lật trời.
“Thê tử sắp cưới” từ hoàng cung tới phủ của y để bồi dưỡng tình cảm,
đi từ sáng mà tới tối vẫn chưa tới Duệ vương phủ, ngươi nói xem từ hoàng cung tới vương phủ có bao xa hả?
Cho dù Phượng Húc không vui vẻ gì với tức phụ này, nhưng vẫn là trượng phu của nàng đây, vì vậy vội vàng phái người đi tìm.
Rất nhanh có người bẩm báo, phát hiện thi thể tiểu thái giám đánh xe ở một ngõ tối vắng vẻ trong thành.